Thích Quang Dân nổi giận đùng đùng từ Diệp gia lên xe của ông ta rời đi, nhưng ông ta không biết phía sau xe mình có hai cái đuôi, bởi vì đối phương không có bật đèn lái xe và khoảng cách xa nên ông ta hoàn toàn không để ý.
Đây cũng là do Thích Quang Dân có chút tâm phiền ý loạn, hôm nay nghe nói Diệp Tử Hân đã về nhà họ Diệp từ lâu, tự nhiên định đến cửa hỏi thăm tung tích của con gái mình.
Ban đầu, Diệp Tử Hân và con gái Thích Đình của ông ta cùng nhau ở Vũ Thành, sau thảm họa thời họ mất liên lạc với nhau, điều này khiến Thích Quang Dân lo lắng và đau buồn.
Nhưng Diệp Tử Hân đã thực sự trở lại, điều đó mang đến cho ông ta một tia hy vọng.
Mặc dù biết con gái Thích Đình của mình không quay lại, nhưng ông vẫn muốn hỏi Diệp Tử Hân chuyện gì đang xảy ra, nhưng Diệp Chấn Đông lại nói rằng Diệp Tử Hân không có ở đây, điều này khiến Thích Quang Dân rất khó chịu.
Lúc đó ông ta đã nói cắt đứt quan hệ với Diệp Chấn Đông, ông ta thực sự có thể làm điều này, vì con gái thì ông làm bất cứ điều gì cũng không khó lý giải.
Người lái xe thấy Thích Quang Dân lên xe có vẻ mệt mỏi và lo lắng nên hỏi thăm.
Hiện tại Thích Quang Dân chỉ muốn yên lặng một mình.
Chiếc xe đã chạy đến một nơi tương đối xa trong Khu đô thị Vành đai ba. Đúng lúc này, hai chiếc ô tô đột nhiên lao ra từ phía sau xe của ông ta, một trước một sau kẹp xe ông ta ở giữa.
Ngay sau đó, bảy hoặc tám người đàn ông đeo mặt nạ từ hai chiếc xe bước xuống, lấy ra khẩu súng đã được sửa đổi và nổ súng vào xe của Thích Quang Dân.
Bang bang bang bang!
Viên đạn kéo theo một vệt lửa đạn xuyên qua bầu trời đêm, ngay lập tức bắn trúng chiếc xe quân sự thủng lỗ chỗ, tài xế lái xe bị trúng đạn chết ngay tại chỗ.
Mặc dù người lái xe là Thức Tỉnh giả cấp một, nhưng anh ta không có áo giáp bảo vệ cũng sẽ bị bắn chết.
Tuy nhiên, Thích Quang Dân ngồi ở phía sau xe may mắn thoát được một kiếp, không nói đến việc ông ta may mắn thế nào, là sĩ quan quân đội cấp trung đoàn nên ông ta vẫn có sức mạnh và tiềm lực tốt. Hiện tại ông ta đã là Thức Tỉnh giả cấp ba, cường độ thân thể thì Thức Tỉnh giả cấp một không thể so sánh, với lại ông ta cũng đang mặc bộ giáp đặc biệt mà bộ quân sự trang bị cho sĩ quan cấp trung đoàn, độ cứng đạt 3 điểm đủ để ngăn cản đạn công kích.
Phản ứng của Thích Quang Dân cũng rất nhanh, ông ta biết ngay là mình bị tập kích, còn không kịp suy nghĩ lập tức đạp cửa xe đã thủng lỗ chỗ nhảy ra ngoài, lưu lại trong xe cũng chỉ làm bia sống cho người bắn.
Ngay sau khi nhảy ra ngoài, Thích Quang Dân cảm thấy có ai đó đã đâm ông ta bằng một vũ khí sắc nhọn ở phía sau lưng xuyên thẳng đến ngực, một đoàn huyết hoa tuôn ra.
