Tận thế tân thế giới

Chương 318: Sự kiện 'khe nứt' (1)




Đương nhiên Ngô Minh không có nói cho Thích Quang Dân biết mình ngủ với con gái ông ta, chỉ có ngốc mới nói như vậy. Nhưng Ngô Minh cho rằng, mặc kệ nói như thế nào thì mình cũng là bạn của Thích Đình, hơn nữa còn là một người bạn rất đặc biệt, cho nên cần phải nói tình hình gần đây của Thích Đình cho cha nàng ấy.

Thích Quang Dân nghe xong lời của Ngô Minh lập tức tiến lên nắm lấy tay của anh ta, kích động nói: "Ngươi nói cái gì, ngươi là bạn của Đình Đình, nó còn chưa chết? Nó đang ở đâu?"

Mặc dù Thích Quang Dân là thiết huyết quân nhân có ý chí kiên định, ngay cả khi đối mặt với cái chết cũng không sợ hãi, nhưng khi nghe tin con gái mình lập tức mất bình tĩnh, Ngô Minh không chút nghi ngờ, đối phương có thể vì con gái của mình mà làm ra bất cứ sự tình gì.

" Thích đoàn trưởng, ngươi trước đừng kích động. Thích Đình quả thực chưa chết. Điểm này ta có thể xác nhận điều này. Ta đã gặp nàng ta cách đây không lâu!".

Thê tử mất sớm nên con gái đã là người thân duy nhất của Thích Quang Dân, bởi vì chức nghiệp nên ông ta và con gái đã nhiều năm không được gặp nhau. Đây chính là điều tiếc nuối nhất trong cuộc đời của Thích Quang Dân, ông ta hy vọng về sau có thể bù đắp lại. Nhưng việc mất liên lạc với con gái sau thảm họa đã trực tiếp quét sạch mọi hy vọng của ông ta. Đã có lúc ông ta suy sụp căn bản không thể chấp nhận được sự thật này. Vì chuyện này, ông ta còn không tiếc cùng lão hữu Diệp Chấn Đông trở mặt.

Bây giờ nghe tin con gái mình chưa chết, lại nghe được tin tức của nàng tự nhiên khiến Thích Quang Dân kích động không thôi. Chẳng qua dù sao ông ta cũng là một thiết huyết quân nhân, tuy rằng vô cùng cao hứng nhưng lúc này cũng cố nén lại kích động.

Thấy Thích Quang Dân đã bình tĩnh lại, Ngô Minh lần lượt giảng thuật lại quá trình làm quen với anh ta và Thích Đình, đương nhiên Ngô Minh tự động lược bỏ một số điều không thích hợp, dù sao thì đối phương cũng là cha của Thích Đình, chỉ không có che dấu tin tức anh ta đến từ Thành phố Sư tử.

Về phần kinh nghiệm trong Nguyên khí bí cảnh thì Ngô Minh chỉ tùy tiện nhắc tới. Tóm lại, Ngô Minh nói với Thích Quang Dân rằng Thích Đình bây giờ rất tốt, thực lực của nàng ta có lẽ đã được nâng lên nguyên khí cấp ba, và nàng ta rất an toàn trong Ngô Thành mà anh ta xây dựng.

Mặc cho Ngô Minh che giấu rất nhiều nội dung ly kỳ, Thích Quang Dân và Đỗ Uy ở bên cạnh nghe chuyện mà trợn mắt há mồm, còn Văn bá thì không sao, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ.

“Ý ngươi là, ngươi sở hữu một căn cứ?”

Thích Quang Dân nhìn Ngô Minh từ trên xuống dưới. Đột nhiên nhớ tới Ngô Minh trước mặt là một Kỵ sĩ Cốt Long có thể chống lại tứ đại cao thủ, bằng thực lực như vậy thì cũng có thể xây dựng một căn cứ nho nhỏ như vậy.

