Đối phương là một Trận pháp sư, điểm này là Ma Kim phát hiện ra sau khi hắn ta đến, hơn nữa nhìn dáng vẻ anh ta chắc chắn không phải là kiến tập Trận pháp sư, thậm chí không phải là Trận pháp sư cấp một. Những tài năng như vậy thì ngay cả trong Kiếm Thuẫn Đế Quốc cũng rất hiếm.
Lần này hắn mang trung đoàn kỵ binh xuất quân là vì thỉnh cầu của nhà họ Vương, hắn ta có quan hệ cá nhân rất tốt với nhà họ Vương nên sẵn sàng giúp đỡ chút ân tình này. Ban đầu nghĩ đến việc xuất hiện của hắn ta và thêm uy thế của Trung đoàn Kỵ binh Kiếm Thuẫn Đế Quốc, không cần phát sinh chiến đấu thì bất cứ kẻ nào cũng sẽ sợ hãi buông xuôi mà đầu hàng. Nhưng không nghĩ tới đối phương không những không đầu hàng, mà anh ta còn bày ra một bộ dáng liều mạng, đây là điều mà lúc đầu Ma Kim không ngờ tới.
Nếu là một cao thủ bình thường, cho dù là liều mạng cũng tuyệt đối sẽ không thể lật nhiều sóng gió. Nhưng nếu đối phương là một Trận pháp sư thì lại là chuyện khác.
Có một sự kiện huyền thoại như vậy ở đệ tứ Nguyên khí thế giới. Một đế quốc hùng mạnh đắc tội một Trận pháp sư, kết quả đối phương không chỉ lẻn vào kinh đô của đế quốc ám sát thái tử, mà còn thủ vững dưới sự vây công của một số lượng lớn binh lính ba ngày ba đêm.
Một người đối kháng lại cả một đế quốc nghe có vẻ khó tin nhưng đó là sự thật.
Tuy rằng cuối cùng Trận pháp sư đã bị toàn bộ lực lượng đế quốc giết chết, nhưng vì sự việc này mà đế quốc cũng bị tổn hại nặng nề, từ đó suy bại, càng là đắc tội Trận pháp sư có chức nghiệp vô cùng cường đại.
Nghe nói, Trận pháp sư đó chỉ là Trận pháp sư cấp bốn. Nếu là Trận pháp sư cấp năm, thậm chí là cấp sáu, e rằng một người có thể xử lý cả một đế quốc.
Người trước mặt hẳn là chưa đến cấp ba, nhưng cho dù là Trận pháp sư cấp một thì Ma Kim cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu sự tình nháo lớn truyền tới tai Kỵ sĩ Quang dực, chính mình sẽ phải gánh vác trách nhiệm rất lớn. Nếu đối phương đúng là người theo như lời Vương gia là một đám tội ác tày trời ác ôn cùng bại hoại, như vậy chính mình dùng vũ lực trấn áp cũng coi như tuân theo quy tắc kỵ sĩ ‘ Thủ vững chính nghĩa ’ chuẩn tắc, liền tính là Kỵ sĩ Quang dực biết cũng sẽ không trách tội, nhưng nếu như không phải, như vậy vấn đề liền sẽ lớn.
Mặc dù Ma Kim không biết những đức hạnh của Vương gia nhân, nhưng hắn ta cũng đã nghe nói về họ, và tình hình có thể không như Vương Hữu Lượng nói.
Bên cạnh đó, Ma Kim không muốn làm mọi thứ quá to tát. Người lãnh đạo trực tiếp của hắn, Kỵ sĩ Quang dực, đã hơn một lần cảnh báo họ tuân theo quy tắc kỵ sĩ của Kiếm Thuẫn Đế Quốc. Một trong số đó là "Hết thảy lấy vinh quang làm trọng", bắt nạt kẻ yếu hiển nhiên đã vi phạm quy tắc kỵ sĩ. Một khi trở thành kỵ sĩ trong Kiếm Thuẫn Đế Quốc thì phải tuân theo các quy tắc của kỵ sĩ, hậu quả của việc vi phạm quy tắc là vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên hiện tại hắn có chút do dự.
