Tận thế tân thế giới

Chương 599: Di ngôn của Văn bá




Giờ đây, với kết quả của máy dò xét, người ở Tân Đô Thành đã biết Người khổng lồ với chiều cao hơn 30 mét là một nguyên khí cấp sáu chính hiệu.

Nguyên khí cấp sáu, ngay cả trong Đệ tam và Đệ tứ nguyên khí thế giới cũng là tồn tại hàng đầu, nhưng người Tân Đô Thành quen thuộc nhất là Kiếm Thuẫn Đế Quốc, nghe nói người mạnh nhất trong toàn bộ Đế quốc chỉ là nguyên khí cấp năm đỉnh phong.

Nhưng vẫn chưa phải là nguyên khí cấp sáu, trước mắt bọn họ vậy mà lại nhìn thấy một Người khổng lồ nguyên khí cấp sáu.

Đầu tiên là rung động, sau đó là sợ hãi, tiếp nữa là tuyệt vọng.

Tân Đô Thành, đặc biệt là Khu đô thị vành đai 3, lúc này đã là một mớ hỗn độn, đâu đâu cũng có phòng ốc sụp đổ, đâu đâu cũng có ánh lửa và khói đặc trùng thiên.

Sức mạnh của thẻ bài, sinh vật và phép thuật hoàn toàn không thể lay chuyển được Người khổng lồ. Vũ khí, súng cầm tay, tên lửa và thậm chí cả đại pháo của con người đều vô dụng. Chỉ cần Người khổng lồ nguyên khí cấp sáu này bắt đầu đại khai sát giới, thì Tân Đô Thành sẽ bị phá hủy ngày hôm nay.

Chỉ là Người khổng lồ không hề động thủ, chỉ liếc nhìn Thành phố Tân đô đang thu nhỏ dưới chân, sau đó phóng ra với tốc độ cực nhanh, tóm lấy cổ của người khổng lồ cao 15 mét lúc đầu rồi trực tiếp xách lên, sau đó xoay người vươn tay chộp một cái, trực tiếp xé rách không khí ra một cái lỗ cực lớn.

Vết nứt không gian.

Đây là một vết nứt không gian, thứ chỉ tồn tại trên lý thuyết, nhưng vào lúc này, nó đã xuất hiện trước mặt mọi người ở Tân Đô Thành. Sau một khắc, Người khổng lồ lớn mang theo Người khổng lồ nhỏ chui vào trong vết nứt không gian, vết nứt lập tức đóng lại và biến mất không dấu vết.

Đêm này nhất định là một đêm không ngủ ở Tân Đô Thành.

Trong một nội thành, Đỗ Uy nhìn ngôi nhà của mình đã bị phá hủy thành từng mảnh, không còn giữ được bình tĩnh, anh đã tìm thấy những thành viên khác của Đỗ gia, nhưng Văn bá là người duy nhất không tìm được.

"Tìm. Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được Văn bá!" Đỗ Uy ra tử lệnh cho những người tìm kiếm. Văn bá đã nuôi nấng anh từ khi anh còn nhỏ. Có thể nói, Đỗ Uy đã coi Văn bá như người thân, trưởng bối của mình. Bây giờ là nhà của anh đã trở thành đống đổ nát, trên mặt đất có những dấu chân khổng lồ, rõ ràng là người khổng lồ cao 30 mét đã từng tàn phá nơi đây.

Có điều sau một đêm tìm kiếm thì không có thu hoạch gì, và trời dần dần quang đãng. Tân Đô Thành tân tiến dưới ánh mặt trời không còn chút yên bình như xưa, chỉ có khói bụi mịt mù, tàn tích dần nổi bật dưới ánh mặt trời, và những dấu chân khổng lồ trên mặt đất.

Đỗ gia, Diệp gia và bộ chỉ huy quân sự của Tân Đô Thành lập tức họp khẩn cấp nhất để bàn biện pháp đối phó. Hiển nhiên, sự xuất hiện của hai Người khổng lồ đêm qua mang đến cho họ cảm giác khủng hoảng chưa từng có, thậm chí có thể nói.nếu như đêm hôm qua Người khổng lồ cao hơn ba mươi mét không rời đi, mà lựa chọn tấn công Tân Đô Thành, e rằng từ bây giờ về sau, Tân Đô Thành sẽ không còn tồn tại.

Đỗ Uy mang tâm sự nặng nề tham dự cuộc họp, anh ta cả đêm không ngủ, bởi vì không có Văn Bá nên chỉ có thể một mình gánh vác gánh nặng của Đỗ gia. Trên thực tế là tại cuộc họp, bọn họ thật sự không có phương pháp xử lý nào, bởi vì sức chiến đấu giữa bọn họ và Người khổng lồ hoàn toàn không thể so sánh được, dù có chuẩn bị gì đi nữa, nếu Người khổng lồ tấn công lần nữa, bọn họ vẫn không có biện pháp chống đỡ.