Dù thế nào đi nữa, khi nghe tin con gái vẫn còn sống đã là tin vui lớn nhất đối với Thích Quang Dân, và những gì ông ta nghe được từ Ngô Minh giảng thuật trật tự rõ ràng, rất có thể là thật sự, rốt cuộc đối phương căn bản không cần thiết lừa mình.

Ngô Minh gật đầu, anh ta sở hữu không phải là một căn cứ bình thường, hơn nữa anh ta còn là một trong những thành viên của Ủy ban quản lý Thành phố Sư tử. Bất quá điều này không quan hệ gì với sự tình cùng Thích Đình đã trải qua nên Ngô Minh không nói về nó. Mặt khác, Đỗ Uy đến vỗ vai Ngô Minh, ha hả cười nói:

"Không ngờ được, Ngô huynh đệ ngươi vậy mà lại là thành chủ sao? Ngươi so với nhà họ Đỗ của chúng ta còn ngưu hơn a, hơn nữa nhà họ Vương cũng không thể so với ngươi. Về sau chúng ta ở Tân Đô Thành hỗn không nổi nữa, liền đi đến cậy nhờ ngươi nha. Ngươi phải thu lưu chúng ta a.”

Ngô Minh và Đỗ Uy cũng là tính cách rất đầu cơ, và họ cũng hận đã gặp nhau quá muộn.

Thích Quang Dân nhớ con gái đến nỗi ông hận không thể mọc thêm cánh và bay đến Ngô Thành để tìm con gái, nhưng ông ta cũng biết rằng điều này là không thể. Dựa theo những gì Ngô Minh nói, Ngô Thành cách Tân Đô Thành hơn 1.700 km, không biết dọc đường có bao nhiêu nguy hiểm, ở thời đại này, thật khó có thể tưởng tượng những khó khăn khi vượt qua một quãng đường dài như vậy.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì khi còn sống là có thể gặp được nhau, nghĩ đến đây Thích Quang Dân tràn đầy khí thế, hoàn toàn khác với tinh thần lúc trước, giống như là một người khác vậy.

Lúc này Văn bá trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: " Ngô tiên sinh, nguyên lai là ngươi đã tiến vào Nguyên khí bí cảnh, chẳng trách ngươi có thực lực nguyên khí cấp bốn. Theo như những gì ta được biết, Tân Đô Thành gần đây có một nhóm người thông qua Kiếm Thuẫn Đế Quốc để tiến vào Nguyên khí bí cảnh tăng lên thực lực, ngươi so với bọn hắn chính là đi trước rất nhiều.”

Đối với Văn bá, Ngô Minh cũng có rất nhiều điều muốn hỏi, đối phương đã chủ động nói về Nguyên khí bí cảnh nên Ngô Minh cũng muốn hỏi Văn bá mấy câu.

“Văn bá, ta cũng vậy gọi ngươi như vậy đi. Ngươi đã sớm tiến tới nguyên khí cấp bốn rồi, vậy ngươi thăng cấp khi nào?”

Ngô Minh muốn hỏi câu này đã lâu, nhưng anh ta chưa từng có cơ hội. Hôm nay Văn bá chủ động nhắc tới Nguyên khí bí cảnh, cho nên Ngô Minh cũng hỏi, có thể xác định chính là Văn bá tuyệt đối thăng cấp trước mình.

"Đúng vậy, ta đã là nguyên khí cấp bốn từ lâu. Về phần lúc nào thăng cấp thực lực thì ngươi vẫn là không biết thì hơn..."

Văn bá không có phủ nhận, ngược lại thuận miệng thừa nhận. Vấn đề này không phải là bí mật, nhiều thế lực hàng đầu ở Tân Đô Thành đều biết thực lực của ông ta. Chẳng qua khi nào thăng cấp thì ông ta không định nói cho Ngô Minh biết, chuyện này là bí mật tuyệt đối, hơn nữa còn liên quan đến một số bí mật không thể lộ ra ngoài.

