Trong thế giới cũ, nếu so sánh giữa các thành phố phát triển và các thành phố kém phát triển thì có thể thấy rõ khoảng cách, một bên là những tòa nhà cao tầng sạch sẽ và ngăn nắp, một bên là cơ sở hạ tầng lạc hậu và bẩn thỉu. Ở Tân thế giới, khoảng cách này cũng có thể rõ ràng như vậy, nó được thể hiện ở sự phân chia khu vực của căn cứ.
Cũng giống như sự phân chia sáu khu đô thị của Tân Đô Thành, có thể nói mỗi khu đều khác nhau, và khu đô thị gần vòng trong đương nhiên an toàn hơn, tốt hơn và thích hợp hơn để sinh sống.
Mặc dù trên tường thành lớn giữa mỗi khu vực thành phố đều có một lượng lớn thủ vệ và thẻ bảo hộ, nhưng Ngô Minh không gặp khó khăn gì khi lẻn vào, trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ, Ngô Minh đã tiến vào khu vực Khu đô thị Vành đai thứ ba một cách thành công.
Đây là khu đô thị cao cấp nhất có Nhân loại sinh sống tại Tân Đô Thành, hoàn cảnh bên trong vô cùng tốt, xung quanh là cây xanh, sạch sẽ và ngăn nắp, không thể nhìn thấy sự hỗn loạn và ồn ào như Khu đô thị Vành đai sáu một chút nào. Những người có thể sống ở đây không phải là những người giàu có bình thường, phải là người có quyền lực và địa vị nhất định.
Và Diệp gia chắc chắn là một trong những thế lực mạnh nhất trong số Nhân loại ở Tân Kinh Đô.
Diệp gia ở trong chính phủ mới thành lập quản lý Tân Đô Thành, Diệp gia cũng ở trong đội quân canh giữ Tân Đô Thành, ở Tân Kinh Đô, địa vị của Diệp gia gần như không thể lay chuyển.
Chính vì Diệp gia quyền cao chức trọng nên mới chiếm khu dân cư tốt nhất ở vành đai ba. Một khu biệt thự gồm hơn 20 biệt thự là đại bản doanh của Diệp gia, các đường đi có thể vào khu biệt thự đều dày đặc người canh gác, dù ra vào cũng phải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Đây là quyền lực.
Đáng tiếc là trong mắt Ngô Minh, đám thủ vệ đó gần như có thể bỏ qua, nhưng Ngô Minh cũng biết nếu bí mật tìm Diệp Tử Hân mà không báo cho nhà họ Diệp thì khó mà làm được. Có điều, anh ta và Diệp Tử Hân cũng là bạn nên Ngô Minh không có ý định giấu giếm mà định trực tiếp đến thăm.
Tới cổng khu biệt thự của Diệp gia, Ngô Minh bị thủ vệ canh giữ ở đây chặn lại.
Những thủ vệ này có thực lực không tệ, hầu hết đều là Thức Tỉnh giả cấp hai. Do đang mặc quân phục nên một đám trông thần sắc rất uy nghiêm, khi nghe được Ngô Minh nói nhận thức Diệp gia đại tiểu thư Diệp Tử Hân, bọn họ cũng không có để Ngô Minh tiến vào mà dùng máy truyền tin đem tình huống báo đi lên trên.
Một lúc sau, một thủ vệ bước tới nhìn Ngô Minh rồi hỏi: "Thưa anh. Anh tên gì? Chúng tôi cần kiểm tra danh tính của anh."
Diệp Tử Hân biết tên của mình vì vậy Ngô Minh đã báo ra họ tên. Rất nhanh, thủ vệ đã báo cáo tên của Ngô Minh cho người đầu dây bên kia thông qua máy liên lạc, anh ta hỏi:
Ngô Minh nói một cách chắc chắn, lúc trước mình đã cứu đối phương hai lần, nếu không có mình, Diệp Tử Hân đã chết từ lâu rồi.
