Nói cách khác, đối phương xác thực không làm gì và cũng không đe dọa sự an toàn của bất cứ ai. Dựa theo quy tắc kỵ sĩ, nếu hắn ta ra lệnh cho các kỵ sĩ tấn công thì hắn ta chắc chắn sẽ bị bắt. Quan trọng hơn, Ma Kim trên thực tế cũng không tin Vương gia. Nói trắng ra, hắn ta chỉ có một số quan hệ cá nhân với nhà họ Vương, nếu không phải nhà họ Vương hàng tháng lén đưa cho hắn ta rất nhiều Thẻ nguyên khí thì hắn ta sẽ không quản chuyện rãnh rỗi như thế này.
Mặc dù Ma Kim có thái độ rất kiêu ngạo đối với Nhân loại, đây là niềm tự hào và kiêu hãnh mà một kỵ sĩ cần phải có, cũng sẽ không có người nói cái gì. Nhưng nếu không phân xanh đỏ đen trắng liền động thủ thì hắn ta đã vi phạm quy tắc kỵ sĩ.
Nếu đúng như vậy thì Kiếm thuẫn Kỵ sĩ đoàn dưới quyền chỉ huy của hắn ta có quyền không thực hiện mệnh lệnh của đội trưởng kỵ binh của hắn ta.
Nhưng Ma Kim dù sao cũng không phải là người bình thường, sau khi nghĩ xong lập tức đưa ra biện pháp, đối với Ngô Minh và những người khác nói:
Đây là một phương pháp hữu dụng để xử lý tình thế trước mắt, kêu mọi người đi ra trước để giao cho nhà họ Vương, còn chuyện sau này thì Ma Kim đã hạ quyết tâm sẽ không quan tâm nữa. Trên thực tế, tất cả các thủ đoạn giết người và chiếm đoạt quyền lực diễn ra hàng ngày ở Tân Đô Thành, Kiếm Thuẫn Đế Quốc cũng sẽ không đi quản, càng không quản được. Đây là quyền tự trị của Nhân loại, người của Kiếm Thuẫn Đế Quốc bình thường sẽ không can thiệp.
Trước mắt chuyện này cũng là do mình đụng phải, chỉ cần nhà họ Vương bắt những người này đi thì sau này Ma Kim nhất định sẽ không nhúng tay vào, cho dù nhà họ Vương có tự giết người cũng không liên quan gì đến Ma Kim.
Tuy rằng phương pháp của hắn không tồi, nhưng Ngô Minh cũng không phải kẻ ngốc.
Anh ta đã nhìn ra được mối lo ngại của Ma Kim, đối phương đã muốn làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, nhưng Ngô Minh sẽ không để cho đối phương làm như vậy. Hiển nhiên, không phải ai trong Kiếm Thuẫn Đế Quốc đều cao thượng và chính trực như vậy, có người thực sự như vậy, trong khi có người lại làm việc hời hợt. Ma Kim này rõ ràng là một người như vậy.
Ngô Minh có thể chắc chắn Ma Kim này bề ngoài là Kỵ sĩ, nhưng thật ra sau lưng nhất định đã nhận được chỗ tốt của nhà họ Vương, bằng không thì vì sao lại đến trợ uy cho nhà họ Vương. Đoán chừng đối phương là định dùng trận thượng lớn như vậy để dọa sợ Đỗ gia nhưng lại phản tác dụng, đánh giá Ma Kim căn bản không nghĩ tới phía chính mình sẽ ngạnh kháng.
"Cái này..."
Ma Kim cũng có chút phiền muộn, hắn ta làm như vậy chỉ là muốn nhanh chóng kết thúc chuyện rồi rời đi, nhưng không ngờ đối phương lại đưa ra đề nghị như vậy. Thành thật mà nói, một Nhân loại như Ngô Minh thì hắn thật đúng là không có gặp qua. Trước kia khi gặp Nhân loại, chỉ cần là nhìn thấy chính mình đều sẽ vô cùng tôn kính, càng sẽ không chống cự, việc này cũng dưỡng thành một ít cảm giác hư vinh cho hắn.
