Tận thế tân thế giới

Chương 54: Đồng nghiệp




Khi không có nguồn cung cấp, đạn dược trở thành một thứ xa xỉ và quân đội đã ra lệnh tiết kiệm hết mức có thể. Vì vậy hiện tại, Ngô Minh và Lưu Bân đang dùng vũ khí lạnh chém một đàn trùng nhân bất ngờ xuất hiện.

Ngô Minh hoàn toàn là một chủ lực rất xứng đáng vào thời điểm này, dưới ánh mắt khó tin của những binh lính và thức tỉnh giả, anh ta cầm một thanh gai xương chém liên tiếp năm trùng nhân mà không sử dụng bất cứ một viên đạn nào.

Thẻ ơn trời của Lưu Bân cũng giống như kiếp trước, một chiếc búa cán dài có nhiều cạnh và góc sắc nhọn. Vì thể chất mạnh mẽ nên sau khi thức tỉnh, anh ta có sức mạnh vô cùng to lớn, phối hợp với áo giáp làm bằng giáp xác trùng nhân anh cũng một mình xử lý ba con trùng nhân.

Thể chất của Lý Hạ tự nhiên kém hơn một chút, mũi tên nguyên khí còn uy lực hơn cả đạn bọc thép nhưng cô vẫn sử dụng những mũi tên bình thường, thật kỳ lạ, trình độ cung tên của Lý Hạ có thể so sánh với tinh linh vương trong Chúa tể của Nhẫn, hầu như tiễn vô hư phát, trùng nhân chết trong tay cô còn nhiều hơn cả Ngô Minh và Lưu Bân cộng lại.

Có thể nói ánh hào quang của Ngô Minh đã bị Lý Hạ cướp đi, vừa nhìn thấy ngón tay trắng nõn của cô kéo dây cung phát xạ, tích tắc sau trên dây đã xuất hiện mũi tên tiếp theo.

Với dáng người mảnh khảnh, dung nhan tiếu lễ và dáng đứng giương cung đã ngay lập tức chiếm được cảm tình của nhiều đấng mày râu, trong tâm trí nhiều người, Lý Hạ đã trở thành một nữ thần.

Ngô Minh dùng một chân đá trùng nhân ra xa, sau đó trở tay chém xuống nửa thân trên của trùng nhân, những con bọ ký sinh trong đó cũng tự nhiên chết theo.

Đây là trùng nhân cuối cùng, sau khi lau sạch máu và chất nhờn trên mặt, Ngô Minh vỗ về Lưu Bân, người đang cầm một chiếc búa có cán dài và ra hiệu quay trở lại xe nghỉ ngơi.

Lần này, hơn 20 người chạy nạn và ba binh sĩ đã thiệt mạng trong cuộc đột kích của lũ trùng nhân này. Trong hai giờ qua, tình trạng cơ hồ xảy ra như cơm bữa. Nhiều người chết khiến tất cả mọi người đều chết lặng, ngay cả những người đang chạy nạn ở một bên cũng như vậy.

Lúc này một người chạy nạn cẩn thận nhìn chằm chằm Ngô Minh, đối phương đột nhiên xông ra ngoài nói với Ngô Minh: "Ngô Minh? Thật sự là ngươi!"

Khi một binh sĩ bên cạnh Ngô Minh nhìn thấy có người lao ra cho rằng có người đang gây chuyện, anh ta lập tức giơ súng lên chĩa về phía đối phương, người vừa tới đứng sững lại không dám di chuyển. Ngược lại, Ngô Minh nghe thấy giọng nói này có chút quen thuộc, khi nhìn lại thì thấy một người phụ nữ rất xuống sắc, mặc quần áo lấm lem, đầu tóc bù xù, sau khi nhìn kỹ mới nhận ra đây thực sự là đồng nghiệp cũ của mình, Trương Dung.

