Xe chạy rất nhanh, phút chốc đã đến Tân Đô Thành, lần này Đỗ Uy ra khỏi thành muốn tranh đoạt vài thẻ bài, nhưng toạ kỵ của anh ta đã chết trong tay nhà họ Vương, tuy rằng anh ta đã giết ba Thức Tỉnh giả nhà họ Vương để trút giận nhưng cả hai nhà xem như đã xé rách da mặt, Đỗ Uy phải quay lại để thu xếp một số sự tình.
Lúc này, anh ta chủ động đưa cho Ngô Minh một máy truyền tin và nói:
"Ta sống ở Khu đô thị vành đai ba. Ngô huynh đệ, ngươi khi nào có thời gian có thể tìm ta. Về phần danh ngạch khảo hạch thì khi nào ta chuẩn bị xong sẽ liên hệ với ngươi."
Ngô Minh gật gật đầu, Văn Bá dùng máy truyền tin để liên lạc với người nhà họ Đỗ. Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe hơi sang trọng phóng tới, trên xe có gắn biển 'thông hành đặc biệt', chỉ có những chiếc xe như vậy mới có thể đi vào Khu đô thị Vành đai thứ tư.
Đỗ Uy và Văn Bá xuống xe, chào tạm biệt Ngô Minh rồi lên xe rời đi. Ngô Minh từ cửa sổ xe nhìn bầu trời, trời đã rạng sáng, tuy rằng vẫn còn tối nhưng cuối chân trời đã có vầng hừng đông, tuy rằng chỉ có một tia nhưng rất nhanh trời sẽ sáng.
Lần này thu hoạch rất phong phú, lại còn ngoài ý muốn kết bạn với Đỗ Uy liền có được một danh ngạch, đây mới là kinh hỷ bất ngờ. Ngô Minh định trở về nghỉ ngơi liền trực tiếp lái xe đến cửa hàng thịt Huynh Đệ trong Khu đô thị Vành đai thứ sáu.
“Thiếu gia, sao ngài biết Ngô Minh đó?”
Bên trong một chiếc xe hơi sang trọng, Văn Bá đột nhiên hỏi Đỗ Uy, khi Ngô Minh có mặt ở đó thì ông ta không hỏi một câu nào, lúc này chỉ có hai người chủ tớ bọn họ, tự nhiên không có bất luận cố kỵ gì.
Đỗ Uy thở dài một tiếng, sau đó kể lại chuyện lần này đi ra ngoài tìm thẻ bài bất ngờ bị nhà họ Vương tấn công, toạ kỵ Lam Long của anh ta bị trọng thương nhưng vẫn chạy trốn được, nhưng đi được nữa đường thì không thể cầm cự được, lúc này mới gặp được Ngô Minh.
Đỗ Uy lần lượt kể lại câu chuyện đã xảy ra, anh biết Văn Bá sẽ không làm hại mình. Văn Bá ở nhà họ Đỗ hơn 40 năm, lòng trung thành tuyệt đối không thể nghi ngờ, kết được bằng hữu như vậy, nếu để Văn Bá đến kiểm tra thì quá tốt.
“Thì ra là vậy!”
Nghe xong câu chuyện của Đỗ Uy, Văn Bá gật đầu nói: “Nếu như vậy thì người này rất đáng để kết giao. Bây giờ nhà họ Đỗ của chúng ta không còn huy hoàng như xưa, bạn bè ngày càng ít đi. Thiếu gia kết bằng hữu với Ngô Minh cũng là chuyện tốt. "
Nói tới Ngô Minh, Đỗ Uy cũng cười ha ha nói: “Đúng vậy a, Ngô Minh rất lợi hại, khi ngươi không có mặt ở đó, anh ta không cần vũ khí, chỉ một tay đã tóm lấy Thức Tỉnh giả cấp ba của nhà họ Vương ném ra ngoài như một quả bóng đập trúng hai Thức Tỉnh giả cấp ba khác của nhà họ Vương ngã lăn xuống đất. Văn Bá, anh biết đấy, ta hiếm khi phục người, nhưng lần này ta rất khâm phục vị huynh đệ Ngô Minh này. "
Văn Bá ngẫm nghĩ, sau y nói: "Thiếu gia, ngài có nhớ không. Người mà ngài đã yêu cầu ta chú ý đến ngày hôm trước?”
