Kỵ sĩ Quang dực vừa thấy mặt liền trực tiếp hỏi, trong Kiếm Thuẫn Đế Quốc nói chuyện đều là tương đối trực tiếp, bởi vì chỉ cần là Kỵ sĩ đều phải tuân thủ quy tắc Kỵ sĩ, Kỵ sĩ không được phép nói dối.
Ma Kim hiển nhiên sớm có chuẩn bị, lập tức tiến lên nói: "Kỵ sĩ Quang dực, người của Vương gia Nhân loại muốn truy bắt tội phạm trong số đó nhưng lại sợ vô pháp cầm giữ cục diện, bởi vậy thỉnh cầu ta dẫn dắt Kỵ binh đoàn tiến đến duy trì trật tự. "
Kỵ sĩ Quang dực hiển nhiên không hài lòng với kiểu ngụy biện này, anh ta lắc đầu nói:
Ma Kim đương nhiên không dám trái lời với Kỵ sĩ Quang dực. Lần này chính là hắn vận dụng tư quyền tới hành sự, vốn muốn nhanh chóng kết thúc, xem như bán cho Vương gia một ân tình, không ngờ lại gây ra nhiều phiền toái như vậy.
"Lập tức, lập tức, dẫn trung đoàn kỵ binh trở về. Ngoài ra, các thành viên trong hoàng tộc được hoàng gia cử đi tham gia Huyền Phù Thánh Thành khảo hạch đã nhanh chóng chạy tới Tân Đô Thành, hẹn sẽ đến trong ngày, chậm nhất là sau ngày mai. Ngươi là thủ hạ của ta cũng đồng dạng tham gia Huyền Phù Thánh Thành khảo nghiệm Đế Quốc tinh anh, đừng để ta mất mặt trước các thành viên Vương thất. "
Kỵ sĩ Quang dực nói xong, Ma Kim đã toát mồ hôi lạnh, không có thời gian quan tâm đến Vương Hữu Lượng mà ra lệnh cho trung đoàn ba trăm kỵ binh trở về nơi đóng quân ở Khu đô thị Vành đai thứ hai, bản thân hắn ta cũng cưỡi Phi Long màu đồng bay trở về.
Cuối cùng, Kỵ sĩ Quang dực nhìn Ngô Minh trong sân Đỗ gia, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên nhìn thấy ở đó có một Trận pháp, nhưng Kỵ sĩ Quang dực cũng không nói thêm gì, sau đó vung tay lên cho mười hai Phi Long kỵ sĩ cũng cùng một chỗ bay đi.
"Vương tiên sinh, ngài nên biết các nguyên tắc của Kiếm Thuẫn Đế Quốc của chúng ta. Lần sau, xin đừng để các Kỵ sĩ của chúng ta làm loại chuyện này!"
Kỵ sĩ Quang dực hướng về phía vẻ mặt xấu hổ của Vương Hữu Lượng nói một câu, sau đó hướng về Diệp Chấn Đông cùng Phùng Tướng quân nhẹ gật đầu, mới kích hoạt quang dực trên khải giáp thả người nhảy lên bay đi, chỉ để lại vẻ mặt trợn mắt hốc mồm của Vương gia nhân.
“Chúng ta đi!”
Vương Hữu Lượng nhìn thấy người chống lưng cũng đã đi, liền biết hôm nay mình đã tính toán sai lầm trong chuyện này. Lão ta nghĩ có thể tự mình giải quyết phiền toái nên gọi Ma Kim và trung đoàn kỵ binh tới chỉ để lập uy, để thể hiện sức mạnh sau lưng mình trước mặt người khác. Nhưng hiện tại ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không riêng gì mất mặt xấu hổ mà còn làm cho bọn họ tổn thất thảm trọng.
Nhưng lão ta không dám công kích Đỗ gia nữa, không nói đến chuyện khác, cộng thêm Khô lâu kiếm sĩ bốn cấp phản bội lúc trước, đối phương đã có hai sinh vật cấp bốn rồi, mình còn đánh như thế nào được nữa?
Một khi đã như vậy, còn không bằng đi sớm một chút.
Đương nhiên, Vương Hữu Lượng có thể nhìn rõ tình thế, nếu không lão ta đã không thể có được thành tựu như ngày hôm nay. Mà Ngô Minh cũng không có ngăn cản nhà họ Vương rời đi, đối với chuyện này anh ta cũng không làm gì được nhà họ Vương, lần này chính là nhà họ Vương bị tổn thất lớn, phía chính mình không tốn một binh một tốt mà còn kiếm lời một sinh vật cấp bốn.
Hiện tại Ngô Minh đã dùng hành động chứng minh thực lực của mình. Đỗ Uy, Văn Bá cùng Thích Quang Dân trong tiềm thức đã thừa nhận Ngô Minh là chủ lực của mình. Vào lúc này, mặc dù họ rất muốn ngăn cản Vương gia làm cho đối phương nói tinh tường, nhưng Ngô Minh không mở miệng nên bọn họ cũng phải nhịn xuống không nói gì.
Ngay sau khi người nhà họ Vương rời đi, Ngô Minh đã thu hồi Thẻ trận, giải trừ Trận pháp phòng thủ và Trận pháp tấn công.
