Ngô Minh liên lạc với Đỗ Uy vì anh ta không tin tưởng người khác, cũng miễn đi một ít phiền toái không cần thiết.
Văn bá cũng đang ở trong nhà, ông ta liếc nhìn Ngô Minh gật đầu chào. Sau khi Đỗ Uy nhìn thấy Thích Quang Dân bị thương, anh ta hơi sửng sốt và nói: "Đây không phải Thích đoàn trưởng sao? Chuyện gì đang xảy ra.
"Nói ra rất dài dòng !"
Ngô Minh cũng không biết làm thế nào để giải thích. Chỉ là lúc này việc quan trọng nhất chính là chữa trị cho Thích Quang Dân, may mà thương thế của ông ta tuy rất nặng nhưng thẻ 'Trị liệu' vẫn còn hữu hiệu. Chúc cũng ngay lập tức thanh trừ độc tố khỏi cơ thể Thích Quang Dân, Ngô Minh sử dụng thêm hai thẻ 'Trị liệu' nữa, lúc này tất cả vết thương trên cơ thể Thích Quang Dân mới toàn bộ khép lại.
Hiện tại, ông ta mất quá nhiều máu và vẫn đang hôn mê. Ngô Minh suy nghĩ một chút, liền bảo Đỗ Uy xin một cái chén, rót một chén Huyết thanh vào liền cho Thích Quang Dân uống một hơi.
Tiếp theo, Thích Quang Dân đã không còn nguy hiểm gì nữa, ngược lại uống hết Huyết thanh thì thực lực còn có thể tiến thêm một bước.
Sau khi nhìn thấy Chúc, Văn bá trong lòng cũng là hơi động, lúc này mới đột nhiên hỏi: “Đây là một Tinh linh nguyên tố sao?”
Ngô Minh thầm nghĩ Văn bá cũng là có kiến thức. Đối với Ngô Minh mà nói thì Văn bá này có chút thần bí, đối phương thế mà lại là nguyên khí cấp bốn. Hơn nữa tựa hồ đã sớm thăng cấp, cái này làm cho Ngô Minh nghĩ trăm lần cũng không ra, rốt cuộc chính mình hẳn là nhân loại đầu tiên tiến vào Tháp nguyên khí.
Nhưng mà, loại chuyện này liên quan đến bí mật của người khác, Ngô Minh cũng không tiện mở miệng hỏi thăm.
“Đây đúng là một Tinh linh, nó tên là Chúc!”
Ngô Minh giới thiệu một chút, sau đó nghe thấy Văn bá nói một câu với Chúc bằng ngôn ngữ Á Luân Tác Lạc tiêu chuẩn, và cũng sử dụng một thủ thế nghi lễ đặc biệt.
Chúc ngược lại là ngẩn người, nhưng đồng dạng cũng trả lời một câu, sau đó mới quay đầu lại hỏi: "Lão đại, ông già này rất đặc biệt. Ông ấy chào ta bằng những cử chỉ nghi thức cổ xưa của Tinh linh tộc chúng ta. Nó quá đặc biệt!"
Ngô Minh cười hắc hắc, biết rõ Văn bá khẳng định có không ít bí mật, bất quá anh ta cũng không hỏi. Nhưng khi Văn bá nghe thấy những lời của Chúc, ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc và khuôn mặt của ông ta co giật.
"Lão đại? Tinh linh gọi ngươi là Lão đại?"
Văn bá lúc này biểu hiện có chút ngạc nhiên, Ngô Minh không nghĩ gì nhưng Đỗ Uy lại càng hoảng sợ.
Ở trong mắt anh ta, Văn bá vẫn luôn ổn trọng như núi, dường như ở trước mặt Văn bá không có gì đáng để ông ta động dung. Nhưng lúc này Văn bá quả thực có chút không bình thường, Đỗ Uy tuy biết một ít kinh nghiệm của Văn bá lúc trước, nhưng mà biết đến cũng không nhiều lắm, bởi vậy cũng không rõ ràng cho lắm. Bất quá anh ta cũng biết bây giờ không phải là thời điểm hỏi thăm.
Sau khi kinh ngạc, Văn bá không nói thêm lời nào. Lúc này, Thích Quang Dân mí mắt vừa động liền tỉnh lại, Ngô Minh liền vội vàng đi tới.
“Ta đang ở đâu?”
Sau khi Thích Quang Dân tỉnh lại là cảnh giác nhìn xung quanh, hiển nhiên đây là thói quen của quân nhân chuyên nghiệp.
