"Thích Quang Dân, ngươi rất ngưu a. Vương gia ta đã thương lượng điều kiện với ngươi mấy lần, cho ngươi chỗ tốt cũng không thấp, nhưng ngươi chính là dầu muối không ăn, một ngụm từ chối, căn bản không có cho Vương gia chúng ta mặt mũi. Một đoàn nhân mã kia của ngươi có thể được Vương gia chúng ta để mắt cũng là phúc phần của bọn hắn. Để ta nói cho ngươi biết, Phó đoàn trưởng của ngươi đã quyết định trung thành với Vương gia ta. Nếu hôm nay ngươi chết ở đây thì ngày mai hắn sẽ thay thế ngươi, chúng ta vẫn có thể lấy được trung đoàn của ngươi.”
Vương lão tam cười lạnh nói, lúc đầu hắn không cần phải nói điều này, nhưng Vương lão tam muốn xem bộ dạng đối phương nhận đả kích như thế nào.
"Vương lão tam, ta cũng nói thật cho ngươi biết, ta đã sớm biết Phó đoàn trưởng là người mà các ngươi đưa vào, bất quá ngươi cho rằng ngươi giết ta là có thể lấy được trung đoàn và binh lính của ta sao? Hừ, tôi đã sắp xếp từ lâu rồi, bây giờ nếu ta chết ngoài ý muốn, binh lính của ta sẽ lập tức chuyển sang Diệp Chấn Đông, Vương gia các ngươi ngay cả chút canh cũng không có. Về phần Phó đoàn trưởng, ta chỉ có thể nói một tiếng hắn còn quá non!”
Thích Quang Dân đương nhiên biết mục đích của Vương gia, tuy rằng tính tình tương đối ngay thẳng nhưng ông ta không ngốc, cũng đã an bài một đường lui cho mình, nhưng không ngờ nhà họ Vương lại dám động thủ với mình trong Tân Đô Thành.
“Ta kháo, Thích Quang Dân, ngươi đừng cho ta là kẻ ngốc, ta không tin những gì ngươi nói.”
Vương lão tam khi nghe điều đó cũng rất lo lắng, vốn dĩ hắn ta nghĩ rằng nếu giết được Thích Quang Dân thì có thể lấy được binh lực của đối phương, nhưng nếu những gì Thích Quang Dân nói là sự thật, thì ngay cả khi Vương gia giết Thích Quang Dân cũng sẽ không chiếm được chỗ tốt gì.
Hắn biết Diệp Chấn Đông chính là tộc trưởng Diệp gia, nhà họ Vương có chút kém hơn so với nhà họ Diệp nên không dám trêu chọc bọn họ.
Chỉ là không thể không giết Thích Quang Dân, sự tình đã làm đến bước này thì làm sao có thể để Thích Quang Dân đi được? Huống hồ, Vương lão tam cho rằng Thích Quang Dân nói cũng chưa hẳn là thật sự, nói không chừng là lừa dối mình.
Đúng, chính là như vậy, đối phương biết dù có cầu xin hắn cũng không tha, nên nhất thời nghĩ ra cách như vậy, nhưng đáng tiếc loại điêu trùng tiểu tâm này, ta, Vương lão tam liếc mắt một cái liền thấy ngay, chơi loại tâm nhãn này trước mặt ta sao, Thích Quang Dân ngươi còn kém xa.
Vương lão tam thầm nghĩ mình thật thông minh, một khi đã như vậy thì dù thế nào cũng sẽ giết người, người tuần tra khu vực này tạm thời được Vương gia điều đi, nhưng những người tuần tra khác sẽ đến đây trong vòng mười phút nữa, cho nên muốn giết người thì phải nắm chặt thời gian.
Nghĩ đến đây, Vương lão tam nổi lên sát tâm trực tiếp rút ra một khẩu súng lục đã cải tiến, nhắm ngay đầu Thích Quang Dân.
Coi như là Thức Tỉnh giả cấp ba, nếu ông ta bị khẩu súng lục đã được cải tiến này bắn vào đầu ở cự ly gần cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nơi xa nhìn thấy cảnh này, Ngô Minh lập tức đeo mặt nạ Hắc sử, lấy ra Hắc Tinh đại kiếm trực tiếp một bước xông lên phía trước chém ra một kiếm.
