Tận thế tân thế giới

Chương 609: Người khổng lồ hành động




Thế giới Nhân loại, nhà nước mới của Ai Cập.

Một căn cứ được những tảng đá bao quanh. Đây là sự tiếp nối của nền văn minh Ai Cập cổ đại, cũng giống như người Hoa Quốc, người Ai Cập cũng đã thành lập một căn cứ rất lớn sau thảm họa. Xung quanh căn cứ này có dân số ít nhất là 800.000 người, nhiều khu vực an toàn đã được dọn sạch, và các chiến binh Thức Tỉnh giả cường đại có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn ở đây.

Lúc này, ở gần Kim tự tháp cách căn cứ mấy km, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, sau đó có mấy bóng người cực lớn từ trong vòng xoáy lao ra.

Dù cách xa vài km nhưng những người ở căn cứ của người Ai Cập vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hai bóng dáng Người khổng lồ.

Ngay cả trong Tân thế giới, con người đã quen nhìn thấy đủ loại quái vật, giờ phút này vẫn còn sợ hãi trước hai bóng người này. Họ đã từng nhìn thấy những sinh vật khổng lồ, không chỉ họ đã nhìn thấy chúng mà đôi khi họ cần phải chiến đấu với những sinh vật khổng lồ đó. Ở trong mắt của Nhân loại, Người khổng lồ cao 10 mét đã rất là cường đại rồi, cũng là sinh vật thể trạng to lớn nhất mà họ đã tùng thấy.

Nhưng vào lúc này, so với hai Người khổng lồ không thể tưởng tượng nổi ở phía xa, những Người khổng lồ mà bọn họ từng thấy đơn giản là không đáng nhắc tới.

Hai bóng dáng Người khổng lồ, bóng người nhỏ hơn cao ít nhất hai trăm mét, với một con mắt khổng lồ trên đầu, cả người quấn vòng quanh hắc khí khủng bố, và người cao nhất chắc chắn cao hơn bốn trăm mét và có tám cánh tay, và những người ở xa chỉ nhìn một chút cũng có thể cảm giác được uy thế vô cùng vô tận.

Khoảnh khắc tiếp theo, hai Người khổng lồ đi về phía một Kim tự tháp. Người khổng lồ có tám cánh tay vươn tay ra và nắm lấy nó. Ầm một tiếng, Kim tự tháp vỡ tan, và Người khổng lồ tám tay tiếp tục đào bới. Mọi người ở căn cứ có thể cảm nhận được âm thanh chấn động phát ra từ mặt đất.

Tất cả mọi người không dám nói lời nào, nhưng hiển nhiên, Người khổng lồ cũng không định tha cho bọn họ.

Người khổng lồ một mắt. Lúc này, hắn quay đầu nhìn về phía căn cứ nhân loại, liền đi tới bên này, lần này hoàn toàn làm cho mọi người khủng hoảng.

“Tất cả vệ binh, tập hợp ngay lập tức, chúng ta phải ngăn cản Người khổng lồ và bảo vệ căn cứ của chúng ta, những người khác vì an toàn mà sơ tán ngay lập tức!” Chỉ huy căn cứ lúc này rống to một tiếng, lập tức có hàng vạn chiến binh Thức Tỉnh giả cường đại và một số lượng lớn sủng vật được tập hợp, đồng thời ở phía sau căn cứ có hơn năm mươi khẩu đại pháo kéo. Lúc này, bọn họ cũng được trang bị pháo nguyên khí đặc biệt, đây là những hỏa lực mạnh nhất của căn cứ, nó sẽ chỉ được sử dụng khi gặp phải cường địch.

Không thể coi thường sức mạnh căn cứ của người Ai Cập, ngoại trừ những quả đạn pháo này, họ cũng có một số vũ khí bí mật, một khẩu Thần Pháo Hỏa Địa Ngục đã được cải tiến với nòng dài ba mươi mét.

Chỉ có một chiếc hoả pháo như vậy, hơn nữa chỉ có hai viên đạn. Nhưng uy lực của nó chắc chắn hơn bất kỳ loại đạn pháo nào, bán kính sát thương của nó lên tới 500 mét, có thể so sánh với một quả bom hạt nhân thu nhỏ.

Căn cứ của người Ai Cập đã từng sử dụng nó một lần. Lần đó, họ đang đối mặt với hơn chục con quái vật kinh khủng nguyên khí cấp 4. Khi đó, sức mạnh của họ chỉ là nguyên khí cấp ba, có thể nói là không có cơ hội chiến thắng, nhưng với sự trợ giúp của Thần Pháo Hỏa Địa Ngục, bọn họ chỉ dùng một viên đạn pháo cũng có thể giết chết mười mấy quái vật nguyên khí cấp bốn, lúc này mới có cơ hội chiến thắng. Lần đó, bụi do đạn pháo bắn tung tóe cao tới vài trăm mét.