Chẳng qua Ngô Minh lại rất quan tâm đến chuyện này. Văn bá là Nhân loại không thể nghi ngờ, nhưng lại thăng lên nguyên khí cấp bốn, chuyện này có chút không thể tin được. Khi ông ta nói 'từ lâu', có thể là vài tháng trước, có thể là một năm trước, hoặc thậm chí, có thể là trước khi thảm họa xảy ra.

Ngô Minh nhất định phải biết rõ chuyện này, bởi vì Ngô Minh đoán trước khi xảy ra thảm họa đã có người biết về Nguyên khí thế giới và khả năng xảy ra thảm họa, đây không chỉ là suy đoán, Ngô Minh còn có chứng cứ.

Trong một nơi trú ẩn không kích dưới lòng đất ở Vũ Thành, Ngô Minh đã nhìn thấy một U Linh đáng sợ, tìm thấy một U linh tạp sách và cũng tìm thấy một cuốn nhật ký được viết từ nhiều thập kỷ trước.

Cuốn nhật ký được một người đàn ông tên là Trịnh Bình viết, và những gì được ghi lại trong đó có lẽ là một trải nghiệm của con người khi tiếp xúc với Nguyên khí thế giới. Tính thời gian, lẽ ra phải cách đây 40 hoặc 50 năm. Ngô Minh đã luôn tò mò về vấn đề này và muốn tìm hiểu rõ ràng, nếu cái gọi của Văn bá là từ rất lâu trước khi xảy ra thảm họa, có lẽ ông ta đã biết về sự kiện này.

Tất nhiên, đây hoàn toàn là phỏng đoán vô căn cứ của Ngô Minh. Nhật ký của Văn bá và Trịnh Bình không liên quan gì đến nhau. Kể cả về tuổi tác, khi Trịnh Bình viết cuốn nhật ký này, Văn bá ước chừng chỉ mới vài tuổi, vẫn là một tiểu hài tử. Nhưng Ngô Minh lại nghĩ, có lẽ nghe được một tiền lệ khác của Nhân loại tiếp xúc với Nguyên khí thế giới từ Văn bá.

Nghĩ đến đây, Ngô Minh nói: "Tôi từng tìm thấy một hầm trú ẩn không kích ẩn dưới lòng đất ở Vũ Thành, nó được xây dựng vào thế kỷ trước. Ta tìm thấy một cuốn sách trong đó, được viết bởi một người tên là Trịnh Bình..."

Ngô Minh mới nói đến từ Trịnh Bình, Văn bá luôn vững vàng như Thái sơn lập tức thốt lên như thể ông ta nghe thấy điều gì đó khiến ông ta kinh hãi, vẻ mặt trở nên vô cùng kinh hoàng.

Không nói đến Ngô Minh, Thích Quang Dân, thậm chí cả Đỗ Uy đều có thể thấy phản ứng của Văn bá có chút bất thường, mà lý do gây ra phản ứng lớn như vậy chỉ là một cái tên.

Trịnh Bình.

Vốn dĩ Ngô Minh chỉ muốn kể câu chuyện về cuốn nhật ký và xem Văn bá phản ứng như thế nào, nếu đối phương tò mò thì có thể trao đổi nội dung cuốn nhật ký để lấy thông tin từ Văn bá.

Có điều không ngờ phản ứng của đối phương lại lớn như vậy.

Nhưng đối với Ngô Minh thì đây là chuyện tốt, phản ứng của Văn bá càng lớn càng tốt, bởi vì Ngô Minh đã có thể chắc chắn rằng Văn bá nhất định biết Trịnh Bình, cái tên này hoàn toàn có ý nghĩa đặc biệt đối với ông ta, nếu không thì phản ứng của Văn bá không có khả năng lớn như vậy.

Không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến bất ngờ như vậy khiến cho Ngô Minh rất vui mừng, có lẽ hôm nay sẽ có một phát hiện lớn.