Ngô Minh không ra tay không được, một khi đã muốn nhúng tay vào chuyện tày trời này thì anh ta nhất định không được để Vương gia giết Thích Quang Dân kia, nếu không sẽ không quản nổi thất bại này.
Nói đến tốc độ thì Ngô Minh còn nhanh hơn cả bóng ma, mặc dù xung quanh Vương lão tam có rất nhiều Thức Tỉnh giả, nhưng căn bản không ai có thể phát hiện được Ngô Minh đến gần. Hơn nữa, Vương lão tam thật sự không phải thứ gì tốt, Ngô Minh cũng không lưu thủ trực tiếp một kiếm chém xuống, tay phải Vương lão tam đang cầm súng bay lên, sau đó BA một tiếng, đã thấy rơi ở mấy mét bên ngoài.
Một kiếm này có thể nói là cực nhanh, cho nên nửa ngày Vương lão Tam cũng không có phản ứng, nhìn thấy một người mặc áo đen, giáp đen cùng mặt nạ đen đột nhiên xuất hiện trước mặt, hắn lập tức giật mình, đang muốn nâng khẩu súng trên tay lên nhưng thấy tay mình đã không còn, máu chảy đầm đìa.
Khoảnh khắc tiếp theo hắn cảm thấy đau đớn, sau đó là gào khóc kêu la thảm thiết.
“Tay của ta, tay của ta!”
Vương lão tam đau đến nhảy dựng lên, lúc này hắn cũng nhận ra được chính là Hắc y nhân đột nhiên xuất hiện động thủ, hắn tức giận hét lên:
“Mẹ nó, các ngươi đều chết hết rồi hay sao, giết hắn cho ta, xử lý luôn cả Thích Quang Dân kia cho ta!”
Sát thủ họ Vương vội vàng giơ súng bắn, vừa rồi bọn họ cũng sửng sốt trước tốc độ của Ngô Minh, nhưng dù sao cũng là Thức Tỉnh giả do Vương gia huấn luyện, rất nhanh liền làm ra phản ứng chính xác.
Đáng tiếc, vì Ngô Minh đã chiếm tiên cơ, làm sao có thể để bọn họ bóp cò?
Khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Minh vung kiếm lên quét ra, chỉ là một kiếm, ngay sau đó chính là thế giới yên tĩnh. Bán Nguyệt kiếm khí cuồn cuộn quét ngang, ngay cả mấy cột điện cách đó vài mét cũng bị cắt đứt, đám sát thủ họ Vương lúc này đang ngơ ngác đứng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó hiện ra những đường chỉ đỏ ngang eo, những người này như xúc xích bị cắt lập tức biến thành hai đoạn.
Bao gồm cả Vương lão tam cũng là cùng một chỗ bị chém giết, Ngô Minh đã giết những Thức Tỉnh giả này chỉ bằng một kiếm.
Ngô Minh nhẹ nhàng thu kiếm, phảng phất đã làm một sự tình bé nhỏ không đáng kể. Lúc đầu anh ta vốn không có ý định hạ sát thủ, nhưng nếu đối phương muốn tấn công, anh ta chỉ có thể loại bỏ nguy cơ tiềm ẩn.
Thích Quang Dân ở phía sau cũng sững sờ, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng chờ chết, không nghĩ tới đột nhiên sát ra một người chỉ một chiêu lại có thể giết hết đám người Vương lão tam, đây quả thực giống như đang nằm mơ. Bất quá Thích Quang Dân dù sao cũng không phải người thường, ông ta lập tức biết rõ có người cứu mình.
“Cám ơn ngươi, nhưng giết người ở Khu đô thị Vành đai ba là tội lớn, ngươi đi nhanh đi!”
Thích Quang Dân nói xong liền giãy dụa muốn đứng lên, nhưng vừa đi được nửa đường liền ngất đi ngã xuống đất, hiển nhiên là bị thương quá nặng, lại bị trúng độc nặng nên ngất xỉu là bình thường.