Rất nhanh, Người khổng lồ một mắt đã tiếp cận căn cứ trong vòng một km, đối mặt với tên khổng lồ đáng sợ này, chỉ huy căn cứ lập tức phát lệnh pháo kích.

Đầu tiên là hơn 50 khẩu pháo kéo khai hoả, đồng thời phát ra tiếng gầm rú, trên thân Gã khổng lồ hàng chục quả cầu lửa lập tức bùng phát, chỉ là làm cho tất cả mọi người hãi hùng khiếp vía chính là, Gã khổng lồ chỉ hơi dừng lại rồi tiếp tục tiến lên một bước, hiển nhiên cho dù có được cai tiến bằng nguyên khí gia trì, khẩu pháo cũng không có cách nào thương tổn được Gã khổng lồ này.

Quan chỉ huy sắc mặt âm trầm, lập tức hạ lệnh: “Bắn ra Thần Pháo Hỏa Địa Ngục, ta sẽ đánh nát tên khổng lồ dám bước chân vào lãnh địa của chúng ta thành cặn bã!”

Sau một hồi, một tiếng đạn pháo cực lớn không thể tưởng tượng nổi vang lên.

Âm thanh thậm chí còn khiến tai của nhiều người tại căn cứ bị điếc nhất thời, một số mảnh kính vỡ vụn, ngọn lửa kinh hoàng bùng lên từ trên thân Gã khổng lồ cách đó một km.

O.. À.. À. N. H!

Sóng xung kích dữ dội quét ra ngay lập tức, những Thức Tỉnh giả đang đứng trên tường thành bị sóng xung kích này đụng ngã trái ngã phải, kính của xe cộ bên trong căn cứ cũng bị nứt vỡ, lại nhìn Gã khổng lồ xa xa, trực tiếp bị oanh ngã xuống đất, bụi mù to lớn hoàn toàn bao phủ gã ta, tạo thành một đám mây nấm khổng lồ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người ở căn cứ đều reo hò vì họ cho rằng Gã khổng lồ đã chết dưới vũ khí lợi hại nhất của mình.

Nhưng reo hò không kéo dài bao lâu, và tất cả các âm thanh đều dừng lại đột ngột.

Bởi vì trong làn khói có một âm thanh, sau đó thân hình Người khổng lồ một mắt lao ra khỏi làn khói, nó bị thương, có thể thấy máu trên người nó chảy đầm đìa, nhưng rõ ràng, Thần Pháo Hỏa Địa Ngục không thể giết Người khổng lồ, trái lại khiến cho gã tức giận.

Chỉ có sự sợ hãi trên khuôn mặt của những người ở căn cứ.

Quan chỉ huy ngồi phịch xuống ghế và lẩm bẩm: “Làm sao có thể, làm sao có khả năng?”

“Giết!”

Lúc này, hàng vạn chiến binh Thức Tỉnh giả không còn đường lui, phía sau là quê hương của bọn họ, bọn họ vốn không thể lui, chỉ có thể ứng chiến.

Và thời điểm này được định sẵn là trận chiến đen tối và bi thảm nhất trong lịch sử Nhân loại.

Ngân Nguyệt Thành, Viện nghiên cứu lòng đất, Thích Đình, Tích Hi, Giáo sư Từ, Tiến sĩ Wenson, Triệu Ninh, họ nhìn vào hình ảnh trên màn hình vào lúc này, kinh ngạc không nói nên lời.

Chỉ một giờ trước, bọn họ nhận được tin tức từ Ngô Thành có tín hiệu cầu cứu đến từ căn cứ của người Ai Cập đã đạt được giao ước với Ngô Minh. Trong vòng vài tháng Ngô Thành đã phái người đến một số căn cứ nhân loại khác có giao ước với Ngô Thành thành lập một văn phòng và mang theo một thiết bị liên lạc có thể thiết lập liên lạc với vệ tinh của Ngô Thành.

Lần này, tin tức là căn cứ của người Ai Cập đã bị tấn công gần như bị hủy diệt. Trước tiên, Lý Hạ và Độc nhãn lão ngũ ở Ngô Thành thông báo cho Ngân Nguyệt Thành và muốn họ kiểm tra căn cứ của người Ai Cập thông qua vệ tinh, trên màn hình lúc này là hình ảnh do vệ tinh chụp lại.

“Biến mất, căn cứ Ai Cập… biến mất!” Triệu Ninh mở miệng, thật lâu mới nói ra một câu như vậy, so với những tấm hình chụp mấy giờ trước, căn cứ của Ai Cập quả thực đã biến mất. Hiện tại chỉ còn lại đống đổ nát, toàn bộ căn cứ đã bị san phẳng.

Nhất thời cả căn phòng rất yên tĩnh, bây giờ số lượng Nhân loại ít hơn nhiều so với thế giới cũ, chủ trương của Ngô Thành là lung lạc bất kỳ đồng minh nào có thể lôi kéo. Mà lúc này căn cứ Ai Cập đã bị phá hủy, để cho tất cả họ cảm thấy mất mát.

