"Đúng vậy a, hai người chúng ta cũng không nhất định có thể thông qua. Không quan trọng là chúng ta có vượt qua được bài kiểm tra lần này hay không. Điều quan trọng nhất là làm quen với lão đại Ngô Minh và lão đại Lâm Kỳ. Về sau chúng ta cùng nhau chung sức, Tân Đô Thành khẳng định sẽ có một mảnh thiên địa cho chúng ta!”
Ngụy Phong và Triệu Thần Huy lúc này cũng cười nói. Trên đường đi, bọn họ cũng đã kiến thức thực lực của Ngô Minh, càng nhìn ra đối phương giao hữu là thổ lộ tình cảm, người như thế tuyệt đối xứng đáng để kết giao. Đến bây giờ, bọn họ đã đem Ngô Minh, Lâm Kỳ trở thành bằng hữu giống như Đỗ Uy.
Ngô Minh đã nhìn ra tình hình thực tế. Quả thực, Đỗ Uy, Ngụy Phong và Triệu Thần Huy muốn thông qua cửa ải cuối cùng, quả thực khả năng bọn họ đặt được năm danh ngạch là không lớn, nhưng nếu bọn họ chưa tham gia tranh đoạt mà bỏ cuộc thì cũng vô cùng đáng tiếc.
Những người khác lúc này cũng căng thẳng nhìn về phía năm bệ đá trước mặt, lúc này Bí thuật học đồ vừa rồi nói: "Hiện tại, khảo nghiệm đã bắt đầu, ta chỉ nhìn kết quả, ai có thể đứng trên bệ đá cuối cùng sẽ là người chiến thắng."
Tiếng nói kết thúc nhưng không có ai động thủ.
Hiển nhiên, ai cũng không ngu ngốc, tình huống hiện tại rất đơn giản, muốn chiếm bệ đá thì phải có bản lĩnh để trấn thủ bệ đá, nếu không có bản lĩnh thì cho dù có chiếm được bệ đá cũng bị người khác đuổi xuống.
Cho nên cửa ải này không quan trọng là ai động thủ trước, mà là bản lĩnh thực sự của bản thân như thế nào.
Không một ai di chuyển và Ngô Minh cũng không định di chuyển trước. Ở phía bên kia, Phân Ny và Vương Lập Đông đều có vẻ mặt thâm trầm, luôn luôn dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Ngô Minh. Hai người bọn họ, một người thì mất một nửa linh thể, thực lực bị tổn hại rất nhiều, người còn lại thì bị thương nặng, mất một cánh tay trái. Làm sao còn có khả năng chiếm một bệ đá?
Vì vậy, Phân Ny và Vương Lập Đông cũng biết bọn họ thực sự đã mất đi tư cách cạnh tranh. Không phải vì bọn họ không muốn mà là bọn họ không có khả năng. Ngay cả khi họ tiến lên để chiếm một bệ đá thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ bị đánh xuống, quả thực chính là tự mình rước lấy nhục nhã mà thôi.
Mà người tạo thành hết thảy chuyện này chính là Ngô Minh, hai người bọn họ cùng có chung một suy nghĩ, nếu không phải Ngô Minh, bọn họ sẽ không như thế này.
" Ngô Minh, Vương Lập Đông ta cùng ngươi thế bất lưỡng lập, không chết không ngừng!”
Trong lòng Vương Lập Đông lúc này âm thầm gào lên, nhưng ngoài mặt thì không dám lên tiếng, thậm chí còn phải tránh né ánh mắt quét qua của Ngô Minh
Vài phút sau, rốt cuộc đã có người không còn kiên nhẫn.
Lúc này, một Dị tộc nhân đệ tứ Nguyên khí thế giới đã nhảy ra đầu tiên, chạy đến một bệ đá và hét lên: “Ta là chiến binh Phất Căn của Đế Quốc Mạc Ca đệ tứ Nguyên khí thế giới, ta muốn chiếm lĩnh một bệ đá, ta báo cho các ngươi biết, kẻ nào dám cướp bệ đá của ta thì ta tuyệt đối sẽ không khách khí! "
Đây là một lời uy hiếp thực sự, Phất Căn này quả nhiên rất mạnh mẽ, cao hơn 2,4 mét, mặc một bộ đồ trông nặng cả trăm ký. Mặc áo giáp, cầm cây búa xích đầy gai trên tay, như một cỗ xe tăng lao tới một bệ đá.
Sau đó, anh ta bày một tư thế chiến đấu, hiển nhiên muốn cho những người khác biết, bất cứ ai tới tranh đoạt thì anh ta sẽ dốc hết sức để liều mạng.
Tất nhiên những người khác sẽ không dại gì đi tranh đoạt với anh ta bây giờ, vì vẫn còn bốn chỗ trống.
Vì đã có người đầu tiên lao ra nên những người khác cũng không kìm được mà từng người một lao lên.
Ma Kim cũng nhanh chóng chiếm bệ đá thứ hai, ba bệ đá còn lại cũng bị ba Dị tộc nhân khác chiếm giữ.
Bên này, Ngô Minh và những người khác không di chuyển, bởi vì Đỗ Uy và Lâm Kỳ đang đợi động tác của Ngô Minh. Một bên khác, Phân Ny và Vương Hữu Lượng cũng không di chuyển, không phải bọn họ không muốn mà bọn họ thực sự không có khả năng. Những người còn lại ở đây, e rằng ngay cả Đỗ Uy chỉ mới nguyên khí cấp ba thì bọn họ cũng không phải là đối thủ.