Diệp Chấn Đông và Phùng Tướng quân thời điểm này đã đi tới, vốn dĩ họ ở đây để hỗ trợ, nhưng nhà họ Vương tự loạn trận cước cho nên bọn họ ngược lại là ở một bên xem náo nhiệt một hồi. Bây giờ trò khôi hài đã chấm dứt, tự nhiên là tiến lên chào hỏi Đỗ Uy, Văn Bá cùng với Thích Quang Dân.
Tất nhiên, vô luận là quân bộ hay là Diệp gia cũng là vì Thích Quang Dân mà đến, chứng kiến Thích Quang Dân không có việc gì nên bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, Phùng Tướng quân trong hai người lên tiếng: “Vương gia nhân đệ trình ngươi thu nhận chứng cứ hối lộ, chúng ta cũng không tin tưởng nhưng điều tra thì vẫn phải điều tra, nếu không sẽ không ngăn được miệng người khác, như vậy trong khoảng thời gian này, khả năng sẽ ủy khuất ngươi một chút!
Phùng tướng quân hơn 50 tuổi là lão cấp trên của Thích Quang Dân, đương nhiên rất bảo vệ ông ta, mà Thích Quang Dân thân là một người quân nhân đương nhiên tuân theo mệnh lệnh và không bày tỏ quá nhiều suy nghĩ.
Diệp Chấn Đông ở bên vỗ vỗ vai Thích Quang Dân nói: "Lão bằng hữu, ngươi còn giận ta sao? Lúc trước ta thật sự không có lừa ngươi. Tuy rằng lần này Tử Hân trở lại nhưng tính tình của nó đã thay đổi rất nhiều, cũng không nói với ta những gì nó đã trải qua, đối với Đình Đình cũng không có đề cập đến. Hơn nữa vài ngày trước nó đã khởi hành tiến lên Nguyên khí bí cảnh, vì vậy ta thực sự không thể liên lạc được. Nhưng ta hứa với ngươi, chờ khi nàoTử Hân trở về thì ta nhất định khiến nó bái phỏng ngươi, đem tình huống nói cho rõ ràng. Đối với Đình Đình thì ta cũng coi nó như con gái, ta cũng rất lo lắng!"
Đối với sự tình của Thích Đình thì Diệp Chấn Đông đích thật đối với Thích Quang Dân rất áy náy, bằng không dùng thân phận là người đứng đầu nhà họ Diệp của ông ta, làm sao ông ta có thể đối với Thích Quang Dân, người có cấp bậc chính thức thấp hơn ông ta mấy bậc lại khách khí như vậy. Cái này hoàn toàn là giao tình, không liên quan gì đến cấp bậc chính thức.
Chỉ là Diệp Chấn Đông không biết, Thích Quang Dân đã biết về tình hình hiện tại của Thích Đình từ Ngô Minh, và đám mây mù đè lên người ông ta từ lâu đã tan biến. Ông ta nhìn Diệp Chấn Đông cười nói:
Thích Quang Dân không quan tâm đến việc bị nhà họ Vương vu hãm, hiện tại ông ta chỉ quan tâm đến con gái mình, chỉ cần con gái Đình Đình ổn thì không có gì quan trọng với ông ta.
"Cái gì, ngươi biết rõ tình hình gần đây của Đình Đình rồi hả? Nó đang ở đâu?"
Diệp Chấn Đông cũng vui mừng khôn xiết, nhưng ông ta có thể không phải diễn kịch vì hai gia đình có mối quan hệ tốt. Ông ta cũng theo dõi Thích Đình lớn lên và thực sự coi Thích Đình như con gái đỡ đầu của mình.
Lúc này, Thích Quang Dân tất nhiên là nói ra sự tình. Đây là những gì mà Ngô Minh đã nói với ông ta, bao hàm một số kinh nghiệm của Diệp Tử Hân, có rất nhiều chuyện và chi tiết ngay cả Diệp Chấn Đông cũng không biết.
"Thích lão đệ, ngươi là từ đâu biết rõ những tin tức này? Tin tức có thể tin được không?"
Diệp Chấn Đông cũng là một người có quyền lực cao. Mặc dù ông ta cho rằng vấn đề này rất đáng tin, nhưng ông ta vẫn muốn xác nhận nó.
'Chính là ta nói cho Thích đoàn trưởng! "
Ngô Minh lúc này mới chủ động đứng lên nói, từ cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, Ngô Minh cũng biết người này hóa ra là cha của Diệp Tử Hân, hơn nữa Diệp Tử Hân quả nhiên là tính tình đại biến, và cũng đã tiến vào trong Nguyên khí bí cảnh.
Diệp Chấn Đông thật ra đã để ý tới Ngô Minh từ lâu rồi, quản gia nói chính là lúc trước vị thiếu niên này tới tìm Đại tiểu thư. Hơn nữa vừa rồi Diệp Chấn Đông thấy rõ, cũng nhờ có người trẻ tuổi này mà kế hoạch của Vương gia nhân mới thất bại. Diệp Chấn Đông tuy rằng vẫn không nhìn ra được người trẻ tuổi này đến tột cùng có thủ đoạn không bình thường gì, nhưng là không hề nghi ngờ đây là một người có năng lực.
"Ngươi là?"
Diệp Chấn Đông nhìn Ngô Minh, lên tiếng hỏi.
Cũng vì sự tình xảy ra lúc trước mà Ngô Minh không có quá nhiều hảo cảm đối với Diệp gia.