Trận chiến kéo dài hơn mười phút. Dị tộc nhân với cây búa cán ngắn hiển nhiên là một đối thủ khó chơi. Tuy động tác của hắn không nhanh bằng Lâm Kỳ và đẳng cấp của sủng vật có vẻ kém hơn một chút, nhưng hắn lại vô cùng cứng cỏi.
Ngay cả khi bị thanh kiếm sắc bén của Lâm Kỳ chém trúng thì Dị tộc nhân này có thể sử dụng một loại thuốc đặc biệt để khôi phục miệng vết thương và tiếp tục chiến đấu. Nhưng Lâm Kỳ với tư cách là thành viên hoàng tộc của Kiếm Thuẫn Đế Quốc thì vẫn có ưu thế nhất định, nếu anh ta không có tài năng thì cũng không thể được gửi đi tham gia khảo hạch như vậy.
Sau khi quấn lấy đối thủ hơn mười phút, Lâm Kỳ dường như cũng đã nhìn ra được thực lực của đối thủ, liền ra quyết định dứt khoát tấn công bằng toàn bộ lực lượng của mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Kỳ ném ra năm thẻ bài để kích hoạt cùng một lúc, và năm thẻ bài đồng thời biến thành một tia sáng gia trì vào thanh kiếm sắc bén trong tay Lâm Kỳ, sau đó Lâm Kỳ vung thanh kiếm chém ra, hóa thành một đạo kiếm quang dài hơn mười mét.
Nhìn kiếm quang từ trên đỉnh đầu chém xuống, Dị tộc nhân cầm búa không khỏi sửng sốt, tuy có thân hình cực kỳ cường đại và khả năng hồi phục khác hẳn người thường nhưng cũng chỉ hạn chế được một số vết thương thông thường và nhẹ. Nếu đối thủ có khả năng một kích giết chết mình thì dù có mạnh đến đâu cũng vô dụng.
Dị tộc nhân này nhanh chóng đưa ra quyết định, ngay lập tức rút lui để tránh đao kiếm quang đang chém xuống nhưng tốc độ của hắn ta vẫn chậm hơn một bước. Kiếm quang mang theo uy thế trực tiếp chém lên thiết chùy của hắn, chém ra một vết kiếm thật sâu vết sâu trên thiết chùy, mà kiếm quang còn nương theo lực đạo chấn cho Dị tộc nhân lùi lại vài mét, mặc dù không bị thương nhưng hắn ta vẫn chật vật ngã lăn ra đất.
Lâm Kỳ không tiếp tục truy sát đối phương mà nhảy thẳng lên bệ đá, bày ra uy thế nghênh chiến bất cứ ai dám tới khiêu chiến anh ta.
Thành thật mà nói, Dị tộc nhân kia thực sự không dám tới tranh đoạt lần nữa.
Vì có thể bị đánh bại một lần thì cũng có thể bị đánh bại lần thứ hai, tiếp tục dây dưa cùng không có ích lợi gì nên Dị tộc nhân này cũng từ bỏ ý định tiếp tục đánh chủ ý tới Lâm Kỳ, quay sang nhìn những người trên các bệ đá khác.
“Đỗ Uy, Ngụy Phong, Triệu Thần Huy, cũng đi lên. Hãy thử thách đấu với người chiếm bệ đá thứ tư!” Lúc này Ngô Minh đột nhiên nói, với năng lực cảm nhận nguyên khí của Ngô Minh, anh ta tự nhiên có thể nhìn ra thực lực của năm người đang chiếm giữ năm bệ đá.
Bệ đá thứ ba đã bị Lâm Kỳ chiếm giữ, đương nhiên không thể cướp được. Trừ cái này ra, theo cảm nhận của Ngô Minh, người yếu nhất trong số năm người hẳn là người ở bệ đá thứ tư.
Mặc dù người này bày ra tư thế uy lực cường đại, nhưng Ngô Minh biết đó chỉ là hùng hổ dọa người mà thôi. Người có thực lực chân chính thì không cần thể hiện khí chất mạnh mẽ như vậy. Phất Căn vừa chiếm xong bệ đá liền phát ra những lời cuồng vọng, đó thực ra là biểu hiện của sự thiếu tự tin.
