Lúc này, Vương Hữu Lượng không biết dùng thủ đoạn gì mà có thể điều động Trung đoàn Kỵ binh 300 nguyên khí cấp ba cường đại, dưới lực lượng đáng sợ này, liệu còn chơi được nữa hay sao?
Ngay cả nhà họ Diệp và quân đội cũng không phải là đối thủ của những Trung đoàn Kỵ binh này. Bất quá quân đội hay là nhà họ Diệp đều là những thế lực hàng đầu của Nhân loại, họ thường có mối quan hệ tốt với Kiếm Thuẫn Đế Quốc. Vì vậy, vào lúc này Diệp Chấn Đông và một tướng lĩnh sĩ quan cấp cao trong quân đội bước tới chào hỏi người chỉ huy Trung đoàn Kỵ binh, Kỵ sĩ Phi Long màu đồng Ma Kim.
"Diệp gia chủ, Phùng tướng quân, lần này ta đến trợ uy cho theo thỉnh cầu của Vương gia chủ. Vương gia chủ nói rằng ông ấy sẽ dọn dẹp một số cặn bã trong Nhân loại, duy trì luật pháp và trật tự ở Tân Đô Thành. Vấn đề này cũng liên quan mật thiết đến lợi ích và mong muốn của Kiếm Thuẫn Đế Quốc của chúng ta, đó là lý do tại sao ta dẫn các Kỵ sĩ Kiếm Thuẫn Đế Quốc đến Khu đô thị Vành đai Ba, ta hy vọng không làm phiền đến hai người! "
Mặc dù Kỵ sĩ Phi Long màu đồng Ma Kim nói chuyện khách khí nhưng lại có vẻ mặt kiêu ngạo, thậm chí hắn ta còn không rời khỏi lưng Phi Long khi nói chuyện.
Chỉ là nhà họ Diệp và người bên quân đội đều không tỏ ý bất mãn, đối phương cũng đích xác có tiền vốn kiêu ngạo. Tuy rằng Kiếm Thuẫn Đế Quốc cùng Nhân loại ở Tân Đô Thành là quan hệ minh hữu, nhưng là liền tính là minh hữu cũng có phân chia ra chính và phụ.
Như thế nào là chính?
Những người có thực lực là những người có quyền lực cao nhất và có trọng lượng trong lời nói, các người khác đương nhiên phải tuân theo, chỉ có như vậy thì họ mới có thể tận hưởng tất cả những lợi ích do đồng minh của mình mang lại. Vì vậy, Diệp gia và quân đội sẽ không có bất kỳ sự bất mãn nào, bởi vì họ không dám, cho dù Ma Kim này sử dụng Trung đoàn Kỵ binh Kiếm Thuẫn Đế Quốc can thiệp vào quyền tự trị của khu vực Nhân loại.
Thấy cả nhà họ Diệp và quân đội đều không có ý kiến gì, Ma Kim chuyển sự chú ý sang nhà họ Đỗ. Vương Hữu Lượng giờ phút này đã sớm cung kính đứng ở bên người Ma Kim, cũng là phẫn hận nhìn chằm chằm tộc nhân Đỗ gia, đặc biệt là Ngô Minh, càng là bị lão ta xếp vào hàng ngũ phải giết.
Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn phản bội chạy trốn sau lưng đối thủ, rõ ràng vừa rồi người thanh niên bí ẩn kia đã làm mọi chuyện, điều này khiến cho Vương Hữu Lượng khiếp sợ và sinh ra một tia sợ hãi trong lòng. Đối phương đã gây ra tổn thất thảm trọng cho mình mà không tốn một binh một tốt nào, bản thân mình thật sự có thể lật thuyền trong mương, nhưng hiện tại, lão ta không sợ hãi hay lo lắng gì cả.
Bởi vì không ai có thể sánh được với các Kỵ sĩ Kiếm Thuẫn Đế Quốc, và cũng không ai dám chống lại.
Vương Hữu Lượng giờ phút này cung kính cùng Ma Kim đại nhân nhỏ giọng nói.