Lần này, hắn vốn định đưa trung đoàn kỵ binh ra ngoài để phô trương thanh thế, tin rằng địch nhân của Vương gia nhất định sẽ đi vào khuôn khổ ngay lập tức khi nhìn thấy mình và trung đoàn kỵ binh. Nhưng hắn không ngờ lại gặp được Ngô Minh, một cao thủ không sợ trời không sợ đất. Trừ phi hắn không màng đến nguy cơ bị cấp trên tra hỏi mà công kích, nếu không thì cũng chỉ có thể nghe theo đề xuất của đối phương, suy cho cùng thì đề xuất này là hợp lý và không thể sai sót được.
Trong lúc nhất thời, Ma Kim đội trưởng kỵ binh có chút đâm lao phải theo lao rồi.
Giúp đỡ Vương gia thì hắn ta phải mạo hiểm lớn, nếu không giúp đỡ, bên phía Vương gia cũng không dễ cho một cái công đạo. Dù sao hắn ta cũng đã nhận được rất nhiều lợi ích từ nhà họ Vương, loại chuyện này nhất định không thể lộ ra ngoài ánh sáng, phải biết rằng việc nhận hối lộ cũng nằm trong bộ luật cấm của Kỵ sĩ.
Hơn nữa đối phương là một Trận pháp sư, dù có dọn dẹp những nhân vật không liên quan khác rồi sau đó cường công, trong thời gian ngắn cũng chưa chắc có thể đánh chết đối phương, một khi kinh động Kỵ sĩ Quang dực, như vậy sự tình liền phiền toái.
Lúc này, một đoàn Kỵ sĩ Phi Long bay ra từ phương hướng Khu đô thị Vành đai thứ nhất lao thẳng về hướng này.
Đội Kỵ sỹ Phi Long này là đội kỵ sĩ phi hành của Kiếm Thuẫn Đế Quốc, tổng cộng có mười hai kỵ binh, tất cả đều sử dụng Thanh lân Phi Long. Đây là một sinh vật hệ rồng thuộc về Kiếm Thuẫn Đế Quốc, thể trọng khoảng 3000 đến 5000 kg. Trong số các sinh vật thuộc hệ rồng, nó được coi như có một vóc dáng tương đối nhỏ, nhưng cho dù là nhỏ thì nó cũng là một sinh vật thuộc hệ rồng với đầy đủ hiệu quả chiến đấu.
Hơn nữa, chúng đã trở thành nguồn tài nguyên sinh vật chiến lược của Kiếm Thuẫn Đế Quốc, chúng thường được thuần hóa thành thú phi hành tọa kỵ. Ngay cả trong Kiếm Thuẫn Đế Quốc, số lượng Kỵ sĩ phi hành cũng rất khan hiếm, ít hơn nhiều so với các trung đoàn kỵ binh mặt đất vài chục vạn người. Vì vậy, ở Tân Đô Thành, chỉ có một đội Kỵ sĩ phi hành như vậy được thành lập.
Chỉ huy của đội Kỵ sĩ phi hành là Kỵ sĩ Quang dực, chỉ huy tối cao của Kiếm Thuẫn Đế Quốc ở Tân Đô Thành. Vào lúc này, có thể thấy Kỵ sĩ Quang dực đang bay ở phía trước.
Nhìn thấy Kỵ sĩ Quang dực và đội Kỵ sĩ Phi Long, Ma Kim đã rất chấn động, hắn ta biết lần này gặp phiền toái, nhưng sau khi nghĩ lại thì hắn ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn mình không có động thủ.