Hãy cứ nói về Ma Kim, cho đến giờ vẫn chưa có ai dám thách đấu hắn, không phải vì thực lực lúc này hắn ta đang thể hiện, mà bởi vì thực lực của Ma Kim quả thực rất xuất chúng.
Nghe những lời của Ngô Minh, Đỗ Uy, Ngụy Phong và Triệu Thần Huy đều gật đầu.
Rõ ràng, quyền thực hiện thử thách đầu tiên này đã được trao cho Đỗ Uy trước. Đỗ Uy cũng hít thở sâu và sẵn sàng khiêu chiến người ngồi trên bệ đá thứ tư.
Người này là một người đàn ông cực kỳ cường tráng với làn da như nham thạch cứng rắn. Trong số các Dị tộc nhân thì hắn có thân hình cao nhất, cao đến ba mét, chỉ với cơ bắp căng phồng trên cánh tay cũng đã to hơn bắp đùi của người khác một vòng, phối hợp với làn da như nham thạch đã thể hiện ra uy thế không gì sánh bằng.
Nhìn thấy Đỗ Uy đến để khiêu chiến bản thân, Dị tộc nhân bật ra một tràng cười lớn và nói: "Ta không nhầm chứ, cỡ như ngươi mà cũng dám đến thách thức ta? Ta đã thấy ngươi phóng xuất nguyên khí, nguyên khí của ngươi bất quá chỉ là nguyên khí cấp ba. Một kẻ nguyên khí cấp ba thì ta chỉ cần búng ngón tay cũng có thể tiễn ngươi lên đường. Ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi, bằng không nếu ngươi bị thương thì đừng trách ta! "
Đỗ Uy tự nhiên sẽ không từ bỏ, cho dù Ngô Minh không nói thì anh ta cũng sẽ không từ bỏ cơ hội này. Cho dù là chỉ có một phần vạn cơ hội thì anh ta cũng muốn tự mình nếm thử.
“Đừng nói nhảm, động thủ đi!”
Thực lực bản thân Đỗ Uy không hề kém. Lúc trước trong một cơ duyên xảo hợp có được Lam Long, anh ta có thể được coi như một Lam Long Kỵ sĩ nổi tiếng ở Tân Đô Thành. Tuy rằng ở đây anh ta không có nổi bật, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta sẽ bỏ cuộc.
Ngay lập tức, Đỗ Uy triệu hồi sủng vật của mình, đồng thời rút ra một vài thẻ bài và phát động tấn công trước.
Các thẻ bài trong tay Đỗ Uy là các thẻ bài tấn công và phòng thủ tiêu chuẩn, những thẻ bài này phải có thời cơ thích hợp phóng thích mới có thể phát huy tác dụng kỳ diệu. Đỗ Uy biết, dưới tình huống đẳng cấp của mình không bằng đối phương thì chỉ có thể dùng kỹ xảo để thủ thắng.
Khi Dị tộc nhân thấy Đỗ Uy dám chủ động tấn công, hắn ta cười lạnh một tiếng huy quyền đánh tới mà không cần triệu hồi sủng vật.
Dị tộc nhân này hiển nhiên là một cao thủ nổi tiếng về lực lượng, áp lực của cú đấm này ngay lập tức khiến hành động của Đỗ Uy đình trệ, kể cả những sủng vật được Đỗ Uy triệu tập cũng bị áp cú đấm trầm trọng này áp chế.
Điều này cũng là do tộc Dị tộc nhân cố tình thực hiện, hắn ta muốn dùng chiến thắng áp đảo này để cảnh báo mọi người không được đánh chủ ý vào bệ đá của hắn ta.
Giây phút tiếp theo, Dị tộc nhân này ngay lập tức kích hoạt một thẻ bài, lập tức tốc độ di chuyển của hắn tăng gấp đôi, hai chân đạp đất, thoáng một phát đã xông tới trực tiếp đánh ra hai quyền đánh chết hai sủng vật của Đỗ Uy triệu hồi. Sau đó, quyền thứ ba của Dị tộc nhân đã hướng về phía Đỗ Uy đánh tới.