“Người nào?” Đỗ Uy sửng sốt.
“Đêm đó, Kỵ sĩ Cốt Long một mình đại chiến với tứ đại cao thủ.”
Đôi mắt Văn Bá như sao trời, loé lên một tia tinh quang.
"Kỵ sỹ Cốt Long, ngươi nói là Kỵ sỹ Cốt Long? Cái gì, Văn Bá, ngươi có manh mối gì không?"
Đỗ Uy lập tức kích động nói. Buổi tối hôm đó chính mắt anh ta thấy Kỵ sỹ Cốt Long một người đối kháng tứ đại cao thủ, lại còn an toàn rút lui. Đỗ Uy rất ngưỡng mộ người đó vì vậy đã yêu cầu Văn Bá để ý xem liệu anh ta có thể kết bạn và mượn sức hay không.
"Quả thực có manh mối. Ngô Minh kia chính là Kỵ sỹ Cốt Long!"
Văn Bá nói ra một câu kinh thiên động địa, nếu Ngô Minh ở đây nhất định sẽ không dám tin. Rõ ràng Văn Bá có năng lực nhận biết đặc biệt, rốt cuộc lúc đó Ngô Minh đã cải trang, người thường không thể biết được Kỵ sỹ Cốt Long là ai.
Quả nhiên, Đỗ Uy cũng sững sờ:
"Không thể nào, Ngô Minh là Kỵ sỹ Cốt Long? Văn Bá, ngươi có chắc không?"
"Ta đã lừa thiếu gia khi nào chưa?" Văn Bá hỏi ngược lại.
Đỗ Uy nghĩ lại thì quả thực là như vậy, từ nhỏ anh đã lớn lên dưới sự giám sát của Văn Bá, có thể nói Văn Bá tuy trầm ổn, thậm chí lạnh lùng nhưng chưa bao giờ lừa dối anh ta.
Ngay lập tức, trên mặt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc: " Nói như vậy, Ngô Minh là Kỵ sỹ Cốt Long. Thật tốt quá, không ngờ ta sẽ trở thành bằng hữu với Kỵ sỹ Cốt Long. Trách không được khi anh ta có thể đối phó với ba Thức Tỉnh giả nhà họ Vương chỉ bằng một tay. "
" Không chỉ là một tay. Lúc đó, nếu anh ta muốn, một tay giết ba Thức Tỉnh giả cũng không khó. Bất quá nói thật, ta có thể làm được, nhưng dù vậy, ta cũng thấy Ngô Minh là cường giả trong Nhân loại, tuy có thể không bằng một người trở về từ 'khe nứt' như ta mấy chục năm trước, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu. "
Văn bá nói đây, tựa hồ là nghĩ tới chuyện cũ, thần sắc lộ ra một tia kích động.
Nói đến 'khe nứt', kinh nghiệm mấy chục năm trước mơ hồ ở trước mặt, Văn Bá biết mình hiện tại có thể có thực lực nguyên khí cấp bốn là bởi vì sự kiện 'khe nứt', đây là một sự kiện cực kỳ bí mật.
Ông ta đánh giá Ngô Minh rất cao, nhưng hiển nhiên vẫn còn hơi bảo thủ, cho rằng Ngô Minh có vẻ thua kém mình, nhưng trên thực tế thực lực của Ngô Minh đã ở trên Văn Bá rồi.
Chỉ là Văn Bá cho dù nhãn lực tốt đến đâu cũng không thể nhìn thấu chuyện này, càng không thể nhìn thấu con át chủ bài thực sự của Ngô Minh.
