Tất nhiên Ngô Minh sẽ không làm như vậy. Anh ta nhìn ra được đạo sư Kerrigan có sao nói vậy, đối với mình cũng không có giấu diếm, càng không có ý đùa nghịch tâm cơ, điểm này Ngô Minh vẫn có thể nhìn ra được.
"Không quan trọng là ngươi có biết Hoàng kim nhất tộc hay không. Điều ta muốn nói với ngươi là có Hoàng kim huyết mạch là một điều tốt, cũng là một tai họa. Lần này là ta nhìn ra nên ta sẽ không đối với ngươi như thế nào, trái lại với tư cách đạo sư của ngươi thì ta sẽ giúp ngươi phát huy ưu thế của Hoàng kim huyết mạch của mình. Nhưng nếu như gặp phải những người khác có tâm làm loạn, mưu đồ Hoàng Kim huyết mạch của ngươi thì bây giờ ngươi đã chết rồi. Cho nên mới nói ngươi rất may mắn, mà may mắn cũng là một loại thực lực!”
Kerrigan một mặt nói thẳng, Ngô Minh liền vội vàng gật đầu đồng ý. Ngô Minh có thể thấy được đạo sư Kerrigan không có nói dối, nàng thực sự không có bất kỳ ý đồ gì đối với Hoàng kim huyết mạch của mình. Nếu không, với thực lực của đạo sư Kerrigan, cho dù có triệu hồi Kỵ sĩ Cốt Long cũng không thể trở thành đối thủ của nàng.
Chỉ là Ngô Minh cũng có chút nghi hoặc, chính là, đạo sư Kerrigan có phải là đối với mình có chút quá tốt?
Nàng chọn mình làm đồ đệ, hơn nữa điều kiện tiên quyết là biết rõ trong cơ thể mình có huyết mạch Hoàng Kim nhất tộc, thậm chí còn tự nói với mình về điều này. Phải biết rằng không có vô duyên vô cớ yêu trên đời này, chuyện này thật sự có chút nói không thông. Nhưng Ngô Minh cũng có thể thấy đạo sư Kerrigan thực sự tốt với mình, thậm chí không có một chút toan tính và địch ý nào khiến Ngô Minh có chút khó hiểu.
Việc này nghĩ mãi không ra nguyên cớ nên Ngô Minh dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, bất kể như thế nào thì cái này đối với mình cũng là một chuyện tốt. Lại nói cũng là chính mình thần kinh quá mức mẫn cảm, dọc theo đường đi gặp được phần lớn là người xấu, hoặc là lòng mang ý xấu, hoặc là thích ngấm ngầm giở trò mưu quỷ kế. Đột nhiên gặp phải như vậy một cái người tốt, ngược lại là nghi thần nghi quỷ.
"Được rồi, thời gian có hạn. Theo quy định của Nguyên Khí Thánh Đường, các Bí thuật học đồ vừa mới vượt qua khảo hạch chỉ có thể ở đây bảy ngày. Đây là một loại khảo nghiệm khác. Trong bảy ngày, ta sẽ dạy ngươi một số kiến thức cơ bản. Có thể hiểu được bao nhiêu là tùy thuộc vào ngươi.”
Kerrigan lấy ra một tấm thẻ và kích hoạt nó trực tiếp vào một cuốn sách dày, có vẻ như có ít nhất có mấy ngàn trang.
Ngô Minh lúc này mới đột nhiên nhớ tới một sự kiện, liền hỏi: “Kerrigan đạo sư, nói như vậy, nơi này chính là Nguyên Khí Thánh Đường rồi hả?"
Ngay từ đầu Ngô Minh thật đúng là không có phát hiện, bởi vì vô luận theo Huyền Phù Thánh Thành đến đại sảnh, sau này lại tới đây đều không tốn thời gian gì, tốc độ cực nhanh, cho nên cho Ngô Minh một lại cảm giác anh ta vẫn chưa rời khỏi Huyền Phù Thánh Thành. Theo như những chi tiết được đạo sư Kerrigan nói gần nói xa tiết lộ vừa rồi, có thể cho thấy nơi này là đệ tam nguyên khí thế giới, Nguyên Khí Thánh Đường trong truyền thuyết.