“Chúng tôi chỉ có thể hướng Ngô Thành nhờ giúp đỡ!” Cuộc thảo luận không có kết quả, và đại diện quân đội, Thích Quang Dân hiện đã trở thành một vị tướng vào lúc này lên tiếng.

Ngô Thành.

Lúc này trong thế giới Nhân loại, hầu như là không người không biết không người không hiểu, không nói tới Tân Đô Thành, ngay cả những thế lực Nhân loại khác cũng đều như vậy.

Bởi vì, Ngô Thành là lãnh thổ của Nhân Vương.

Hội nghị Trăm quốc do Liên minh Trăm quốc gia Dị tộc nhân triệu tập nhằm nghiền ép Nhân loại trong Đệ ngũ nguyên khí thế giới, nhưng Nhân loại lại dùng cách riêng để giành lấy địa vị của chính mình, và chính Ngô Minh đã đóng góp tất cả những điều này. Cũng bởi vì lúc đó một chiến hạm với chữ 'Nhân Vương' được viết trên đó, vì vậy Nhân loại gọi người cường đại nhất là 'Nhân Vương'.

Đối với Ngô Minh, Tân Đô Thành rất quen thuộc, thực tế Đỗ gia và Diệp gia, thậm chí cả Bộ quân sự và thế lực của Ngô Minh quan hệ đều vô cùng tốt, cho nên bọn họ đã đồng ý sáp nhập Tân Đô Thành ngay sau khi thành lập Tân Hoa quốc.

Đương nhiên, khi Tân Đô Thành gặp phải khó khăn như vậy, nhất định sẽ cầu cứu Ngô Minh.

Đáng lẽ Đỗ Uy phải đi chuyện này, nhưng Đỗ Uy lại không hề có tâm trạng đó, anh muốn ở lại tiếp tục tìm kiếm tung tích của Văn bá, mặc dù sự việc đã rất rõ ràng, thể Văn bá rất có sẽ gặp bất hạnh, nhưng Đỗ Uy tình nguyện tin tưởng phát sinh kỳ tích.

Tàn tích của đêm qua từ từ được dọn dẹp, sau đó thông tin được sắp xếp từng thứ một được tổng hợp lại, Đỗ Uy có được hai thông tin rất quan trọng. Một là Người khổng lồ cao 30 mét xuất hiện nơi đầu tiên chính là nhà của anh ta. Lúc đó, phản ứng đầu tiên của Đỗ Uy là không thể nào, làm sao một Người khổng lồ như vậy lại có thể đột nhiên xuất hiện trong nhà của mình?

Một thông tin nữa là ngày hôm qua khổng lồ thứ nhất, tức là vị trí mà Người khổng lồ cao 15 mét hủy diệt một cách điên cuồng, đã xuất hiện ở một khu nhà ở Khu đô thị vành đai 3. Ở nơi đó, người ta cũng tìm thấy một người sống sót.

Vài phút sau, Đỗ Uy gặp người may mắn còn sống sót và biết hắn ta. Là gia tộc cầm quyền ở Tân Đô Thành, Đỗ gia đương nhiên chú ý đến từng nhất cử nhất động của Vương gia năm xưa, tuy rằng phần lớn người Vương gia đều chết nhưng có một số tộc nhân không tranh quyền thế, Đỗ gia cũng không đối phó với bọn họ, giống như Vương Hi Bình này.

Khi Vương Hi Bình được đưa vào, trông hắn ta vẫn còn kinh hãi, nhưng khi Vương Hi Bình bình tĩnh lại, điều đầu tiên hắn ta làm là lẩm bẩm: “Ông nội, sao lại có thể sẽ biến thành cái dạng kia!”

Vương Hi Bình không có mưu mô hay tâm cơ gì, hơn nữa hắn ta cũng rất hiếu thuận, đó là nguyên nhân Đỗ gia không đuổi tận giết tuyệt. Vài phút sau, Đỗ Uy nghe Vương Hi Bình kể mà tóc gáy dựng đứng.

“Ý ngươi là, Người khổng lồ cao mười lăm mét kia chính là Vương Hữu Lượng?” Đỗ Uy không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một điềm xấu, bởi vì anh nghĩ đến Văn bá mất tích.

"Tôi không có lý do gì để lừa gạt ngươi. Chính người mặc áo choàng bí ẩn đó đã khiến ông tôi trông như vậy. Điều buồn cười là ông tôi đã chết được gần một năm, đáng lẽ ông ấy đã trở thành xương khô. Đây quả thực là chuyện không thể nào nhưng lại thật sự đã xảy ra.” Vương Hi Bình sắc mặt vẫn tái nhợt, hiển nhiên là rất sợ hãi.

“Làm sao ngươi biết đó là Vương Hữu Lượng?” Đỗ Uy hỏi.

“Tôi nghe thấy giọng ông nội, ông ấy nói muốn báo thù các người!” Vương Hi Bình rất thẳng thắn nói.

Đỗ Uy biết Vương Hi Bình không cần phải lừa gạt mình, dựa theo điều tra của anh ta đối với Vương Hi Bình, cũng biết đối phương không phải loại người giỏi nói dối.