Nếu bị đánh trúng, Đỗ Uy không chết cũng sẽ trọng thương
Dưới sức ép của một quyền này, Đỗ Uy cũng biết mình tuyệt đối không thể liều mạng, lập tức kích hoạt hai thẻ bài phép trong tay, một là lá chắn nguyên khí, một là bẫy Bùn lầy.
Ngay lập tức, một vòng bảo hộ xuất hiện quanh người Đỗ Uy, đồng thời, mặt đất dưới chân Dị tộc nhân lập tức biến thành một vũng bùn lầy.
Phanh một tiếng, Đỗ Uy bị đánh bay ra xa mười mấy mét, chẳng qua Dị tộc nhân kia cũng vì vậy mà rơi vào trong vũng bùn lầy.
Sau khi rơi xuống đất, Đỗ Uy phun ra một ngụm máu, vừa rồi đối phương trực tiếp dùng một quyền đập vỡ lá chắn nguyên khí, giáng cho anh ta một đòn nặng nề. Cũng may, mặc dù lá chắn nguyên khí vỡ nát nhưng nó cũng chống lại hơn một nửa sức mạnh của đối phương, nếu không thì Đỗ Uy cũng không phải là trọng thương mà là chết ngay lập tức.
Lúc này, Đỗ Uy đã nhịn xuống cơn đau kịch liệt và ngay lập tức ném ra 6 thẻ bài để kích hoạt cùng một lúc.
Kích hoạt sáu thẻ bài cùng một lúc đã là cực hạn đối với Đỗ Uy, cái này không chỉ cần Thẻ nguyên khí để kích hoạt mà còn cần nguyên khí của chính mình tiến hành khống chế, người bình thường căn bản không làm được đến mức này.
Trong số sáu thẻ, ba thẻ là thẻ sinh vật, một là sủng vật nguyên khí cấp ba, hai sủng vật khác là nguyên khí cấp hai và ba thẻ còn lại là thẻ phép. Các sủng vật và phép thuật đồng thời hướng tới người đang bị mắc kẹt trong bẫy Bùn lầy.
Nếu lần này mà vẫn không thành công thì Đỗ Uy thật sự không còn biện pháp nào nữa.
Dị tộc nhân bị mắc kẹt trong bẫy Bùn lầy khi nhìn thấy cũng phải hoảng sợ, cứ tưởng có thể chiến thắng dễ dàng nhưng không ngờ đối thủ lại giảo hoạt như vậy. Nhưng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm khi chứng kiến đẳng cấp của sinh vật triệu hồi và phép thuật của đối thủ. Nếu đối thủ triệu hồi sinh vật cấp bốn hoặc thẻ phép cấp bốn thì hắn ta sẽ thực sự ăn quả đắng, nhưng nếu đó chỉ là sinh vật cấp ba và thẻ phép thuật cấp ba thì hắn ta chỉ cần dựa vào da nham thạch của cơ thể cũng đủ để ngăn chặn.
Ngay lập tức, Dị tộc nhân gầm lên, các cơ bắp trên khắp cơ thể hắn ta đột nhiên căng chặt, đồng thời các sinh vật và phép thuật của Đỗ Uy cũng đã đánh tới.
Tuy nhiên, đúng như dự đoán của Dị tộc nhân, những cuộc tấn công này không hề ảnh hưởng gì đến hắn ta, căn bản không đủ tạo thành uy hiếp. Sau đó hắn giãy giụa ra khỏi vũng bùn bẫy rập đem ba con sủng vật toàn bộ đánh chết.
Thấy vậy, Đỗ Uy lắc đầu chủ động lui về phía sau. Hiện tại anh ta đang bị thương, tiếp tục chiến đấu hiển nhiên là không thực tế, cho nên chỉ có thể chịu thua.
Khi Dị tộc nhân nhìn thấy Đỗ Uy rút lui, hắn ta hung hăng nhìn thoáng qua anh ta, sau đó quay trở lại bệ đá thứ tư.