Kerrigan nghe xong lời Ngô Minh nói, liền cau mày nói: “Đương nhiên đây là Nguyên Khí Thánh Đường, bằng không thì ngươi nghĩ đây là địa phương gì?”
Hiển nhiên, Kerrigan có chút khó chịu vì Ngô Minh đột ngột ngắt dòng suy nghĩ của nàng nên Ngô Minh lúc này không dám nói gì nữa. Mặc dù Kerrigan này là một mỹ nữ thuộc chủng tộc khác, nhưng nàng cũng là một Bí thuật sư vô cùng cường đại, bây giờ nàng lại là đạo sư của mình. Ngô Minh lúc này cũng chỉ có thể thành thành thật thật nghe lời, rốt cuộc còn muốn trông cậy vào nhân gia truyền dạy bí thuật.
Ngô Minh không thể nhìn ra cấp bậc của Kerrigan, không giống như những người khác, Kerrigan đạo sư dường như có thủ đoạn siêu mạnh để che giấu nguyên khí. Nhưng hiển nhiên, nàng nhất định vượt qua nguyên khí cấp năm, ít nhất là cấp sáu, hoặc cao hơn nữa.
"Đây là một quyển lịch sử của Bí thuật sư Nguyên Khí Thánh Đường, ghi lại lịch sử phát triển bí thuật, cũng có phần giới thiệu Thẻ bí thuật, ngươi có thể thu lại xem. Buổi sáng ngày mai ta sẽ kiểm tra trình độ nắm giữ kiến thức của ngươi. Nếu ngươi không thể vượt qua kiểm tra của ta thì chỉ có thể tiếp tục đọc cuốn kiến thức cơ bản này vào ngày mai. Ta sẽ không dạy ngươi cách chế tác Thẻ bí thuật cho đến khi ngươi nắm vững những kiến thức cơ bản và lịch sử này, bây giờ ngươi trở về đi !" Kerrigan đưa cuốn sách có kích thước bằng một cuốn tạp chí và dày hơn hai cuốn từ điển tiếng Trung, đưa cho Ngô Minh liền phất tay nói.
Ngô Minh cầm theo cuốn 'lịch sử' dày cộp nặng hơn mười kg này, sau đó hành lễ rời đi.
Sau khi nhìn Ngô Minh rời đi, Kerrigan nở một nụ cười đầy ẩn ý, lấy ra một tấm thẻ dùng bút viết lên đó vài dòng. Cuối cùng nàng kích hoạt tấm thẻ, tấm thẻ lập tức hóa thành một đạo lưu quang tốc độ cực nhanh, lóe lên một cái lập tức biến mất không còn tăm tích.
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó trong Đệ tứ nguyên khí thế giới, một nữ tử áo đen vô cùng xinh đẹp đang cưỡi một con tuấn mã màu đen, uy phong lẫm liệt. Tuấn mã nàng cưỡi cũng khoác lên hộ giáp đen kịt bóng loáng giống như vậy, không ngừng phát ra nguyên khí kinh khủng, dường như là căn nguyên của mọi nỗi sợ hãi.
Nếu ai có nhãn lực nhìn thấy con hắc mã này, họ sẽ biết ngay đây không phải là một con ngựa bình thường, mà là một thớt Hắc Ma Ác Mộng, đây là một sinh vật cực kỳ quý hiếm, hơn nữa nó còn là cấp độ huyền thoại cam, rất nhiều người cũng chỉ nghe nói qua nhưng chưa bao giờ nhìn thấy.
Và phía sau Hắc y thiếu nữ là hơn hai mươi người đàn ông mặc áo giáp đen, trên lưng đeo kiếm đen, đằng sau những người này là hàng ngàn Thú binh mặc giáp đen.