Vương Hữu Lượng hoàn toàn không biết các quy tắc của kỵ sĩ, trên thực tế cho dù lão ta có biết thì cũng sẽ khịt mũi coi thường. Đối với loại người như lão ta mà nói, quy tắc kỵ sĩ cũng giống như đạo đức của Nhân loại, đó là cấp cho một ít người chuẩn bị cổ hủ. Còn lão ta, Vương Hữu Lượng, nếu lão ta nghiêm túc kỷ luật và tuân thủ pháp luật, tuân thủ những nguyên tắc đạo đức cơ bản nhất, thì lão ta sẽ không thể có được gia tộc họ Vương huy hoàng như ngày hôm nay.
Vì vậy, Vương Hữu Lượng căn bản không quan tâm chút nào, theo nhận định của lão ta, các quy tắc kỵ sĩ của Kiếm Thuẫn Đế Quốc là giống nhau, chúng chỉ tồn tại trên bình diện đạo đức và không có lực lượng ràng buộc nào cả. Miễn là có đủ lợi ích, lão ta tin tưởng bất luận chuẩn tắc gì đều có thể bị giẫm đạp. Như người ta đã nói, tiền có thể ma xui quỷ khiến chính là đạo lý này.
Điều này cũng tại Vương Hữu Lượng đã không nghiên cứu kỹ hệ thống của Kiếm Thuẫn Đế Quốc, toàn bộ lực chú ý của lão ta đều tập trung vào làm như thế nào để tranh đấu cùng những chủ ý đen tối. Bởi vì lão ta chính là một đường đi tới như vậy, cho nên đương nhiên cho rằng Kiếm Thuẫn Đế Quốc cũng là giống như Nhân loại, lợi ích là hàng đầu.
Chỉ là lần này lão ta rõ ràng phạm sai lầm, cho tới bây giờ vẫn là không biết. Ma Kim tuy rằng đồng ý tiến đến trợ trận cho lão ta nhưng thật ra sẽ không dùng vũ lực, trừ khi đối phương chủ động tấn công, giống như vừa rồi Ma Kim có thể không chút do dự tấn công Khô lâu kiếm sĩ xương đang tấn công tộc nhân Vương gia.
Năng lực quan sát của Ngô Minh tự nhiên rất mạnh, anh ta vốn là đề phòng sự tấn công bất ngờ của Đồng Long Kỵ sĩ, chẳng qua đối phương hồi lâu không có động tĩnh gì, có vẻ còn đang do dự.
Thành thật mà nói, Ngô Minh cảm thấy không tồi về Kiếm Thuẫn Đế Quốc, bởi vì anh ta đã kết bạn với đám người Lâm Kỳ trong Nguyên khí bí cảnh.
Nghĩ đến Lâm Kỳ, Ngô Minh cảm thấy đối phương tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, và anh ta chắc chắn là một người đáng để kết bạn. Hơn nữa, sau này Ngô Minh phát hiện Lâm Kỳ và đồng bạn thuộc loại người thân thiện, cao quý nên Kiếm Thuẫn Đế Quốc có ấn tượng tốt trong mắt Ngô Minh.
Nhìn thấy Đồng Long Kỵ sĩ lúc này dường như không có ý định dùng vũ lực, trong lòng Ngô Minh liền nghĩ tới một loại khả năng.
Có lẽ đối phương cũng chỉ là tới trợ uy, chứ không phải tay đấm của nhà họ Vương, nói trắng ra là người nhà họ Vương đang kéo đại kỳ làm da hổ. Nếu là người bình thường, nhìn thấy đám người Kiếm Thuẫn Đế Quốc thì bọn họ nhất định sẽ sợ hãi mà trực tiếp đầu hàng, thật ra nếu hôm nay không có anh ta thì người nhà họ Vương có lẽ đã thành công.
Nhất định không phải ngẫu nhiên mà Tân Đô Thành có thể có được cảnh phồn hoa như ngày hôm nay. Càng không cần phải nói Tân Đô Thành là do Kiếm Thuẫn Đế Quốc cùng Nhân loại điều khiển, nếu người của Đế quốc Kiếm Thuẫn Đế Quốc thật sự có thể tùy ý công kích Nhân loại, như vậy cục diện cũng sẽ không giống như hiện tại.