“Không sao đâu, cố gắng hết sức là tốt rồi!” Nhìn thấy Đỗ Uy trở về, Ngô Minh liền đưa cho anh ta một thẻ chữa thương cấp 3. Vết thương của Đỗ Uy tuy không nhẹ nhưng cũng không đặc biệt nghiêm trọng. Thực ra với thực lực của Đỗ Uy mà anh ta có thể làm được đến như vậy là đáng quý rồi.
“Ta đi thử cân lượng của tên này!” Ngụy Phong nhìn thấy Đỗ Uy thất bại trở về lập tức hùng hổ xông lên, anh ta thật sự không tin tà.
Tất nhiên, Ngụy Phong cũng khiêu chiến cao thủ của bệ đá thứ tư.
"Lại có người đến tìm chết, đã như vậy thì ta đây tuyệt đối sẽ không khách khí !" Dị tộc nhân nhíu mày khi nhìn thấy người khác tới, bất quá hắn cũng không sợ. Hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra, người đến khiêu chiến lúc này là đồng bạn của người vừa mới thất bại.
Ngụy Phong cũng biết đối thủ của mình rất đáng gờm, tuy rằng anh ta cũng là nguyên khí cấp bốn, nhưng cường độ nguyên khí hiển nhiên so ra kém hơn đối phương một chút.
Ngô Minh đã nhìn thấy điều này từ lâu, toàn bộ tộc Dị tộc nhân trên thực tế đã chuyển hóa nguyên khí của cơ thể thành Địa nguyên, nhưng ước tính chỉ có một hoặc hai tầng, không sai biệt lắm với các Hắc sử lúc trước xếp hạng mười lăm, mười sáu. Mặc dù Ngô Minh không sợ, nhưng đối với Ngụy Phong cũng đã là một kẻ địch mạnh rồi.
Quả nhiên, ngay khi hai người vừa mới giao phong thì Ngô Minh đã có thể nhận ra Ngụy Phong không thể chiến thắng. Một lúc sau, Ngụy Phong liền bị đối phương liên tục đánh ra một loạt quyền ảnh bức cho thối lui, còn bị đánh trúng một quyền khiến cho áo giáp trên người đều vỡ vụn.
Bây giờ Ngụy Phong cũng coi như người của mình nên Ngô Minh cũng đưa cho anh ta Thẻ trị thương, mà lúc này Triệu Thần Huy cũng đi lên.
Thực lực của Triệu Thần Huy không đặc biệt mạnh, thậm chí còn kém hơn Ngụy Phong một chút, nhưng tính tình điềm đạm, áp dụng chiến thuật kiên định vững vàng, nhưng kết quả vẫn là bại trận.
Dị tộc nhân lúc này đang thắng liên tiếp, cho nên tự nhiên rất tự hào, rống lên: "Lũ ngu xuẩn, các ngươi đã chọn nhầm đối tượng, để ta nói cho các ngươi biết, cho dù các ngươi đến khiêu chiến mấy lần cũng vô dụng. Ta xem bốn người các ngươi là một nhóm, đã có ba người khiêu chiến ta, còn lại người cuối cùng, ngươi có muốn thử một chút hay không? "
Hắn ta đang nói về Ngô Minh. Đỗ Uy, Ngụy Phong và Triệu Thần Huy đã đứng cùng Ngô Minh suốt thời gian qua tự nhiên đã được Dị tộc nhân này chú ý tới, vì đã có những chiến thắng liên tiếp nên dĩ nhiên hắn ta chủ động ước chiến.
Thực ra, không cần hắn ta nói thì Ngô Minh sẽ tự mình đi lên. Trong năm người chiếm giữ bệ đá hiện tại thì đây là người yếu nhất, do đám người Đỗ Uy đều đã thử qua cho nên Ngô Minh cũng sẽ đi lên.
Ngay lập tức Ngô Minh bước tới, đầu tiên là hoạt động cánh tay của mình một chút, sau đó nói với Dị tộc nhân: "Một quyền, ta chỉ cần một quyền thì có thể đánh bại ngươi."