Nếu như động thủ, sau đó một khi bị phát hiện ra hắn ta đang can thiệp vào quyền tự trị của Nhân loại, hơn nữa đối phương cũng không phải là mối đe dọa đối với Tân Đô Thành như Vương gia nhân đã nói vậy thì hắn ta sẽ phải đối mặt với hình phạt, và thậm chí có thể liên quan đến sự tình hắn ta thu lấy chỗ tốt. Nhưng nếu hắn không có động thủ thì tất cả đều dễ nói chuyện, chỉ là vì ngăn lại Nhân loại chiến đấu ở Tân Đô Thành thì hắn ta có thể đứng vững chân.
Ma Kim nháy mắt với Vương Hữu Lượng, sau đó nhảy khỏi lưng con Phi Long màu đồng và đứng nghiêm ở một bên.
Lúc này, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì cũng biết mình không thể tấn công nhà họ Đỗ được nữa. Vương Hữu Lượng hiển nhiên cũng không nghĩ tới sẽ có loại biến cố này, hơn nữa trong nội tâm của lão ta càng căm tức hơn, thầm trách Ma Kim không dám tấn công sớm hơn, nếu gần nhất liền tiến công, hiện tại nói không chừng sớm xong việc.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Vương Hữu Lượng cũng biết mình không thể trách đối phương, xem ra ngày hôm nay mục tiêu của lão ta không thể đạt được. Nghĩ đến tổn thất của nhà họ Vương ngày hôm nay, Vương Hữu Lượng lại có cảm giác muốn chết.
Thích Quang Dân không bị lộng chết, nguyên khí của Đỗ gia vẫn còn nguyên vẹn, ngược lại Vương gia của lão ta không chỉ chết hơn chục tộc nhân mà ngay cả hai sủng vật cấp bốn của lão ta đều một con chết, một con phản bội. Đây không chỉ là một tổn thất thật lớn, càng là vô cùng nhục nhã.
Nhưng dù không cam lòng thế nào, Vương Hữu Lượng cũng không dám có bất kỳ dị động gì, bởi vì Kỵ sĩ Quang dực đã đến.
Ngay sau đó, Kỵ sĩ Quang dực và mười hai Kỵ sỹ Phi Long đã hạ xuống, mọi người có mặt đều đứng nghiêm trang, đặc biệt là ba trăm kiếm thuẫn kỵ binh lúc này cũng cùng nhau hành lễ với Kỵ sĩ Quang dực.
Ngô Minh nhìn Kỵ sĩ Quang dực mà lộ ra một nụ cười cổ quái. Nhớ tới lần đầu tiên khi đến Tân Đô Thành, anh ta do nhầm lẫn đã đánh bậy đánh bạ một hồi với Kỵ sĩ Quang dực.
Phải nói thực lực của đối phương rất mạnh, lúc đó Ngô Minh cũng đã sử dụng lợi thế của Cốt Long và kiếm kỹ của bản thân để chống lại bốn cao thủ trong đó có Kỵ sĩ Quang dực. Tuy rằng lúc đó tương đối dễ dàng, nhưng Ngô Minh có thể thấy được Kỵ sĩ Quang dực lúc đó không có ý muốn hạ sát thủ, tức là không có quyết tâm gì, nếu như đối phương quyết tâm hạ sát thủ thì anh ta có thể sẽ không toàn thân trở ra.
Vào lúc này, Kỵ sĩ Quang dực được bọc trong bộ áo giáp nặng nề, đôi Quang dực sau lưng anh ta lúc này cũng biến mất. Nhưng nếu cần thiết, bộ hộ giáp trên người anh ta sẽ huyễn hóa ra một đôi Quang dực giúp cho anh ta có khả năng phi hành.
“Đồng Long Kỵ sĩ Ma Kim, ngươi tự mình dẫn dắt ba trăm kỵ binh tiến vào Khu đô thị Vành đai ba thuộc quyền quản lý của Nhân loại, xin hãy cho ta một lời giải thích hợp lý!”