"Ngô Minh là Kỵ sỹ Cốt Long, ngài không thể để người khác biết được, thiếu gia, ngài phải kết giao với anh ta, cậu nhất định không được giấu diếm hay bảo lưu, có lẽ sau này anh ta có thể giúp đỡ nhà họ Đỗ chúng ta. Chẳng qua đem một danh ngạch khảo hạch Huyền Phù Thánh Thành nhường cho anh ta, có phải hay không có chút…… Rốt cuộc Đỗ gia chúng ta cũng chỉ có hai cái danh ngạch!” Văn Bá lúc này lo lắng nói.
"Ta cảm thấy không quan hệ. Thứ nhất, ta đã hứa với anh ta một điều kiện. Nếu ta không giữ lời hứa của mình, đó chính là thất tín bội nghĩa, ta không thể làm như vậy. Thứ hai, khả năng ta vượt qua khảo hạch tối đa chỉ là 4 thành, nhưng ta nghĩ Ngô Minh rất có thể sẽ vượt qua khảo hạch. Nếu có thể vượt qua khảo hạch, chúng ta sẽ có một bằng hữu là Bí thuật học đồ. Với thực lực của nhà họ Vương, sẽ không bao giờ dám lỗ mãng đắc tội chúng ta!”
Đỗ Uy sau khi suy nghĩ thì nói ra, Văn Bá nghe xong cũng cảm thấy lời anh ta nói cũng có lý, cho nên tạm dừng nói về chủ đề này.
Khi Ngô Minh trở lại cửa hàng thịt Huynh đệ, Quan Tây, Xuyên tử và Tiểu Vũ đều không ngủ. Dù sao thì trận rơi thẻ quy mô lớn đêm qua cũng là một việc lớn. Bọn họ tuy rằng không có năng lực tham dự nhưng cũng kích động mà ngủ không được, hơn nữa Ngô Minh cả đêm không về nên trong lòng cũng có chút lo lắng.
Tiểu Vũ đang ngồi xổm ở cửa, lúc này phía xa có một chiếc xe Land Rover chạy tới, cô hơi sửng sốt, cho dù ở Tân thế giới, loại xe này cũng không phải thứ bọn họ có thể mua được. Hiện tại không có Thẻ nguyên khí giống như trước đây không có tiền, một chiếc xe Land Rover như thế này, đặc biệt là sau khi cải tiến thì cần ít nhất 90 Thẻ nguyên khí trở lên, đây là con số thiên văn đối với Tiểu Vũ.
Mặc dù bây giờ cô ấy có một cửa hàng bán thịt với anh trai và Quan Tây nhưng cũng chỉ mới bắt đầu, cô ấy không muốn mua một thứ 'xa xỉ' như vậy.
Chiếc Land Rover đậu ở cửa khiến Tiểu Vũ có chút khó hiểu, nhưng ngay sau khi nhìn thấy người đó xuống xe, cô lập tức tươi cười chào hỏi.
“Anh Ngô, anh về rồi!”
Trong cửa hàng bán thịt, Ngô Minh phân phát một số thẻ bài cho đám người Quan Tây, tất cả đều là cấp một và cấp hai, trong đó có một số Tạp sách do Ngô Minh tiện tay nhặt được. Đối với anh ta thì vô dụng, nhưng đối với đám người Quan Tây thì tương đương với một bút tài phú. Đương nhiên, Ngô Minh sẽ không nói với họ những trải nghiệm lần này của anh ta, chỉ nói đơn giản là anh ta đã may mắn nhặt được một số thứ bên ngoài khu vực rơi.
Đám người Quan Tây đương nhiên không hỏi thêm câu nào, tóm lại là từ khi gặp Ngô Minh thì cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt, có thể nói là trước đây bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Ba người của họ cũng cảm kích nên ngày nào cũng giao hết tiền lãi của tiệm thịt cho Ngô Minh, anh ta cũng không từ chối, Thẻ nguyên khí càng nhiều thì càng tốt nhưng anh vẫn để cho Quan Tây ba người họ giữ 10% lợi nhuận. Ngô Minh không có thói quen ăn một mình, huống hồ dựa theo ý tưởng của anh ta, chính mình nếu muốn ở Tân Đô Thành cũng thành lập một thế lực, như vậy Quan Tây, Xuyên tử cùng Tiểu Vũ chính là nhóm thủ hạ đầu tiên, đương nhiên phải cho họ đủ quyền lợi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã trôi qua vài ngày. Đại bộ phận thời gian thì Ngô Minh hầu như đều trốn trong phòng nghiên cứu Thời Gian Lam Tinh hoặc nghiên cứu Trận pháp. Trong khoảng thời gian này, anh ta đã gặp gỡ Đỗ Uy vài lần, người sau nói cho Ngô Minh biết thêm chi tiết về khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành, bao gồm cả ngày tháng cụ thể, đồng thời, Đỗ Uy cũng đưa một thẻ bài kỳ lạ cho Ngô Minh.