Thủ vệ rõ ràng đã nhận được phản hồi từ máy truyền tin và liếc nhìn Ngô Minh, sau đó anh ta đưa Ngô Minh vào khu biệt thự
Tuy nói Khu đô thị Vành đai ba đã là rất tốt, nhưng hoàn cảnh khu biệt thự Diệp gia này càng tốt hơn. Ngô Minh nhìn ra thực vật được trồng ở đây đều là thực vật có nguyên khí đặc biệt, hầu hết thực vật ở đây Ngô Minh chưa từng thấy qua, chúng ẩn chứa nguyên khí vô cùng mạnh mẽ. Sinh hoạt trong khu biệt thự này vô cùng có lợi đối với việc nâng cao thực lực và cảm ứng nguyên khí. Ngô Minh biết những thực vật này có thể đến từ đệ tứ Nguyên khí thế giới Á Luân Tác Lạc, chỉ có Diệp gia mới có khả năng trồng và chăm sóc nhiều cây như vậy.
Ở đây có những người làm vườn chuyên môn chăm sóc thực vật vào ban đêm. Ngô Minh lắc đầu thầm nghĩ, đối với người bình thường đây là thảm họa diệt vong, nhưng đối với một gia tộc quyền thế giàu có như vậy, cuộc sống của bọn họ cũng không có mấy thay đổi, vô cùng xa hoa
Ngô Minh đi theo thủ vệ suốt đoạn đường, không bao lâu liền tới một biệt thự, thủ vệ trực tiếp mở cửa tiến vào. Lúc này Ngô Minh đột nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn, đã rất lâu anh ta mới có cảm giác được nguy hiểm như thế này.
Có điều Ngô Minh vẫn bất động thanh sắc, nhưng anh đã có trong tay một vài thẻ trận, và những xúc tu vô hình phía sau anh cũng sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Theo sau thủ vệ vào nhà, Ngô Minh đã nhìn thấy ở đây có hơn 20 danh binh lính Thức Tỉnh giả, ngoài ra còn có hai Thức Tỉnh giả đã đạt tới nguyên khí cấp ba. Chẳng mấy chốc, cánh cửa phía sau cũng phanh một tiếng đóng sầm lại.
Rõ ràng là đối phương muốn bắt ba ba trong rọ. Có điều Ngô Minh không hiểu, mình chỉ đến thăm Diệp Tử Hân, Diệp gia làm sao mà lại bày ra trận thế lớn như vậy?
Chẳng lẽ Diệp Quốc Huy đã mật báo?
Ngô Minh suy nghĩ thì cảm thấy có khả năng như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại thì cảm thấy không đúng. Nếu Diệp Quốc Huy mật báo thì Diệp gia hẳn phải biết thủ đoạn của mình, không thể dùng cái bẫy đơn giản như vậy để bắt mình. Thành thật mà nói, Ngô Minh chỉ cần bố trí một Trận pháp tấn công là ngay lập tức giết cả phòng này.
Vì vậy, Ngô Minh không hề động, anh muốn xem nhà họ Diệp định làm gì.
Chẳng mấy chốc, từ một lối đi phía trước xuất hiện một người, người này khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc như quản gia, lúc này quản gia nhìn về phía Ngô Minh, lạnh lùng nói:
"Tiểu thư vừa mới trở về Diệp gia, chỉ có tộc nhân trọng yếu trong gia tộc mới biết điều này, người ngoài không ai có thể biết chuyện đó. Hơn nữa, trước khi Diệp tiểu thư về nhà, cô ấy đã ở Vũ Thành cách xa hàng nghìn dặm, theo như chúng ta được biết, trước đó Diệp tiểu thư không hề biết một người tên là Ngô Minh. Ngươi nói ngươi biết Diệp tiểu thư, làm sao có thể xảy ra? Nói đi, ngươi đến tột cùng là người nào? Tới Diệp gia lại có mục đích gì? Hiện tại cũng không phải là thế giới cũ, pháp luật đã không bảo hộ được ngươi, nếu ngươi nói dối, chúng ta sẽ làm cho ngươi biến mất khỏi thế giới này!”
Đây nhất định là uy hiếp cùng tra khảo, người bình thường thì sớm đã bị hù chết, nam nhân ăn mặc quản gia này đi thẳng vào chủ đề, nếu thật sự trong lòng có ác ý sẽ để lộ ra dấu vết.
Thật không may, bên kia đã chọn nhầm đối tượng.
Ngô Minh hơi nhướng mày nhưng vẻ mặt không chút thay đổi, đối phương hiển nhiên không tin anh ta quen biết Diệp Tử Hân. Quả thực Diệp Tử Hân đã trở lại gần đây thì không ai ngoài người Diệp gia biết chuyện này, mình đột nhiên tìm đến cửa như vậy, quả thực rất dễ gây ra hiểu lầm.