Người sau gật đầu, sau đó hai chân chạm vào con Phi Long màu đồng đang cưỡi, con Phi Long màu đồng to lớn liền đi về phía nhà họ Đỗ.
"Các ngươi từ bỏ phản kháng, đứng ra cho Vương gia thụ lý điều tra. Vô luận như thế nào thì chúng ta sẽ không cho phép có tai họa ngầm tồn tại uy hiếp đến trị an Tân Đô Thành.”
Ma Kim nói thẳng, những lời này càng như là một loại mệnh lệnh.
Nhìn Ma Kim cưỡi một con Phi Long màu đồng to lớn bên ngoài, Văn bá, Đỗ Uy và Thích Quang Dân đều cảm thấy áp lực rất lớn, nếu chỉ là nhà họ Vương thì không sợ xung đột với đối phương, nhưng nếu là đội trưởng kỵ binh của Kiếm Thuẫn Đế Quốc thì tình hình hoàn toàn đã khác.
Nếu kháng cự thì nhất định sẽ không có ai dám giúp. Tại Tân Đô Thành, Kiếm Thuẫn Đế Quốc nhất định là tồn tại thượng đẳng, nếu không, bọn họ không thể nào chiếm được Khu đô thị Vành đai thứ nhất và thứ hai có hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất được. Thành thật mà nói, có thời điểm Nhân loại cũng trông cậy vào Kiếm Thuẫn Đế Quốc cung cấp sự bảo vệ và cung cấp một số hỗ trợ Nguyên khí thế giới.
“Làm sao bây giờ?”
Khuôn mặt Đỗ Uy lúc này u ám, trước đó Ngô Minh đã vạch một phòng tuyến chặn đứng Vương gia hung hãn, cũng không biết dùng thủ đoạn gì để chiếm lấy quyền sở hữu Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn của đối phương. Nhưng bây giờ đối mặt với sức mạnh của Kiếm Thuẫn Đế Quốc, anh ta biết rõ có khả năng Ngô Minh không làm gì được.
“Ngô tiên sinh, anh có ý gì không?”
Văn bá lúc này cũng không còn chủ ý gì khác, nhưng ông ta thấy Ngô Minh bất động như núi, nghĩ đến thủ đoạn của Ngô Minh lúc trước nên lớn tiếng hỏi.
Tuy rằng miễn cưỡng thừa nhận, nhưng không thể nghi ngờ, Kỵ sỹ Cốt Long Ngô Minh mạnh hơn ông ta tưởng rất nhiều, Văn bá tự biết bản thân không thể so được. Hiện tại, trước mắt tồn vong toàn bộ Đỗ gia đều ngàn cân treo sợi tóc, nhưng nếu họ kháng cự, tuyệt đối không thể ngăn chặn cuộc tấn công của các Kỵ sĩ Kiếm Thuẫn Đế Quốc.
Thích Quang Dân không nói, nhưng cũng nhìn về phía Ngô Minh, bởi vì Kỵ binh Kiếm Thuẫn Đế Quốc can thiệp, ngay cả quân đội cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Nếu có binh lính dưới quyền của ông ta ở bên ngoài thì ngược lại cũng dễ nói, nhưng tiếc là trung đoàn của ông ta vẫn đang ở Khu đô thị Vành đai bốn, trước mắt nước xa không cứu được lửa gần.
Mấy người ở đây đều hỏi Ngô Minh, trong bất tri bất giác Ngô Minh đã trở thành trụ cột của nhiều người. Mà Ngô Minh lúc này cũng có chút đau đầu, nếu chỉ là Vương gia, anh ta tự nhiên không sợ, nhưng nếu người của Kiếm Thuẫn Đế Quốc Đế tới gây sự, mọi chuyện sẽ có chút phiền phức. Chỉ là mọi chuyện đã đến nước này thì thúc thủ chịu trói khẳng định là không thể nào, bởi vì nếu làm vậy thì chẳng khác gì là tự sát.
