Tận thế tân thế giới

Chương 53: Đường ra khỏi thành phố




Một chiếc xe buýt nhỏ đổ nát chạy chậm, ổ gà ven đường khiến chiếc xe lắc lư, nhưng những người ngồi trên xe vẫn được những dân chạy nạn đang đi bộ theo sau hâm mộ không thôi.

Bất cứ ai có thể vào xe buýt nhỏ đều không phải là người bình thường. Một số là người nhà quan viên và thức tỉnh giả, một số là nhân viên nghiên cứu, trừ những người có xe, dân chạy nạn chỉ có thể đi bộ.

Có ít nhất hàng trăm chiếc xe buýt nhỏ như vậy, hội tụ với các đoàn ô tô khác thành một dòng nước lớn từ từ rời khỏi Vũ Thành dọc theo con đường đổ nát.

Lúc này, Ngô Minh đang ngồi trên nóc xe buýt, tay cầm một khẩu súng trường kiểu 03, trên áo chiến thuật của anh ta có ít nhất tám băng đạn đầy ắp, anh nhìn xung quanh cảm khái không thôi.

Nền văn minh nhân loại đã phát triển đến giai đoạn này, họ không ngờ lại bị một thảm họa bất ngờ tan vỡ, giờ đây để tồn tại, con người phải rời bỏ thành phố mà họ đã làm việc chăm chỉ. Nơi đây từng mang theo ước mơ và tương lai của họ, mọi thứ đều tươi đẹp. Nhưng ngày nay, những thứ này thậm chí còn không quan trọng bằng món bún chua.

Trên thực tế, chỉ có anh ta mới có thể cảm khái, đại bộ phận người đói khát không chịu nổi đi theo đoàn xe di tản giống như một cái xác không hồn.

Lý Hạ, người cũng đang mặc đồng phục chiến đấu, bên trong có hộ giáp làm bằng giáp xác trùng nhân ngồi bên cạnh Ngô Minh. Giờ phút này, Lý Hạ không còn nhược điểm của một nữ nhân viên văn phòng, mái tóc buộc đầy đơn giản sau đầu bằng một sợi dây thừng, khuôn mặt không trang điểm lộ ra khí thế trẻ trung so với trang điểm còn đẹp hơn rất nhiều. Trong số các thức tỉnh giả, cô còn là một mỹ nhân nổi danh băng sơn với thực lực cường đại và ngoại hình xuất sắc.

Tòa băng sơn này khi đối diện với Ngô Minh lại nở ra nụ cười kinh diễm, người không biết nội tình vẫn tưởng cô và Ngô Minh là một đôi tình lữ.

Là người đáng tin cậy nhất của Ngô Minh, Lý Hạ đã học được nhiều kỹ năng từ Ngô Minh chẳng hạn như cách chế tạo thẻ nguyên liệu, chẳng hạn như phương thức chế tạo thẻ nguyên tố Đất và thẻ nguyên tố Lửa. Bây giờ, cô ấy đang hào hứng khoe với Ngô Minh một tấm thẻ nguyên tố Đất, đây cũng là thẻ nguyên khí đầu tiên do Lý Hạ chế tác.

Ngay cả Ngô Minh cũng ngạc nhiên trước khả năng học tập của Lý Hạ, hiển nhiên Lý Hạ có tiềm năng vượt xa với những thức tỉnh giả bình thường.

Hộ tống đoàn xe là liên đội của Lưu Bân, lúc này một hán tử nhanh nhẹn leo lên nóc xe buýt nhỏ, đi đến bên cạnh Ngô Minh lấy ra một bao thuốc đưa sang.

“Thuốc thật ngon!”

Ngô Minh tiếp nhận, hít một hơi, khen ngợi.

  "Hai điếu cuối cùng, ta không muốn hút nữa. Tên tiểu Phàm cứ quấn lấy ta cả ngày nhưng ta không đưa cho nó. Ha ha!"

Lưu Bân cười châm cho mình một điếu. Kể từ lần cuối cùng gặp nhau, hai người có tính cách giống nhau và giúp đỡ lẫn nhau, sau vài ngày thì kết thân với nhau.

Lưu Bân có tính tình hào sảng, ngay thẳng, trung thành, mang ơn Ngô Minh một mạng nên coi Ngô Minh như một người anh em. Do nguyên nhân kiếp trước nên Ngô Minh tính tình thận trọng, nếu không mới chỉ vài ngày anh ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tin tưởng một người xa lạ.

"Biết không Ngô Minh? Giờ ngươi đã là một nhân vật chạm vào bỏng tay rồi. Lần trước ngươi đơn thân độc mã tiến vào biệt thự để kích sát bí thư Vương. Chuyện động trời như vậy mà quân bộ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, cũng bắn một vài kẻ nháo loạn rõ ràng là đang thiên vị ngươi. Một số kẻ đoán ngươi có đại nhân vật che chở, còn muốn tâng bốc nịnh bợ ngươi đây này, haha" Lưu Bân cười, giọng điệu đầy giễu cợt.

Ngô Minh rít một hơi thuốc cười nói: "Vậy thì anh có tin không? Anh Lưu, chính vì ta dễ dàng giết được bí thư Vương mà tổng bộ không dám đụng đến ta, chưa kể ta đã loại bỏ một mối nguy hiểm tiềm ẩn và rắc rối cho bọn họ. Thế đạo hiện nay thực lực là mới là đệ nhất."