Sau khi nhìn thấy Ngô Minh và Đỗ Uy, ngược lại trước tiên là nhận ra Đỗ Uy, dù sao nhà họ Đỗ cũng là một thế lực lớn ở Tân Đô Thành, ông ta lập tức nghĩ, chẳng lẽ nhà họ Đỗ đã cứu mình sao?
Trước khi ngất đi, ông ta thấy người cứu mình là một nam tử áo đen, giáp đen, tay cầm kiếm đen, thầm nghĩ đối phương có lẽ là cao thủ nhà họ Đỗ. Phải biết rằng trước đây người nhà họ Thích cũng là một gia tộc lớn, nên đương nhiên ông ta biết trong gia tộc bình thường sẽ có một hai vị cao thủ.
"Đỗ tiên sinh, là ngươi đã cứu ta? Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chuyện này Thích Quang Dân ta xin ghi tạc ở trong lòng."
Thích Quang Dân cảm giác được đau đớn trên người cũng không còn nữa, miệng vết thương cũng khép lại nên tự nhiên là biết rõ mình được người trị liệu qua.
Nhà họ Đỗ tuy cũng là thế gia, nhưng mạnh hơn nhà họ Vương rất nhiều, nên Thích Quang Dân cũng không đặc biệt bài xích. Không ngờ, vừa dứt lời thì Đỗ Uy lập tức xua tay nói:
"Thích đoàn trưởng, ngươi đã hiểu lầm rồi, không phải ta cứu được ngươi mà là Ngô Minh huynh đệ !"
Thích Quang Dân lúc này mới nhìn sang Ngô Minh bên cạnh Đỗ Uy, lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng nói: "Người mặc áo đen, áo giáp đen là ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi là Cốt Long kỵ sĩ sao?"
Cốt Long Kỵ Sĩ đã là một danh hiệu ở Tân Đô Thành mỗi người đều biết, làm một quan quân cao cấp ở quân bộ, Thích Quang Dân sao có thể không biết.
Ngô Minh gật đầu bất đắc dĩ, xem như thừa nhận. Lúc trước anh ta mặc trang phục Hắc sử là để che đậy thân phận, định rời khỏi nhà họ Vương, nhưng những gì xảy ra sau đó vượt quá dự liệu của Ngô Minh, ai có thể biết người mà chính mình cứu thế nhưng lại là phụ thân của Thích Đình.
May mắn thay, một trong những người ở đây là cha của Thích Đình, một người là Đỗ Uy và Văn bá, cả hai bên đều đáng tin cậy nên Ngô Minh không phủ nhận.
Vẻ mặt Thích Quang Dân thay đổi, ông ta nói: "Vốn dĩ theo lệnh quân đội, phải tìm được Kỵ sĩ Cốt Long trực tiếp bắt đi nghiên cứu, bất quá ngươi đã cứu ta thì này chuyện này coi như xong. Hơn nữa lúc ấy quân bộ hoài nghi ngươi mưu đồ làm loạn, thậm chí có thể là gián điệp của một chủng tộc Dị tộc nhân thù địch. Nhưng bây giờ xem ra quân đội đã quá lo lắng rồi. “
Ngô Minh ha hả cười, Thầm nghĩ quân bộ Tân Đô Thành cho dù có lợi hại cũng tuyệt đối không có khả năng bắt được mình, bất quá lúc này tự nhiên anh ta không thể nói như vậy.
Mặt khác, Đỗ Uy và Văn bá không nói gì nhiều sau khi biết Ngô Minh là Kỵ sĩ Cốt Long, Ngô Minh sững sốt ngay lập tức nhận ra đối phương có thể đã nhận ra anh ta từ lâu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Văn bá, Ngô Minh đã nhận thấy ánh mắt của Văn bá có vẻ hơi đặc biệt, nói không chừng đối phương có năng lực cảm ứng nguyên khí giống mình, có thể xác định chi tiết thân phận của đối phương thông qua nguyên khí, thậm chí có thể thông qua nguyên khí trực tiếp phán đoán cấp độ của đối phương.
Ngô Minh cảm thấy rất hứng thú những bí mật của Văn bá. Nhưng bây giờ không phải lúc để điều tra.