Mà từ trước đến nay, chính mình một phương chưa bao giờ chủ động tấn công lại hoàn toàn đóng vai phe yếu thế, phải chăng vì lý do này mà Ma Kim mới do dự nhiều như vậy?
Suy nghĩ một chút, Ngô Minh thầm nghĩ bất kể có phải hay không, dù sao bên người của mình cũng giữ vững một nguyên tắc, đó là không được chủ động xuất kích. Dù sao chính mình cũng đã nói rõ đây là đất tư hữu của nhà họ Đỗ, có quyền dùng vũ lực đối với người tự tiện xông vào mà không được sự cho phép. Còn đối với Khô lâu kiếm sĩ thì anh ta cũng nói rõ ràng đó là 'Bỏ gian tà theo chính nghĩa', ai có thể trách cứ lên đầu mình?
Nhìn thấy hậu thuẫn Ma Kim của mình thật lâu không nhúc nhích, Vương Hữu Lượng cũng có chút nóng nảy, vội vàng nói: "Ma Kim đại nhân, mau ra lệnh cho trung đoàn kỵ binh tấn công bọn tội phạm này, bọn họ phi thường nguy hiểm. Thích Quang Dân kia thu nhận hối lộ chính là cặn bã trong quân đội, người nhà họ Đỗ đã giết rất nhiều người con cháu nhà họ Vương của ta, Vừa rồi đối phương còn điều khiển Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn tấn công tộc nhân Vương gia của ta. Ngài đều thấy được a, sự tồn tại của họ là một mối đe dọa lớn đối với Tân Đô Thành, đối với Kiếm Thuẫn Đế Quốc đó.”
Vương Hữu Lượng không dám ra lệnh cho Ma Kim, và chỉ có thể dùng lời lẽ đổi trắng thay đen này để cầu xin đối phương động thủ.
Ma Kim nghe xong cũng cảm thấy như vậy, vừa định hạ quyết tâm làm ra động tác nhưng lại nghe được Ngô Minh nói:
“Vương Hữu Lượng, ngươi nói hối lộ liền là hối lộ? Ngươi nói chúng ta giết người chúng ta liền giết người? Ai nhìn thấy ? Nhưng ngươi đem người vây công, bên chúng ta không có ai chủ động công kích, nhiều người đều nhìn thấy, ngươi cũng đừng có phủ nhận. Còn có Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn là sinh vật mà ngươi đã triệu hồi, như thế nào? Sủng vật của ngươi giết người thì ngươi đổ lên đầu chúng ta sao? "
Ngô Minh cũng nhìn ra Ma Kim kia khẳng định có điều cố kỵ, một khi đã như vậy, Ngô Minh liền đơn giản liền cùng bọn họ ‘ nói một chút lý ’, đương nhiên nếu đối phương khăng khăng động thủ thì Ngô Minh cũng không sợ.
Nghe vậy, Ma Kim đang chuẩn bị hành động lại do dự. Giống như Ngô Minh đã nói, hắn ta là đến để giúp nhà họ Vương, nếu như đối phương giống như hung thần ác sát công kích Vương gia và thể hiện một 'mối đe dọa' nào đó, thì anh ta sẽ làm điều đó là chính đáng và có cơ sở, cho dù Kỵ sĩ Quang dực dùng kỵ sĩ quy tắc mà nói sự tình thì hắn cũng không sợ.
Nhưng sự thật lại là, nhân gia đang đứng trên mảnh đất riêng tư của mình, không có vũ khí trong tay, cũng không có tư thế muốn động thủ. Họ chỉ bố trí Trận pháp phòng thủ và Trận pháp tấn công. Trận pháp này nếu không chủ động tới gần sẽ không bị kích hoạt, này có thể nói là phòng vệ chính đáng, còn về Khô lâu kiếm sĩ, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Ma Kim cũng biết đây đích thực là sủng vật của Vương Hữu Lượng.