“Nghi ngờ duy nhất của ta là tại sao người mặc áo choàng độc ác không giết ta!” Vương Hi Bình lúc này lẩm bẩm một câu.

Đây quả thực là một chuyện rất kỳ lạ, đương nhiên cũng có thể là đối phương khinh thường.

Tiếp theo, người của Đỗ Uy tìm thấy một két sắt từ đống đổ nát của ngôi nhà của họ, sau đó két sắt này được gửi đến cho Đỗ Uy.

“Đây là két sắt của Văn bá!” Đỗ Uy lập tức bỗng cảm thấy phấn chấn, dựa vào mối quan hệ của mình với Văn bá, anh ta đương nhiên biết sự tồn tại của chiếc két sắt này, mặc dù anh ấy hoàn toàn không biết trong két có thứ gì.

Nhưng lúc này, Đỗ Uy không quan tâm lắm, anh cho người mở két sắt, sau đó từ bên trong phát hiện một ít đồ vật.

Những thứ bên trong khá bình thường, một số bức ảnh, một cuốn sổ cũ và không có gì khác.

Đỗ Uy lật xem trước các bức ảnh và ngạc nhiên khi thấy hầu hết những bức ảnh này đều là ảnh của mình, từ nhỏ đến bây giờ, cơ hồ là một năm một tấm. Chứng kiến Văn Bá vậy mà đem hình của mình thu thập bỏ vào trong két sắt, cho thấy đây là những thứ quan trọng nhất cần cất giữ, lại nghĩ tới hôm nay tung tích Văn Bá không rõ, sống chết không biết, mũi của Đỗ Uy lập tức đau xót.

Ngoài bức ảnh về quá trình trưởng thành của chính mình, Đỗ Uy còn tìm thấy một bức ảnh cũ rõ ràng là cũ hơn, đó là ảnh chụp chung của một vài người. Lúc này Đỗ Uy liền nghĩ đến thời điểm Ngô Minh vừa đến, Văn Bá đề cập chuyện xưa, chính là 'Sự kiện khe hở'.

Văn bá đã đích thân nói điều này, Đỗ Uy lúc đó không quan tâm lắm nên những gì anh có thể nhớ được chỉ là đại khái, nhưng khi lật giở cuốn sổ cũ trong két sắt, anh đã sửng sốt.

Bởi vì những gì được ghi lại trong là những gì Văn bá và những người khác đã trải qua sau khi họ lạc vào khe hở tới Nguyên khí thế giới. Thực tế, lần trước Văn bá không hề nhắc đến những điều này, rất nhiều trong số chúng rất khác với những gì Văn bá đã mô tả lần trước.

Đỗ Uy chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hiển nhiên, nếu bút ký không có vấn đề, thì chỉ có một khả năng, đó là Văn bá đã nói dối.

Điều này khiến Đỗ Uy hơi khó tin, trong mắt anh, Văn bá luôn là hình ảnh của một người hiền lành, tử tế và ổn trọng, sao ông lại có thể nói dối về chuyện này?

Và càng nhìn, Đỗ Uy càng sợ hãi, ở cuối bút ký rõ ràng là một trang văn bản vừa được viết, từ loại mực được sử dụng, có thể thấy nó vừa được viết ra.

Nhìn một cái, Đỗ Uy lập tức đứng dậy.

“Vệ binh!” Rống to một tiếng, Vệ binh canh gác ngoài cửa xông vào ngay lập tức. Họ tưởng đã xảy ra chuyện, nhưng thấy Đỗ Uy có vẻ lo lắng, người sau lập tức nói: “Chuẩn bị cho ta Truyền Tống trận, ta muốn lập tức chạy tới Ngô Thành."

Tân Đô Thành, Ngô Minh lúc ấy cũng bố trí Truyền Tống trận, đương nhiên chuyện này chỉ có số ít người, như là Đỗ Uy cùng Diệp Tử Hân bọn họ biết rõ, cũng để tiện cho bọn họ lui tới.

Vì vậy, Đỗ Uy đến được Ngô Thành trong một thời gian rất ngắn, anh mang theo bút ký và vội vội vàng vàng tìm đến Ngô Minh.

Trên sân thượng ngoài trời của lâu đài, Ngô Minh nhìn bút ký trên tay và hơi cau mày khi nghe Đỗ Uy mô tả.

Anh ta đã nghe nói về chuyện xảy ra ở Tân Đô Thành đêm qua, hơn nữa khi Diệp Tử Hân đến, anh ta cũng phái U Linh Nữ vương, một cao thủ nguyên khí cấp sáu đến giúp, bởi vì lúc này Y Y đang ở Ngô Thành, cho nên điều U Linh Nữ vương đi cũng không có bất cứ vấn đề gì, bất quá hiện tại xem ra, phiền toái của Tân Đô Thành có khả năng còn lớn hơn nữa.

Bởi vì trang cuối cùng của mảnh giấy mà Đỗ Uy mang đến được viết là 'Di ngôn' của Văn bá.