May mắn thay, lúc đó Thích Quang Dân đã xoay người sang trái né được bộ phận chí mạng. Ngay sau đó ông ta quay lại và đấm ra một quyền đánh ngã một tên bịt mặt ám toán ông ta xuống đất.
Thực lực của đối phương không bằng ông ta nhưng lại có lợi thế đánh lén và vũ khí, lúc này vũ khí giống như Tam lăng thứ vẫn ở trong cơ thể Thích Quang Dân, ông ta không có thời gian để xử lý. Chung quanh vẫn còn rất nhiều kẻ địch, trong đó có hai người là một Thức Tỉnh giả cấp ba, Thích Quang Dân biết mình bị thương nặng không thể là đối thủ của đối phương, phải lập tức chạy trốn. Miễn là chạy tới được nơi có thủ vệ thì việc ám sát của đối thủ sẽ không thành công.
Ngay lập tức, không chút do dự ông ta liền ném ra hai cái thẻ sinh vật để kích hoạt, định trì hoãn thời gian sau đó liền chạy về một hướng.
Ngô Minh hiện tại vẫn chưa rời khỏi Khu đô thị Vành đai ba, trời còn sớm nên anh ta đương nhiên không cần phải gấp gáp, còn có một số việc phải suy nghĩ cho nên anh ta bước đi rất chậm. Vào lúc này, Ngô Minh nhìn thấy một người trước mặt mình đầy máu đang chạy tới với một thanh Tam lăng thứ cắm trên người, và phía sau còn có bốn năm người đàn ông đang đuổi theo.
Ngô Minh lúc này đang mặc chiếc Áo choàng bóng ở trong trạng thái hoạt động cho nên người khác hoàn toàn không nhìn thấy anh ta, trừ phi giống như Ngô Minh có cảm ứng nguyên khí gần như biến thái mới có khả năng phát hiện.
Ban đầu, Ngô Minh đã đặt nền móng nguyên khí vững chắc ở Vũ Thành, và có được công thức nguyên khí nguyên thủy nhất. Anh ấy cũng học được từ Giáo sư Từ những kiến thức mà người khác không thể nắm bắt được và áp dụng nó cho chính mình, vì vậy Ngô Minh có thể cảm nhận được nhiều nguyên khí khác nhau, bao gồm nguyên khí của đối phương. Sau khi nuốt giọt Hoàng kim huyết trong Nguyệt lâm, nhận thức này càng trở nên mạnh mẽ và dị thường, Ngô Minh thậm chí có thể phán đoán cấp bậc nguyên khí của đối phương từ nguyên khí do đối phương phát ra.
Đây là điều mà ngay cả một tồn tại cường đại như một Bí thuật học đồ cũng không thể làm được.
Vì vậy, Ngô Minh chỉ cần nhìn mục tiêu và cảm nhận nguyên khí của mục tiêu là có thể phán đoán cấp độ của đối thủ, đây là chiêu độc nhất vô nhị của Ngô Minh.
Giờ phút này, người bị truy sát không phải yếu, đạt tới nguyên khí cấp ba, nhưng bởi vì trọng thương, cộng thêm một phương người đông thế mạnh đuổi theo phía sau, còn có hai Thức Tỉnh giả không kém hơn ông ta, cho nên chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng ngay cả như vậy, Ngô Minh có thể thấy rằng đối phương cũng sẽ không chịu đựng được lâu.
Ngô Minh nghiên cứu sâu về nguyên khí độc tố, có thể cảm nhận được người bị đuổi phía trước đã trúng độc, có thể kết luận từ bước chân càng ngày càng nặng và hô hấp cũng dần dần tăng lên.
Đối phương không có khả năng cảm nhận nguyên khí biến thái của Ngô Minh, vì vậy ông ta chạy ngang qua Ngô Minh và hoàn toàn không nhận thấy sự tồn tại của anh ta.