“Là cái gì tấn công căn cứ ở Ai Cập vậy?” Lúc này Tích Hi hỏi, nhân viên ở đó lập tức hiển thị tín hiệu cầu cứu của văn phòng Ai Cập và vài bộ hình ảnh.

"Đây là... một Người khổng lồ? Làm sao có thể có một Cự nhân khổng lồ như vậy?" Nhìn thấy bức ảnh, ngay cả Thích Đình cũng không bình tĩnh, bởi vì cha của của nàng là Thích Quang Dân đã cho biết về sự kiện Người khổng lồ tập kích ở Tân Đô Thành nên nàng biết rõ ràng, vốn tưởng rằng Người khổng lồ xuất hiện ở Tân Đô Thành cao 30 mét vốn đã cực kỳ kinh người, nhưng so với Người khổng lồ phá hủy căn cứ của người Ai Cập thì chẳng là gì cả.

Đó mới là Người khổng lồ.

Không cần dùng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần dựa vào thân thể cùng lực lượng cũng đủ để nghiền ép tất cả, đây là thực lực tuyệt đối.

"Đưa chiến hạm Nhân Vương Hào qua, chúng ta đã sản xuất một nửa chiến hạm Nhân Vương Hào mới, mấy tháng nữa sẽ hoàn thành sản xuất. Chiến hạm Nhân Vương Hào mới có thể dễ dàng giết chết nguyên khí cấp sáu, chúng ta phải biết rõ ràng bên kia xảy ra chuyện gì. Còn có, mọi người hãy nhìn bức ảnh này, trong Kim tự tháp cách căn cứ năm km, các bạn có thấy hình Người khổng lồ to hơn đó không, ta đã từng thấy người này rồi, nó bò ra khỏi vùng Loạn Lưu Hải. Đúng rồi, ta muốn đi gặp Ngô đại ca, ta phải nói cho anh ấy biết chuyện này! " Tích Hi lập tức có chút bất an khi nhìn thấy bóng dáng của Người khổng lồ tám tay, dù sao thì nàng ấy cũng là một trong những người đã tận mắt nhìn thấy Người khổng lồ tám tay trèo ra ngoài.

“Đúng vậy, chuyện này nhất định phải báo cho Thành chủ!”

Mọi người lập tức bắt đầu bận rộn, nhưng bọn họ đã sớm phát hiện Ngô Minh mất tích.

Các căn cứ Ngô Thành, Sư Thành, Ngân Nguyệt Thành, Vinh trấn, thậm chí cả Tân Đô Thành cũng tìm nhưng không có chút dấu vết nào của Ngô Minh, lúc này mọi người đều có chút hoảng hốt.

Ngô Thành, Lý Hạ lúc này có chút khiếp đảm bước đến một dinh thự lớn và gõ cửa, nói chung, Lý Hạ hiếm khi sợ ai, nhưng có một người phụ nữ mà nàng ấy rất sợ.

Không bao lâu, cửa mở ra, Y Y nhìn Lý Hạ ở ngoài cửa, vẻ mặt không nói chuyện, hiển nhiên là muốn đối phương bày tỏ ý đồ.

Lý Hạ không nói nhảm, trực tiếp nói: “Ngô Minh mất tích!”

Y Y sững sờ, cũng không nói nhảm trực tiếp bước ra ngoài, đi theo Lý Hạ rời đi, mấy giờ sau Ngô Thành liền phái Chiến hạm Nhân Vương Hào đến căn cứ ở Ai Cập.

...

Mùi máu tanh gay mũi tràn ngập lối đi này, chỉ chưa đầy ba mét trước mặt Ngô Minh là một cái xác, một cái xác dường như đã bị một loại thú ăn thịt nào đó nuốt chửng.

Nội tạng biến mất, tứ chi bị gãy, đầu không cánh mà bay, hơn 80% thịt trên cơ thể đã bị ăn, rõ ràng là thích hợp hơn khi nói đó là một bộ xương.

Nhưng đây không phải là lý do thu hút Ngô Minh đến, mà điều thực sự khiến Ngô Minh cảm thấy khó tin hóa ra đó là một xác người.

“Làm sao có thể có người trong Thế giới dưới lòng đất này?” Đây là câu hỏi mà Ngô Minh không thể đoán ra, chính mình làm thế nào để vào Thế giới dưới lòng đất, điểm này anh ta hiểu rõ điều này hơn ai hết, có thể nói là gặp may đúng dịp, càng là vì có Thẻ chìa khóa thẻ mới có thể vào, vậy cơ thể của người này đến như thế nào?

Ngô Minh đã đi qua toàn bộ mê cung trong hơn mười phút, hiển nhiên là rất lớn, có nhiều ngã ba và có một số bẫy ở một số nơi, nhưng điều này không gây khó cho Ngô Minh. Sau đó, Ngô Minh đã ngửi thấy mùi máu và tìm được nơi này.