Ngô Minh cũng chậm rãi giảng thuật quá trình Thích Quang Dân bị công kích, với sự bổ sung của Thích Quang Dân, Đỗ Uy và Văn bá biết chuyện gì đang xảy ra. Lập tức Đỗ Uy đập bàn đứng dậy mắng:
"Nhà họ Vương càng ngày càng làm càn. Bây giờ, tất cả những người còn sống phải đoàn kết lại cùng nhau mạnh lên để Nhân loại chiếm một vị trí trong Nguyên khí thế giới rông lớn. Có thể nói ở Tân Đô Thành gần như đã trở thành một thuộc địa của Kiếm Thuẫn Đế quốc, mặc dù Dị tộc nhân của Kiếm Thuẫn Đế quốc đối với loài người không tệ, nhưng dù sao cũng là Dị tộc nhân. Không phải tộc ta tất có dị tâm, Nhân loại chung quy cũng phải dựa vào chính mình. Không nghĩ tới thời điểm mấu chốt như thế này mà Vương gia vì bản thân tư lợi lại làm ra loại sự tình này, quả thực là bại hoại, sâu mọt.”
Nhìn thấy vẻ kích động của Đỗ Uy, Văn bá cũng bất đắc dĩ cười nói: “Sau khi thiếu gia giết ba Thức Tỉnh giả nhà họ Vương lần trước, nhà họ Vương đã hoàn toàn rách mặt rồi với nhà họ Đỗ chúng ta rồi, vô luận là ở chính giới hay là quân giới đều trực tiếp triển khai chèn ép đối với chúng ta, có thể nói thế như nước với lửa cũng không quá chút nào.”
Ngô Minh không nhìn ra vậy mà Đỗ Uy vẫn còn là một thanh niên nhiệt huyết.
“Đỗ tiên sinh, ngươi nói quá đúng. Nhân loại chúng ta tuy rằng đã trải qua một thảm họa lớn như vậy, nhưng dù sao thì chúng ta vẫn còn sống. Chỉ cần chúng ta mang tinh thần cách mạng năm đó thì dù cực khổ đến đâu chúng ta cũng có thể vượt qua được. Không nghĩ tới Đỗ tiên sinh cùng ta có quan điểm giống nhau!”
Không ngờ một phen dõng dạc hùng hồn của Đỗ Uy lại gây được cộng minh cho Thích Quang Dân. Tiếp theo, hai người hàn huyên với nhau, càng nói chuyện càng cảm thấy hợp ý nhau.
Chuyện này cũng là bình thường, trước đây thỉnh thoảng gặp nhau ở một vài cuộc họp nhưng cũng không có thảo luận sâu, giống như hôm nay có thể thoải mái nói chuyện, tự nhiên là hận đã gặp nhau quá muộn.
Ngô Minh ở một bên trợn mắt há mồm, thầm nói hai người này thật sự là cùng một loại người, rất bộc trực, kiên định với chính kiến của mình, cũng là loại người đáng tin cậy. Hơn nữa là người có khái niệm về quyền tối cao của Nhân loại rất mạnh mẽ, loại người này thực cực đoan nhưng không thể phủ nhận, bọn họ cũng không quá hòa hợp với tập thể.
Sau khi trò chuyện một lúc, Thích Quang Dân mới nhớ ra mình phải báo cho quân bộ ngay lập tức về chuyện mình bị tập kích, ông ta vội vàng đứng dậy định rời đi, nhưng khi vừa chạm vào túi thì vẻ mặt của đột nhiên thay đổi, ông ta vội vàng nói: "Ví của ta đâu?"
Ví da đối với ông ta mà nói thì không là gì, nhưng bên trong là tấm ảnh hai cha con chụp chung thì không thể để mất được, đó là tấm ảnh chụp chung duy nhất mà con gái lưu lại cho ông ta.
Ví da của ông ta vẫn ở trong tay Ngô Minh, Ngô Minh có phản ứng vội vàng đưa nó qua. Thích Quang Dân đang đau lòng khi nghĩ rằng mình đã đánh mất nó khi ông ta bị thương, khi nhận lại ví da từ tay Ngô Minh thì ông ta vui mừng thở phào nhẹ nhõm.
"Chiếc ví này không có gì cả, nhưng trong đó có ảnh của ta và con gái ta. Nó... có lẽ đã chết, vì vậy bức ảnh này rất quan trọng đối với ta, cảm ơn, cảm ơn ngươi rất nhiều!"
Thích Quang Dân chân thành nói. Nói như thế nào thì Ngô Minh cũng là ân nhân cứu mạng của ông ta, nên ông ta giải thích một câu.
“Thích đoàn trưởng, kỳ thật ta là …… Bạn tốt của Thích Đình, mà nàng cũng chưa chết!”
Ngô Minh lúc này mới thẳng thắn nói, tin tức này hẳn là một tin tức cực tốt đối với Thích Quang Dân.