Diệp Tử Hân không nhúc nhích, cô ấy đứng đó một mình không có biểu cảm gì. Khoảnh khắc tiếp theo, cô ta dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, khi quay đầu lại và nhìn thấy Ngô Minh thì phá lệ nở một nụ cười tươi rói.
Ngô Minh không nói chuyện, nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Diệp Tử Hân này quá cổ quái. Đến bây giờ Ngô Minh đã có thể xác định, Diệp Tử Hân hẳn là bị một ý thức cường đại nào đó chiếm lấy thân thể, hơn nữa ý thức này và ý thức trong Nguyệt Thần Thụ đã tấn công anh ta có liên quan gì đó đến Quỷ ảnh mà mình đã cắt một cái xúc tu.
Thành thật mà nói, chuyện này liên quan đến Ngô Minh không nhiều, nhưng nghĩ đến Thích Đình, Ngô Minh quyết định nếu có cơ hội sẽ xử lý vấn đề này, nhưng hiển nhiên không phải lúc này.
Năm bệ đá hiện tại đã có người chiếm hữu, muốn có một vị trí trên bệ đá cũng chỉ có thể tiến lên tranh đoạt.
"Phất Căn, tuy thực lực của ngươi không tồi, nhưng cũng không đủ tư cách để chiếm bệ đá. Bây giờ ngươi có thể lựa chọn, hoặc là ngươi tự mình đi xuống, hoặc là ta tự mình đuổi ngươi xuống!" Lúc này, một Dị tộc nhân mặc áo choàng vải, mặt trắng tai nhọn, sau khi nhìn lướt qua những người đang chiếm giữ năm bệ đá, anh ta nói với Phất Căn trên bệ đá đầu tiên.
Rõ ràng, trong năm người trên chiếm hữu bệ đá thì Phất Căn là người có thực lực yếu nhất, đương nhiên, anh ta là quả hồng mềm dễ bóp nhất.
Phất Căn dù bực mình nhưng cũng không thể làm gì được, anh ta quả thật là người yếu nhất trong năm người trên bệ đá. Hơn nữa, người mặc áo choàng vải là cao thủ của một vương quốc Vu thuật ở đệ tứ Nguyên khí thế giới và sức mạnh của hắn mạnh hơn anh ta.
Nhưng dù vậy thì Phất Căn cũng không có ý định bỏ cuộc, anh ta đã đi đến thời điểm này rồi mà nếu bỏ cuộc dễ dàng như vậy thì mọi cố gắng trước đó đều vô ích.
Lúc này anh ta cũng không nói gì nhiều, tự thân nâng cao khí thế đồng thời rút ra thẻ bài, sau đó triệu hồi bốn sủng vật cường đại, xem ra anh ta có ý định tiếp nhận khiêu chiến.
Dị tộc nhân mặt trắng với đôi tai nhọn dường như cũng biết đối phương sẽ làm như vậy, cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp lấy ra một xấp thẻ bài chuẩn bị chiến đấu.
Không giống như đối thủ triệu hồi những sủng vật để thực hiện chiến thuật biển người, Dị tộc nhân tai nhọn không có triệu hồi bất kỳ một sủng vật nào mà phóng ra một lớp lá chắn nguyên khí xung quanh cơ thể để phòng thủ, và sau đó tung ra bảy hoặc tám Thẻ phép thuật.
Các Thẻ phép này đều là phép thuật Vu thuật. Trong một thời gian, hàng loạt phép thuật khác nhau như trùng độc, hoả thuật và mưa đá ầm ầm đánh tới, thanh thế rất lớn. Phất Căn không ngờ đối thủ của mình lại dùng toàn lực đánh tới, nhưng mặc dù anh ta cũng có một thẻ phép thuật, nhưng sức mạnh và số lượng của anh ta rõ ràng là không bằng đối thủ. Ngay lập tức, dưới sự công kích của bảy tám phép thuật, những sủng vật do Phất Căn triệu hồi ngay lập tức bị giết chết, và người sau cũng bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống phía xa hơn mười mét, áo giáp da trên người anh ta vỡ nát, rõ ràng là bị thương nặng.
Không cần hỏi, Phất Căn đã thất bại và bệ đá mà anh ta chiếm giữ trước đó nghiễm nhiên đổi sang chủ mới.
Có cái thứ nhất liền có cái thứ 2. Tiếp theo có người tiếp tục khiêu chiến những người đã chiếm giữ bệ đá. Lúc này Lâm Kỳ cũng nói một tiếng với Ngô Minh, đứng dậy đi tới khiêu chiến với người đã chiếm bệ đá thứ ba.
Đối phương là một Dị tộc nhân thấp bé, tay cầm một chiếc búa cán ngắn bằng kim loại, trông rất oai phong lẫm liệt. Nhìn thấy Lâm Kỳ tiến lên khiêu chiến thì hắn ta cũng không nói hai lời trực tiếp tiến lên nghênh chiến. Lúc này cho dù có nói gì cũng vô dụng, không có người nào sẽ chấp tay dâng lên bệ đá mà mình đang chiếm hữu.
Đương nhiên, Lâm Kỳ sẽ không coi thường địch thủ, anh ta triệu hồi ba sủng vật, trong đó có hai sủng vật có thể cận chiến ở phía trước và một sủng vật có thể sử dụng phép thuật ở phía sau. Ngoài ra, Lâm Kỳ cũng lấy ra kiếm và khiên của mình, là một người đến từ Kiếm Thuẫn Đế Quốc, vũ khí mạnh nhất của anh ta là thanh kiếm sắc bén và chiếc khiên lớn trên tay.