Tại trụ sở của khu an toàn, Đổng Hưng Thịnh đầu đã bạc trắng, phong thái đã già đi nhiều, nhưng ánh mắt vẫn đầy khí chất. Đối diện với ông ta, Đoạn Quốc Nghị đứng thẳng với chiếc mũ trong tay.
“Tên họ Vương đã chết!”
Đổng Hưng Thịnh nhẹ giọng nói, nhìn về phía thủ hạ có năng lực nhất của mình.
Nghe được lời của thủ trưởng, đôi mắt Đoạn Quốc Nghị sáng lên, anh ta nói: "Chậc chậc, tên này đã cất giấu một lượng lớn lương thực, hàng đêm tổ chức yến tiệc lập bè kéo cánh, loại trừ dị kỷ, hắn đơn giản là sâu mọt trong khu an toàn, chúng ta chưa đối phó hắn vì lo ngại một khi không giết được, đối phương sẽ chó cùng rứt chậu, hiện tại hắn đã chết là tốt nhất, ai làm vậy? Rìu vương sao? "
Theo suy nghĩ của Đoạn Quốc Nghị, có thể lôi đình nhất kích giết bí thư Vương chỉ có cao thủ như Rìu vương.
Đổng Hưng Thịnh cười cười lắc đầu nói: "Không phải, bọn Rìu vương luôn bị người họ Vương giám sát, nếu có manh động thì hắn đã động thủ rồi. Chính là Ngô Minh của đội thức tỉnh số ba đã làm. Cậu có biết người này không? "
" Là anh ta? "
Đoạn Quốc Nghị đương nhiên biết, gật đầu nói: " Ngô Minh này không chỉ là thành viên của đội thức tỉnh, mà còn là nghiên cứu viên cấp ba trong viện nghiên cứu bí mật. Đằng sau nhiều kết quả nghiên cứu của giáo sư Từ đều có dấu ấn của Ngô Minh này, là một nhân tài, hơn nữa anh ấy là một trong những người sống sót sau khi thất bại trong hành động đoạt lương lúc trước, nhưng liệu anh ấy có khả năng này không? Họ Vương đã chiêu mộ được rất nhiều thức tỉnh giả"
" Tin tức thiên chân vạn xác, anh có thể đích thân tới Vương gia xác minh, ta hỏi anh, anh định xử lý ra sao?"
"Xử lý? Tại sao muốn xử lý anh ta, đây là lập công..."
Đoạn Quốc Nghị lập tức nói, nhưng sớm nhận ra cái gì, lại nói: " Thủ trưởng, ý của người là sợ phái bí thư Vương làm loạn? "
" Đúng vậy, tuy rằng họ Vương tội ác chồng chất, việc xấu loang lỗ, nhưng bề ngoài vẫn là một quan chức cao cấp, chết như thế này e rằng thuộc hạ trước đây của hắn sẽ muợn cơ hội gây chuyện. Nếu chúng nhân cơ hội để gây rắc rối vào lúc này, mặc dù chúng ta có thể trấn áp bằng vũ lực, nhưng khu an toàn sẽ càng vỡ nát. Chúng hiện như mất đầu có thể không nháo ra sự tình gì, nhưng chúng ta không thể mạo hiểm như vậy, một khi thất bại sẽ nguy hại đến khu an toàn, vì vậy phải thận trọng."