Trương Dung từng là người khá kiêu ngạo trong công ty, ngày nào cũng đi giày cao gót, mặc váy ngắn cũn cỡn. Quan hệ giữa Ngô Minh và cô chỉ là bình thường, thuộc loại quan hệ đồng nghiệp bình thường không có gì liên quan ngoại trừ công việc.

Thấy Ngô Minh dường như đã nhận ra mình, người phụ nữ vội vàng nói: “Là tôi, Trương Dung!”

Như sợ Ngô Minh không nhìn rõ mình, Trương Dung vội vàng vén tóc cố gắng nở nụ cười.

Trong khoảng một tháng trở lại đây, Trương Dung đã trải qua những thăng trầm, giống như câu nói nổi tiếng, cuộc đời giống như một chiếc tàu lượn, không ai biết sẽ rơi vào lúc nào.

Cô mạng lớn không chết trong trận trùng nhân tấn công, cuối cùng cùng bạn trai trốn vào khu an toàn. Vốn dĩ cô cho rằng với mối quan hệ xã giao trước đây của bạn trai, cô ít nhất sẽ không lo lắng về chỗ ăn chỗ ở, nhưng không ngờ sự việc còn tệ hơn cô nghĩ rất nhiều.

Đừng nói bạn trai của cô chỉ là một công tử con nhà giàu, ngay cả những người giàu có đó cũng phải sống cảnh đầu bù tóc rối, thậm chí còn không có chỗ ở. Vì chạy trốn nên chẳng mang theo gì để ăn cả, lúc đói rét, chỉ có thể dùng chiếc BMW lúc chạy trốn để đổi chút thức ăn.

Lại nói tiếp, công tử giàu có đã từng thề non hẹn biển với cô rằng anh ta sẵn sàng trao cho cô tất cả mọi thứ, thậm chí cả tính mạng của mình lại bán cô cho một lão già xấu xí để lấy một mớ bún chua.

Trong những ngày đó, Trương Dung tâm như tro tàn, sau này đánh gục lão già rồi bỏ trốn lại tình cờ gặp được một đồng nghiệp cũ, hai người nương tựa lẫn nhau sống lay lắt đến bây giờ.

Mặc dù mới hơn 40 ngày sau thảm họa nhưng cô cảm thấy thời gian đã trải qua rất lâu, hôm nay một đường bôn ba theo đoàn người chạy nạn ra khỏi khu vực an toàn, thể lực đã đạt tới cực hạn. Thời điểm trùng nhân tấn công, cô cả gan nhìn lại không ngờ lại phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Ngô Minh!

Người này trong công ty không có tiếng tăm gì, hóa ra lại là một thức tỉnh giả mạnh mẽ? Đây được gọi là phong thủy luân chuyển, đồng thời khi Trương Dung nhận ra Ngô Minh liền quyết định không màng tất cả để đạt được một mối quan hệ.

Những người chạy nạn như họ, ai chẳng ghen tị với những người đang ngồi trên xe. Xe ấm có đồ ăn, cô tin chỉ cần Ngô Minh gật đầu, cô có thể thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại mà ngồi trong chiếc xe ấm áp, vì vậy cô sẵn sàng cống hiến mọi thứ để lấy lòng nam nhân trước mặt.

Khi còn ở công ty, Trương Dung biết tên trạch nam này thường xuyên nhìn trộm ngực mình nên rất tin tưởng.

Nghĩ đến đây, Trương Dung cố ý ưỡn ngực, trong mắt hiện lên vẻ dụ dỗ nhưng lại quên mất mình hiện tại trông như thế nào.

"Ngô ca, nếu anh nhận ra cô ấy, anh có thể để cô ấy ngồi trong xe. Trong xe vẫn còn một chỗ ngồi. Tốt hơn là ở bên ngoài!" Binh sĩ vừa ngăn cản Trương Dung nói.

Ngô Minh gật đầu, kỳ thực anh không thích Trương Dung, chỉ vì nhận thức cô thôi.