Lần này Ngô Minh đến tìm người cũng không phải để gây chuyện, vì vậy anh suy nghĩ rồi nói: "Tin hay không thì tùy các ngươi, quả thật là ta biết Diệp Tử Hân, ngươi cứ kêu cô ấy ra đây gặp mặt, đến lúc đó sẽ biết lời ta nói có phải là thật hay không."
Quản gia cũng sửng sốt, nhìn thấy bộ dáng người thanh niên này dường như không nói dối, nhưng vẫn không tin liền hỏi tiếp: "Vậy ngươi gặp đại tiểu thư lúc nào và ở đâu?"
Ngô Minh cau mày, anh ta biết Diệp Tử Hân tự nhiên là ở căn cứ Vinh trấn hơn nửa năm trước, nhưng Vinh trấn cách Tân Đô Thành đâu chỉ ngàn dặm, đến lúc đó đối phương lại hỏi mình là như thế nào tới nơi này, lúc đó giải thích cũng là một chuyện phiền toái.
Chẳng lẽ nói mình là từ Nguyên Khí Bí Cảnh truyền tống tới đây?
Ngô Minh không định nói với người khác về vấn đề này, ngay cả khi anh ta có nói thì đối phương có thể sẽ không tin.
Lần này Ngô Minh chỉ muốn gặp Diệp Tử Hân để hỏi cô ấy chuyện gì xảy ra. Lúc đó mới có thể nói cho Thích Đình biết chuyện này, không ngờ còn chưa thấy người mà ở Diệp gia lại có nhiều chuyện như vậy. Thành thật mà nói, nếu không phải vì Thích Đình, Ngô Minh cũng lười đến gặp Diệp Tử Hân, anh ta cũng không nợ cô cái gì, nếu có thì chính cô ta mới nợ mình.
Nghĩ xong, Ngô Minh cười lạnh: "Ta không nợ gì Diệp gia, ngươi không cần tra hỏi ta, ta sẽ không ép Diệp Tử Hân ra gặp mặt. Chỉ cần nói cho cô ta biết là Ngô Minh đã ở đây, mặt khác hãy hỏi cô ta tại sao lại bỏ rơi Thích Đình.”
Nói xong, Ngô Minh định quay người rời đi.
Anh thực sự không thích người Diệp gia luôn tự cho là đúng, vì vậy anh cũng lười để nói chuyện với họ.
Chỉ là sau khi Ngô Minh nói tên Thích Đình, quản gia liền thay đổi sắc mặt, thấy Ngô Minh chuẩn bị rời đi liền vội vàng nói:
“Không được để cho hắn đi!”
Kỳ thật, quản gia cũng đã tin lời Ngô Minh, anh ta nhận biết Thích Đình đã giải thích vấn đề rồi, nhưng hắn ta rõ ràng đã dùng sai phương pháp. Nếu hắn đưa ra thỉnh cầu Ngô Minh ở lại thì anh ta sẽ không rời đi, nhưng hắn lại cho người lưu Ngô Minh lại.
Đây cũng là phong cách nhất quán trong cách làm việc của Diệp gia, luôn luôn cường ngạnh với mọi người, nhưng lần này hắn ta đã tính sai.
Nghe được lời nói của quản gia, Ngô Minh càng không vừa lòng, ngay sau đó, đám binh lính Thức Tỉnh giả xung quanh chạy tới muốn ngăn cản. Tính tình của Ngô Minh là nếu như ngươi lễ phép với ta, ta tự nhiên cũng là khách khí với ngươi, nhưng ngươi đối với ta không khách khí, thực xin lỗi, ta cũng sẽ không quản ngươi.
Ngay lập tức, Ngô Minh kích hoạt những xúc tu vô hình phía sau và cuốn phăng mấy tên lính Thức Tỉnh giả đang lao tới, một tên nện vào cửa lớn, đập tung cánh cửa, Ngô Minh thi triển Truy phong lao ra khỏi phòng trong tích tắc rồi kích hoạt hiệu ứng của Áo choàng bóng tối, biến mất không dấu vết.
Một con người to lớn vừa ra đi không để lại chút dấu vết gì.