Những Thú binh giáp đen này rõ ràng là một tộc Orc (*) đặc biệt. Chúng cường tráng và hung bạo hơn lũ Orc bình thường, đồng thời trung thành với chủ nhân hơn. Có thể nói, ngay cả khi chủ nhân bắt chúng vung đao tự sát thì lũ Orc sẽ không chút do dự mà thực hiện ngay lập tức. Trong những trường hợp bình thường, những người Thú binh mặc áo giáp đen, trong tay cầm các loại vũ khí hắc giáp thú binh thì có thể ngạnh kháng địch nhân gấp mấy lần chúng nó.
(*) Orc: Thú nhân
Mấy con cự thú khổng lồ cao chừng ba thước lúc này vung dùi trống trong tay, không ngừng đánh trống chiến bằng da thú to lớn, phát ra tiếng vang 'đông đông'.
Tiếng kèn chiến tranh cũng đã vang lên ở khu vực này.
Trước mặt Hắc y thiếu nữ là một tòa lâu đài hùng vĩ, lâu đài được làm bằng nham thạch, cây đại thụ và kim loại. Những thủ vệ lâu đài đều là những Khôi lỗi nhân vô cảm.
Trong Đệ tứ nguyên khí thế giới, Khôi lỗi nhân là một 'sinh vật' nhân tạo. Lợi dụng Thần khí nguyên khí, có thể đem gỗ, hòn đá cùng kim loại tạo thành Khôi lỗi nhân có thể hoạt động để chiến đấu như con người. Hơn nữa, nó có thể giống như một sinh vật hệ vong linh, không sợ đau đớn và chết chóc. Tuy nhiên, loại nguyên khí khoa học kỹ thuật này chỉ nằm trong tay rất ít thế lực, và 'Thánh Quan Thành' này chính là một trong số đó.
Thánh Quan Thành đúng như tên gọi của nó, đỉnh của tòa tháp cao nhất lâu đài giống như một chiếc vương miện, bên trên có một con mắt nguyên khí khổng lồ, lơ lửng giữa những góc nhọn của chiếc vương miện.
Nhìn từ xa, nó giống như một viên ngọc được khảm trên vương miện.
Đây mới là chúa tể của Thánh Quan Thành, 'Mục Thần', một dạng sinh vật đặc biệt. Tất cả những Khôi lỗi nhân và Khôi lỗi thú trong Thánh Quan Thành đều là những người hầu của 'Mục Thần' này.
Vào lúc này, 'Mục Thần' đưa một ánh mắt hợp nhất thành một quang ảnh người khổng lồ cao hơn sáu mét, hướng về phía Hắc y thiếu nữ trên lưng Hắc Ma Ác Mộng nói: "Nhất hào, ngươi đây là muốn làm gì? Vì cái gì dẫn người tấn công lãnh thổ của ta, đừng quên, chúng ta là minh hữu."
“Minh hữu? Ngươi mặt ngoài coi ta là minh hữu, nhưng lại ngầm tính kế ta, ta đã xử lý thân thể bị phong ấn kia trong Nguyệt lâm, Mục Thần, ngươi không có gì muốn nói sao?” Hắc y thiếu nữ lạnh giọng nói, tựa hồ một chút cũng không e ngại đối phương.
"Cái gì? Ngươi đã giết chết thân thể bị phong ấn đó?" Giọng của Mục Thần ngay lập tức thay đổi, trong giọng nói thậm chí còn để lộ ra một tia sát khí: "Nhất hào, ngươi có biết mình đã làm một chuyên ngu ngốc hay không, ngươi sẽ hối hận... Chờ một chút, ngươi đang gạt ta, ngươi hoàn toàn không giết thân thể bị phong ấn. Đúng vậy, với tính cách của ngươi, trước tiên nhất định sẽ phải làm rõ mọi chuyện, huống hồ ngươi căn bản không có khả năng giết được thân thể bị phong ấn đó. Thậm chí ngươi còn không biết nó là gì, haha, Nhất hào, ta hiểu ngươi rất rõ, ngươi quá tự phụ. Để ta đoán xem, ngươi là một thiên tài Chế thẻ sư, vậy ngươi có đem thân thể bị phong ấn chế tác thành thẻ hay không?”.
Mục Thần vừa cười vừa nói, tuy nói như vậy nhưng hiển nhiên là hắn vẫn đang thử dò xét.