Nhưng anh không biết rằng cái gật đầu của anh đã khiến Trương Dung vui mừng. Lúc này, Trương Dung như nhớ ra điều gì đó, quay sang một người đàn ông trong đám người chạy nạn hét lên: “Quản lý Tương, mau tới đây, đây là Ngô Minh, anh không biết anh ta sao?”

Nghe Trương Dung nói, Ngô Minh nhận ra cách đó không xa một người đàn ông rụt rè đứng đó, tránh ánh mắt của anh, quả nhiên đó là trưởng phòng của công ty.

Chỉ là lúc này, đối phương sao còn có dáng vẻ của một người thành đạt, râu quai nón chưa cạo, người cũng sụt cân rất nhiều, tâm trạng tuyệt vọng, thậm chí còn có một bên mắt kính bị vỡ. Nghe thấy Trương Dung gọi mình, hắn không còn cách nào khác đành phải đi ra nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Ngô Minh.

Lúc trước hắn là sếp từng chỉnh Ngô Minh thừa sống thiếu chết. Vừa rồi lúc Trương Dung nhận ra Ngô Minh khiến hắn vô cùng kinh hãi, hắn sợ Ngô Minh tìm mình tính sổ, bây giờ Ngô Minh xưa đâu bằng nay, muốn đối phó hắn chỉ là cái nhấc tay, đột nhiên trong lòng hắn nãy sinh một tia hận ý.

Hắn hận!

Hận Trương Dung, con đàn bà này biết rõ hắn có xích mích với Ngô Minh trước đó, vậy mà còn gọi mình ra ngoài rõ ràng là cố ý, hẳn là để gây thiện ý với Ngô Minh. Trương Dung là người phụ nữ mà hắn đem lòng thầm mến nên hắn đã cứu mạng nàng, không ngờ khi thấy Ngô Minh đắc thế lại chạy ra a dua nịnh nọt khiến Tương Minh trong lòng nổi lên một nỗi uất hận khó tả.

Và hắn càng hận Ngô Minh hơn, nhưng lúc này không dám để lộ ra một chút nào.

Lúc này Lý Hạ cũng đi tới, nhìn thấy Lý Hạ chói mắt lúc này khiến Trương Dung sửng sốt, trước đây cô ấy cũng thuộc cùng một công ty nên đương nhiên biết đối phương, nhưng đối phương là lễ tân nên cô ấy tự cho mình cao thượng không thèm có giao tình gì với Lý Hạ. Trong toàn bộ công ty, chỉ có Ngô Minh cùng Lý Hạ này là thích hợp với nhau. Ả ta chỉ không ngờ rằng Lý Hạ lúc này cũng trở thành một thức tỉnh giả.

Lúc này Trương Dung mới phát hiện ra, có lẽ Ngô Minh chỉ gật đầu không phải vì có ý gì với mình, có lẽ đó chỉ là thiện ý thuần túy, bởi vì so với Lý Hạ, ả ta chỉ là một người nghèo túng chạy nạn xuống dốc không phanh.

Nhìn hai người trước mặt, Ngô Minh ra lệnh cho binh lính bên cạnh, sau đó xoay người rời đi. Đương nhiên, anh không bị Trương Dung hấp dẫn, cũng không có ý định trả thù Tương Minh. Việc anh ấy sẵn sàng giúp đỡ họ hoàn toàn là mối quan hệ đồng nghiệp. Đương nhiên, một tia âm lãnh trong mắt Tương Minh vừa rồi cũng hiện rõ trong mắt Ngô Minh.

Về vấn đề này, Ngô Minh ngấm ngầm mỉa mai, nếu đối phương thành thật thì không sao, vì đồng nghiệp cũ cho bọn họ chút lợi ích cũng không có gì to tát, nhưng nếu Tương Minh không an phận thì mình cũng sẽ không nương tay. Điều mà Ngô Minh ghét nhất là hạng người lấy oán báo ơn.