Trên thẻ này có đồ án Thời Gian Lam Tinh, những chỗ khác là phù văn cực kỳ phức tạp. Đỗ Uy nói thẻ này là 'thẻ tư cách ' để tham gia khảo hạch của Huyền Phù Thánh Thành.
Với tấm thẻ tư cách trong tay, Ngô Minh biết rằng mình nợ Đỗ Uy một nhân tình rất lớn, hiển nhiên chuyện này chắc chắn không dễ kiếm được, nhưng Đỗ Uy thực sự đã nhường cho anh ta một cái.
Ngô Minh sẽ không nói lời cảm ơn, anh ta không muốn nói điều đó vì đã coi Đỗ Uy là bằng hữu, nên sớm hay muộn gì anh ta cũng có cơ hội để trả ơn.
“Vương gia mấy ngày nay không quấy rầy ngươi sao?”
Ngô Minh chủ động hỏi, nếu như Vương gia muốn đối phó Đỗ Uy, Ngô Minh vừa lúc có thể hỗ trợ.
Đỗ Uy cười nói: "Ở Tân Đô Thành, bọn họ có giở âm mưu quỷ kế gì thì ta cũng không sợ. Dù ta không được thì còn có Văn Bá, nhà họ Vương cũng không dám giở trò quá đáng. Dù sao còn có Dị tộc nhân Kiếm Thuẫn Đế Quốc, hơn nữa còn có Bí thuật học đồ của Huyền Phù Thánh Thành. Trên thực tế, ở đây Nhân loại chỉ có thể được coi là công dân hạng ba. "
Ngô Minh có thể nhận ra Đỗ Uy vẫn rất để ý về điều này, quả thực đây vốn là lãnh thổ của Nhân loại, nhưng về hoàn cảnh sống và địa vị thì thua xa Dị tộc nhân.
Tuy nhiên, Đỗ Uy chỉ nói như vậy mà thôi. Thành thật mà nói, Nhân loại cũng có sự bảo vệ của Dị tộc nhân, nếu không, với vô số sinh vật mạnh mẽ xung quanh Tân Đô Thành, nếu không có Dị tộc nhân, có thể Tân Đô Thành đã có bị phá hủy từ lâu.
Sau khi tiễn Đỗ Uy đi, Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến Diệp Tử Hân. Kể từ lần trước khi nghe Diệp Quốc Huy nói rằng Diệp Tử Hân đã trở về Tân Đô Thành, Ngô Minh đã lên kế hoạch tìm cơ hội để tìm cô ấy và hỏi xem chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này liên quan đến Thích Đình, Ngô Minh cảm thấy mình nợ nàng, nên dự định giúp nàng tìm hiểu chuyện này.
Ngô Minh đã biết dòng chính của nhà họ Diệp cũng ở Khu đô thị Vành đai thứ ba, vì vậy anh ta lên kế hoạch điều tra sau khi trời tối, nếu Diệp Tử Hân có ở đó, Ngô Minh đã lên kế hoạch hỏi cô ta xem chuyện gì đang xảy ra.
Hôm nay việc kinh doanh của tiệm thịt vẫn tốt như mọi khi, sau khi trời tối, Ngô Minh chào hỏi Quan Tây Tiểu Vũ vốn đã rất bận và mệt. Rời khỏi tiệm bán thịt, sau đó khoác chiếc Áo choàng bóng tối và lẻn vào Khu đô thị Vành đai thứ ba.