“Đúng vậy!”

Lưu Bân gật đầu đồng ý với câu nói của Ngô Minh, bản thân trở thành đại đội trưởng bởi vì đã là thức tỉnh giả, thậm chí anh còn có nhiều quyền lực tự do hơn các đại đội trưởng khác.

Lúc này, Ngô Minh lấy ra một tấm thẻ và đưa cho Lưu Bân, anh ta đã suýt hét lên khi nhìn thấy nó.

Ngô Minh đưa cho anh ta một thẻ đồ ăn có thể lấy ra 200 miếng bánh mì, tuy rằng anh biết Ngô Minh có rất nhiều thủ đoạn, nhiều khả năng là thức tỉnh giả đầu tiên trong toàn bộ Vũ Thành, nhưng anh không ngờ Ngô Minh lại có một đồ vật này.

"Đừng lộ ra, những thứ này để anh dùng trong trường hợp khẩn cấp, khi cần thì có thể lấp đầy bao tử cho anh em. Nghĩa khí đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng phải chiếu cố bọn họ. Bây giờ lương thực khan hiếm, nếu xem ta là huynh đệ thì cầm lấy!"

Ngô Minh dạy Lưu Bân cách kích hoạt thẻ thực phẩm, anh ta vội vàng học thuộc. Tất cả những gì Ngô Minh nói đến là công dụng của nguyên khí và phương thức hóa thẻ, điều này rất bí ẩn. Nếu Ngô Minh không nói với anh ấy, Lưu Bân thầm nghĩ có cho anh mười năm nữa cũng không nghĩ ra được.

Hơn nữa, Lưu Bân cũng phát hiện Ngô Minh hoàn toàn không có tránh Lý Hạ xinh đẹp bên cạnh, anh biết Lý Hạ là một trong những người mạnh nhất trong đội thức tỉnh, gần đây đã cùng Rìu vương và Thiệu Minh Quân cùng xưng tam đại cường giả, vậy mà lại có quan hệ với Ngô Minh phi thường tự nhiên, Lưu Bân cũng nghĩ rằng Ngô Minh và cô ấy là một đôi.

Như nhận được bảo bối, Lưu Bân thu thẻ ăn vào Tạp phiến do tổng hành dinh phát hành.

Đúng lúc này, cách nơi đây chừng mười km, đột nhiên vang lên một loạt tiếng pháo kích.

“Là đội ngũ đi trước đó!”

Lưu Bân ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, anh thở dài nói nhỏ: “Sư huynh, để ta nói cho ngươi một chuyện. Ta nghe nói để cho chúng ta thoát vây ra khỏi thành phố, bộ chỉ huy đã lên kế hoạch mồi nhử. Huynh có biết mồi nhử là gì không? Đó là đặc biệt đi ra ngoài để thu hút tất cả trùng nhân và quái vật gần đó, cấp cho đội quân đông đảo của chúng ta có thời gian đột phá. Đây là chính là quân nhân chân chính, ta bội phục bọn họ! "

Đây là lần đầu tiên Ngô Minh nghe nói về điều này khiến anh cũng ngạc nhiên không kém. Đúng như lời Lưu Bân nói, những binh sĩ đó biết nhiệm vụ này tuyệt đối sẽ chết không thể nghi ngờ, nhưng họ vẫn đi, đổi lại là mình chắc chắn không có nhận thức và can đảm như thế này.

Nhưng liệu sự hy sinh của những người đó có thực sự được đổi lấy sự sống còn của những người khác?

Ngô Minh lắc đầu, rõ ràng câu trả lời là không. Anh biết rằng ngay cả khi đội quân mồi nhử kiềm chế hầu hết các quái vật và trùng nhân, thì những người khác cũng không dễ dàng lao ra được. Ở kiếp trước, chỉ 20 phần trăm trong số 80 vạn người thực sự trốn thoát, số còn lại chết trên đường đi. Kết quả này sẽ không vì sự trọng sinh của anh mà thay đổi. Điểm khác biệt duy nhất là ở kiếp trước là anh nằm trong số những người tị nạn theo sau đội, anh có thể bị những con quái vật chui ra kéo đi bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ các điều kiện tốt hơn nhiều.

Sau khi đi được vài cây số, đội ngũ chạy nạn vẫn gặp phải những con quái vật lẻ tẻ, các trận chiến liên tục nối tiếp nhau nhưng chúng đều là những nhóm nhỏ trùng nhân và chuột lông gai. Nhưng dù vậy, những con quái vật này cũng tạo thành thương vong lớn cho đội ngũ đang chạy nạn.

Ví như đi ngang qua một tòa nhà, rất có thể một trùng nhân sẽ lao ra kéo những người tị nạn đi qua. Thực lực của binh lính và thức tỉnh giả có hạn không thể bảo vệ được tất cả mọi người, tự nhiên lúc này chỉ có thể tự cầu phúc.

Đội ngũ càng ở gần quân đội và thức tỉnh giả càng an toàn, cố gắng chiếm giữ vị trí như vậy đã trở thành điều mà rất nhiều người tị nạn tranh phá đầu.