Rất nhiều sát thủ đuổi theo người này cũng vậy, càng đuổi càng gần, một trong hai Thức Tỉnh giả cấp ba nhìn thấy cơ hội liền ném ra một thẻ bài, thẻ bài này lập tức biến thành một con trường xà cỡ ngón tay dài hơn một trượng bắn nhanh ra, sau đó giống như một sợi dây trói chặt người đang chạy trốn phía trước.
Người sau vốn là đang nỏ mạnh hết đà, lần này trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, thậm chí không thể đứng dậy.
Một đám sát thủ lập tức vây quanh ông ta, có người lạnh lùng nói: "Thích Quang Dân, ngươi chạy đi, tại sao không chạy?"
Giọng nói đầy giễu cợt và khinh thường, người bị con trường xà cổ quái kia quấn lấy có chút chật vật, nhưng lại cực kỳ kiên cường, lúc này lại cười ha hả mà nói: "Ít nói nhảm, nếu đã bị các ngươi bắt. Vậy cho ta một cái thống khoái đi.”
Ngô Minh đang đứng cách đó không xa và anh ta thập phần bội phục khi nghe điều này. Đôi khi liếc mắt cũng có thể nhìn ra ai là anh hùng, đặc biệt là khi đang thực sự đối mặt với tử vong. Nếu là loại người giả vờ cứng rắn thì đã sớm co quắp và cầu xin tha thứ, còn người này trong giọng nói không hề run rẩy, cho tới bây giờ chỉ có một tia không cam lòng, cũng không có cầu xin tha thứ, chỉ riêng điều này đã cho thấy đối phương chính là một hán tử.
Vì vậy, Ngô Minh không có rời đi mà chỉ đứng đó để nhìn xem.
Thấy Thích Quang Dân sắp chết đến nơi mà còn cứng miệng, mấy tên sát nhân xông lên đá vào người ông ta mà mắng: "Đền lúc này mà ngươi còn bày ra loại mặt thối, xin tha a, ngươi xin tha ta liền cho ngươi một cái thống khoái, đúng rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn biết là ai đối phó ngươi sao?”
Những sát thủ đó rõ ràng là có thù oán gì đó với người đàn ông tên Thích Quang Dân, nếu không thì không cần phải nói như vậy.
Thích Quang Dân nhếch mép nói, nhưng có vẻ như vết thương trên người ông ta đã bị ảnh hưởng, lông mày hơi nhăn lại nhưng lại không phát ra tiếng rên.
Thấy mình bị nhận ra, người đàn ông vừa nói liền dứt khoát bỏ mũ che trên đầu xuống, sau đó lộ ra vẻ mặt âm trầm. Hắn ta khoảng ba mươi tuổi, mũi khoằm và đôi mắt rất nhỏ. Tuy bề ngoài không ra sao cả, nhưng dù nhìn thế nào đi nữa cũng có chút âm lãnh.
Hiển nhiên, hắn chính là Vương lão tam.
Họ Vương?
Ánh mắt lạnh lùng lóe lên trong mắt Ngô Minh, trong lòng thầm nghĩ nhà họ Vương thật sự làm đủ mọi chuyện xấu xa. Khi còn ở Vũ Thành, bí thư Vương thích làm loại chuyện sau lưng hại người này. Đồng dạng là muốn mượn sức mình, nhưng sau bị cự tuyệt đã lên kế hoạch ám sát anh ta, không ngờ một nhân vật vô liêm sỉ như vậy lại thực sự có thể di truyền. Vương gia ở Tân Đô Thành đều như vậy, mượn sức không được liền muốn giết người, cái quái gì vậy.
Có một số việc mà Ngô Minh không muốn quản, cũng không thể quản, nhưng có những việc anh vẫn phải xen vào. Cũng giống như bây giờ, nếu có một lý do, đó là Ngô Minh không vừa mắt Vương gia, đối với Ngô Minh thì chỉ có một lý do như vậy là đủ.
Nhưng hiện tại Ngô Minh cũng không định động thủ, anh ta muốn nghe xem đối phương nói cái gì.