Ngô Minh lắc đầu và thầm nghĩ chuyện tốt nên làm đến cùng, liền đem đối phương nâng lên. Lúc này, một chiếc ví rơi ra từ Thích Quang Dân, đó là kiểu ví của thế giới cũ, Ngô Minh nhặt lên xem, thình lình phát hiện ở trong bóp da có một bức ảnh chụp chung, một trong hai người trong bức ảnh là Thích Quang Dân, người kia là Thích Đình.
“Không thể nào?”
Ngô Minh sững sờ ba giây rồi mới lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra người mình cứu hình như là họ Thích.
Cùng một họ là Thích, lại có một tấm ảnh chụp chung của Thích Đình, rõ ràng không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Ngô Minh lập tức biết rằng Thích Quang Dân này có thể có liên quan gì đó với Thích Đình, lúc này ông ta bị thương rất nặng, cần được điều trị ngay lập tức. Đổi lại những người khác, Ngô Minh có thể không nóng lòng như vậy, nhưng Ngô Minh cảm thấy chính mình nợ Thích Đình, dù sao cũng là anh ta chiếm lấy thân thể nàng, tuy rằng Thích Đình đã từng nói qua không cần mình phụ trách, Ngô Minh làm sao có thể nghe lời nàng.
Cho nên nếu Thích Quang Dân này có liên quan gì đến Thích Đình, như vậy Ngô Minh nhất định phải ra tay cứu chữa, tuy rằng hắn không biết Thích Quang Dân là ai, nhưng xem ra hẳn là trưởng bối của nàng.
“Sẽ không phải là cha của Thích Đình đó chứ?”
Ngô Minh cũng hoảng sợ, nếu như vậy thì lần này anh ta quản chuyện này là chính xác rồi.
Ngô Minh lúc này mới nhìn lại bức ảnh chụp của Thích Đình, mới nhận ra hẳn là ảnh chụp mấy năm trước, Thích Đình trong ảnh trông còn trẻ hơn nàng ta bây giờ. Có thể thấy Thích Quang Dân bảo vệ bức ảnh rất tốt, lật bức ảnh lên, Ngô Minh thấy một dòng chữ được viết ở mặt sau bức ảnh.
Sinh nhật lần thứ mười tám của con gái!
“Thực sự là cha của nàng ấy!”
Ngô Minh lúc này mới triệt để minh bạch, nhìn tình trạng của Thích Quang Dân, lập tức lấy ra một thẻ 'Trị liệu' cấp ba để chữa trị, lúc này mới xoa dịu tình hình liền gọi ra Chúc.
Chúc là Độc tố tinh linh nên việc giải độc giao cho nó, Ngô Minh tuy rằng cũng có thể giải độc, nhưng ở chỗ này lâu không thích hợp, lập tức phải rời đi. Coi như là bố trí Trận pháp ẩn nấp thì tại đây cũng không thích hợp cho Thích Quang Dân trị liệu cùng tu dưỡng, sau khi biết rõ Thích Quang Dân là phụ thân của Thích Đình thì Ngô Minh rất để ý.
Sau khi suy nghĩ xong, Ngô Minh lập tức lấy máy truyền tin của mình gọi cho Đỗ Uy.
Đỗ Uy đã nói rằng nhà họ Đỗ cũng có một nơi ở trong Khu đô thị Vành đai ba. Lúc này, Ngô Minh chỉ có thể nhờ Đỗ Uy giúp đỡ.
Đỗ Uy nhanh chóng nhận liên lạc, sau đó nói cho Ngô Minh một vị trí, Ngô Minh lập tức nâng Thích Quang Dân nhanh chóng chạy tới. Đỗ Uy đã đậu xe ở đó đợi sẵn, nhìn thấy Đỗ Uy bên cạnh xe, Ngô Minh trực tiếp bước tới.
“Lên xe trước!”
Đỗ Uy cũng là người sảng khoái, đưa hai người lên xe mà không hỏi thêm câu nào, sau đó trực tiếp lái xe đến nơi ở của nhà họ Đỗ. Một khu dân cư gồm mấy biệt thự, tuy nó không tốt bằng Diệp gia, nhưng ở Khu đô thị Vành đai ba thì đã là một nơi tốt để sống.