"Nói như vậy, nhưng Ngô Minh không phải người thường. Tôi biết biệt thự của bí thư Vương luôn có hơn 20 cảnh vệ ở trong đó, rất nhiều thức tỉnh giả tùy thời bảo hộ. Có thể giết người dưới hàng phòng ngự này, thậm chí nếu là Rìu vương cũng không làm được. Tôi nghĩ nếu chúng ta đối phó với Ngô Minh vì cần cân bằng những người đó, tôi e rằng mất nhiều hơn được, thậm chí hậu quả càng thêm nghiêm trọng. Hơn nữa, giáo sư Từ đã coi Ngô Minh là học trò của mình, tôi e rằng giáo sư Từ sẽ là người đầu tiên phản đối! "
Nghe Đoạn Quốc Nghị phân tích, Đổng Hưng Thịnh gật đầu rất hài lòng cười nói: " Hảo, anh quả thực đã trưởng thành, nếu suy nghĩ thấu đáo như vậy cứ làm theo ý anh, nếu những người đó không an phận thủ thường, chỉ có thể giết chết một người răn trăm người, thủ đoạn phải tàn nhẫn tuyệt đối không được nương tay. Mặt khác, mấy khu an toàn đã truyền ra tin tức sắp bị luân hãm, chúng ta phải phá vây ra khỏi thành phố ngay lập tức. Chỉ có cách này chúng ta mới có cơ hội sống sót. Tôi đã vạch ra kế hoạch phá vây khỏi thành phố, vì vậy hãy để tôi làm mồi nhử…”
“Cái gì?"
Đoạn Quốc Nghị, người luôn trầm ổn và bình tĩnh, nghe được lời của thủ trưởng lập tức trở nên lo lắng, tiến lên vài bước nói: "Không, tuyệt đối không được!
" Vì cái gì không được, tôi già rồi, muốn đưa nhiều người như vậy ra khỏi thành phố cần có người kiềm chế xung quanh trùng nhân. Đây là kế hoạch mồi nhử mà chúng ta đã bàn tính trước đó. Những binh sĩ được chọn làm mồi nhử cũng là lính của tôi, bọn họ đều là những người có cha mẹ, vợ con. Với tư cách là chỉ huy tối cao của khu an toàn, tôi, Đổng Hưng Thịnh phải đảm nhận trọng trách này. Tôi nghĩ tôi đã là một người lính cả đời, và tôi thấy rằng mình chỉ còn sống một vài năm, làm sao có thể nhẫn tâm để cho đám người đi tìm chết một mình? Chuyện này tôi đã hạ quyết tâm rồi, Đoàn Quốc Nghị, nếu anh ngăn tôi thì sau này đừng nói là thủ hạ của tôi, vì anh vẫn là thủ hạ của tôi, nên phải thi hành mệnh lệnh! " Cuối cùng, Đổng Hưng Thịnh cũng đứng dậy đứng dậy với vẻ mặt cương nghị chưa từng thấy.
Đoạn Quốc Nghị mấp máy môi mấy cái định nói gì đó nhưng vẫn như cũ không nói lên lời, cuối cùng ứa nước mắt dùng hết sức lực đưa cánh tay lên, kính một cái quân lễ.
...
Bộ chỉ huy không đề cập đến chuyện bí thư Vương bị sát hại như thể sự việc chưa từng xảy ra, ngoài ra bộ chỉ huy đã xử quyết một số quan viên cùng quân nhân mượn chuyện gây náo loạn nơi công cộng, cũng làm Ngô Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời rất khâm phục tổng bộ sở chỉ huy, hiển nhiên tổng bộ đã quyết định rất sáng suốt.
Nếu như tổng bộ lựa chọn đối phó chính mình, vậy thì Ngô Minh ta nhất định sẽ không sợ, cùng lắm là một mình đưa người của mình vượt qua vòng vây.
Vào ngày thứ 45 sau thảm họa, khu vực an toàn đã đạt đến mốc quan trọng. Hai ngày trước, tất cả các điểm phân phối lương thực đã ngừng phân phát lương thực cho dân tị nạn, ngay cả loại cháo loãng có thể đếm được hạt gạo cũng không có
Dân tị nạn hiện tại cái gì cũng ăn, vành đai xanh chẳng còn một cọng cỏ. Có người chịu không nổi đã bí mật ra khỏi khu vực an toàn để kiếm cái ăn. Chỉ có điều là làm sao dễ dàng được như thế, miễn là có thực phẩm, trong vòng một km tính từ khu vực an toàn đều được thu thập từ lâu. Mọi tòa nhà, mọi phòng và thậm chí mọi tủ và ngăn kéo trong phòng đều bị đảo lộn, thậm chí không còn một hạt gạo.