Ngô Minh không phải là người thiếu quyết đoán, đã sớm cân nhắc kỹ chuyện lợi và hại, lại nghiêm mặt nói: "Ai tới cũng vô dụng, vẫn là câu nói như vậy, ai vượt qua phòng tuyến sẽ chết!"
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Ngô Minh biết rất rõ Trận pháp của anh ta hiển nhiên không thể chống lại công kích của Kỵ sỹ Phi Long màu đồng Ma Kim và 300 danh Kỵ sĩ Trung đoàn Kỵ binh Kiếm Thuẫn Đế Quốc. Nếu anh ta là một Trận pháp sư cấp ba thì có thể ngăn cản được, bất quá hiện tại hiển nhiên là không được, chỉ có điều muốn cho chính mình thúc thủ chịu trói cũng tuyệt đối không có khả năng.
Đúng như Văn bá đã nói, Vương Hữu Lượng này đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí cả Trung đoàn Kỵ binh của Kiếm Thuẫn Đế Quốc cũng đã tiến vào, dưới tình huống bình thường không có bất luận thế lực cùng người nào dám đứng ra đối kháng.
Thật không may, điều duy nhất mà Vương Hữu Lượng tính toán sai là sự tồn tại của Ngô Minh.
Trong Nguyên khí bí cảnh, Ngô Minh đã dám đắc tội đến cả U Linh Vương Hi Mễ An, một trong những U Linh Thánh Địa của Á Luân Tác Lạc, lại càng không cần phải nói một đội trưởng kỵ binh của Kiếm Thuẫn Đế Quốc.
Ngô Minh đã nghĩ kỹ, khi cần thiết chỉ có thể phát huy toàn bộ thực lực của mình. Đến lúc đó cho dù không địch lại, muốn dẫn Đỗ Uy, Văn Bá cùng Thích Quang Dân bọn họ an toàn ly khai Tân Đô Thành cũng không thành vấn đề. Cho nên Ngô Minh cũng không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, đồng thời ném ra hơn chục thẻ trận để tu bổ và củng cố Trận pháp Phòng thủ vừa rồi.
“Tiểu tử càn rỡ, trước mặt đại nhân Ma Kim mà ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy, đừng cho thể diện mà không cần!”
Nghe được câu nói của Ngô Minh như thể đang tuyên chiến, Vương Hữu Lượng là người đầu tiên nhảy ra.
Lúc này trong mắt lão ta tràn đầy cười lạnh cùng trêu tức, thầm nghĩ đối phương càng ngông cuồng càng tốt. Chỉ cần Ma Kim đại nhân tức giận, như vậy đối phương cho dù có thiên đại bản lĩnh cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Lão già kia, nếu ngươi có gan thì tự mình vượt qua ranh giới, nếu không có gan thì bớt ồn ào đi!”
Ngô Minh không có chút ưa thích một người nham hiểm và xảo quyệt như Vương Hữu Lượng, cho nên nói hết câu đầu tiên lại không để ý đối phương.
Vương Hữu Lượng tự nhiên biết địa phương ở phía trước mình có điều gì đó cổ quái, lão ta cũng không ngốc nên chắc chắn sẽ không tự mình mạo hiểm. Bất quá bị người chèn ép cùng châm chọc như vậy thì lão ta cũng thập phần tức giận. Hơn nữa nghĩ đến hai sinh vật cấp bốn của mình, một con bị giết, một con còn lại phản bội, quả thực là đang đào huyết nhục của lão ta, nhưng ngoài sự tức giận thì lão ta không có biện pháp tiêu trừ hận ý.
"Ngài... ngài, ngài Ma Kim, ngài nhìn xem chuyện này..."
Vương Hữu Lượng không dám tiến lên, chỉ có thể cúi đầu cầu xin Ma Kim.
Đồng Long Kỵ sỹ Ma Kim thì lại không nói gì, là đội trưởng kỵ binh của Kiếm Thuẫn Đế Quốc, hắn đương nhiên có kiến thức hơn Vương Hữu Lượng và Văn bá. Vương Hữu Lượng không thể nhận ra Trận pháp, nhưng Ma Kim đã nhận ra nó.