Nếu muốn tìm thức ăn, chỉ có thể vào trong vòng một km từ khu vực bị chiếm đóng, nhưng số lượng quái vật ở đó sẽ tăng lên đáng kể. Nhiều người mạo hiểm bị nhiều loại quái vật khác nhau trong khu vực bị chiếm đóng tàn sát cắn nuốt.
Hai ngày trước, quân đội đã phát lệnh di tản và thoát ra khỏi vòng vây, nhưng 80 vạn người cùng di chuyển quả là một nhiệm vụ to lớn và khó khăn. Chỉ có thể chia nhỏ ra từng đợt, nhưng dù vậy, vẫn còn nhiều chuẩn bị chưa sẵn sàng.
Với thân phận là nghiên cứu viên cấp ba của viện nghiên cứu, Ngô Minh là nhóm đầu tiên nhận được tin tức, anh cũng biết nếu không có dị biến phát sinh, bất kể người tị nạn có sẵn sàng hay không, chậm nhất tổng bộ sẽ bắt đầu đột phá vào ngày mai.
Hiện tại lương thực cung cấp cho đội thức tỉnh cũng rất ít ỏi, ai cũng biết nếu không đột phá thì ở đây tất cả mọi người sẽ chết đói.
Có lẽ tin tốt duy nhất là do giáo sư Từ và viện nghiên cứu của họ đã chế tạo thành công 'Bộ thu thập nguyên khí', nên số thức tỉnh giả đã tăng lên theo cấp số nhân chỉ trong vài ngày. Quân đội đã thành lập hai liên đội thức tỉnh giả với tổng số hơn 300 người, có thể là lực lượng đột phá mạnh nhất của quân đội.
Sáng hôm sau, vào lúc mặt trời vừa mọc, hàng chục xe tăng chạy ra khỏi khu vực an toàn, hàng trăm xe tiếp theo với một số lượng lớn binh lính đi theo hộ tống xung quanh xe tăng, tổng quân số lên tới hàng vạn người. Rõ ràng, bốn khu vực an toàn của Vũ Thành cuối cùng đã quyết định bắt đầu đột phá.
Hàng vạn người này chỉ là đội tiên phong có nhiệm vụ khai phá và mở đường. Nhưng chỉ những người có trình độ cao thực sự mới biết rằng những đoàn quân đầu tiên ra trận thực chất chỉ là 'mồi nhử'. Nhiệm vụ của họ là thu hút tất cả quái vật và trùng nhân xung quanh để câu giờ cho những đoàn quân đông đảo phía sau phá vây.
Đoạn Quốc Nghị, người đang chuẩn bị dẫn đầu đoàn quân lớn di tản, lại chào quân lễ một lần nữa, nhưng lần này anh không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt lưng tròng. Phải biết rằng Đoàn Quốc Nghị từ khi hiểu chuyện đến giờ chưa bao giờ rơi lệ, hơn 20 năm binh nghiệp đã luyện cho anh ta ý chí như thép, nhưng lần này, cho dù là một quân nhân mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể kiềm chế cảm xúc.
Bởi vì Đoàn Quốc Nghị biết rất rõ hàng trăm nghìn người làm nhiệm vụ 'chim mồi' phụ trách nhiệm vụ 'mồi nhử' hầu như không có cơ hội sống sót, và người chỉ huy đội chính là thủ trưởng cũ của anh ta Đổng Hưng Thịnh.
"Đoạn đoàn trưởng, ngài đây là..." Vệ binh của Đoạn Quốc Nghị không rõ nguyên do lại kinh ngạc khi nhìn thấy trưởng quan này khóc. Dĩ nhiên Đoạn Quốc Nghị không giải thích được gì, chỉ có thể chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng trong lòng rồi ra lệnh, tất cả mọi người đã sẵn sàng để di tản.