Khu đô thị có sáu vành đai được chia theo tường thành, mỗi khu đô thị được ngăn cách bởi một bức tường thành khổng lồ, có khu vực sâu hơn mười km được chia thành sáu khu vực hình rẻ quạt. Ngoài cùng là khu vực thứ sáu-Khu đô thị Vành đai, tổng dân số khoảng 150 vạn người.
Ngay cả Khu đô thị Vành đai thứ sáu cũng được chia thành bốn khu vực, nơi Quan Tây sinh sống là Quận 2.
Đúng lúc này, trước một căn nhà dột nát ở Quận 2, một số người trong lòng có quỷ tụ tập cùng một chỗ, mang trên mặt vẻ cười lạnh.
"Quan Tây và Xuyên tử ngốc đã đến phế tích Kinh đô, hừ, quả nhiên là hai tên ngốc đó, chúng ta khiến người ta vụng trộm nói cho bọn họ ở bên trong phế tích liên hợp cửa hàng bách hoá có rất nhiều vật tư và họ đã đi. Chỉ là bọn họ căn bản không biết rõ ở đó là sào huyệt Hắc Thiết Tri Chu, chỉ cần bọn họ đi vào chắc chắn phải chết, và khi đó cô em gái xinh đẹp của Xuyên tử sẽ là của chúng ta!”
Người nói là một người đàn ông tầm hai mươi tuổi, tóc dài, người trông giống như một kẻ lưu manh địa phương.
"Sửu ca chiêu của anh lợi hại a, Xuyên tử kia không có gì đáng sợ, chỉ là Thức Tỉnh giả cấp một, không làm nên chuyện gì. Nhưng Quan Tây có chút lợi hại, Thức Tỉnh giả cấp hai, thực lực không tầm thường. Nếu đối đầu trực tiếp với bọn họ tuyệt đối không sáng suốt, đâm sau lưng là tốt nhất, không biết bọn họ chết như thế nào!"
Một tiểu đệ vội vàng vuốt mông ngựa, hiển nhiên Sửu ca trong miệng hắn chính là gã tóc dài thủ lĩnh của bọn họ.
“Đây cũng là trách bọn họ xui xẻo, đã khiến cho Kiến Long lão đại Quận 2 đem lòng yêu thích muội muội của Xuyên tử. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nha đầu kia đích xác thủy linh lung, chắc là còn trinh nguyên, vốn lòng ta cũng là đối với cô ta cũng rất ngứa ngáy, nhưng vì đó là người mà Đại ca Kiến Long thích, người khác không thể nhúng tay vào. Kiến Long ca để mắt đến chúng ta, để cho chúng ta đến xử lý việc này tự nhiên phải làm cho tốt, nhờ vào đó trèo lên cây đại thụ Kiến Long ca, về sau tại Quận 2 này tuyệt đối muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ăn ngon uống sướng, nữ nhân không lo ah !" Sửu ca càng nói càng hưng phấn
"Đúng vậy, Đại ca Kiến Long là người có thế lực ở quận 2. Cho dù có bao nhiêu người muốn xu nịnh đều không được, tương lai ngươi sẽ thành tâm phúc trước mặt Đại ca Kiến Long, nhưng phải nhớ dìu dắt mấy người chúng ta a !" Mấy cái tiểu đệ vội vàng nói.
"Đó là tự nhiên không thể thiếu chỗ tốt của các ngươi, tốt rồi, nhìn thời gian và đợi cho đến khi trời tối. Nếu Quan Tây và Xuyên tử chưa quay lại thì có lẽ họ đã chết, đến lúc đó trực tiếp bắt người !"
Rõ ràng Sửu ca này vẫn có chút sợ hãi Quan Tây, dù sao đối phương cũng là Thức Tỉnh giả cấp 2. Tuy rằng số Thức Tỉnh giả cấp hai rất đông, nhưng cũng là một cao thủ nổi tiếng trong Quận 2 này. Nếu không phải vì điều này, hắn sớm đã dùng sức mạnh rồi
Thời gian trôi qua, và nhìn thấy bầu trời tối dần, cuối cùng họ cũng không nhịn được nữa và chuẩn bị động thủ.
Đồng thời, lúc này Quan Tây và Xuyên tử cũng đã đổi thu hoạch của mình để lấy Thẻ nguyên khí. Tất nhiên, một số thứ họ cần vẫn được giữ lại, Xuyên tử để lại lược, dây chun kẹp tóc và dầu gội đầu cho muội muội, những thứ này đều là những của thơm ở bốn Quận khu đô thị Vành đai thứ sáu, người bình thường hoàn toàn không có.
Quan Tây ngược lại để lại cho mình một chiếc đồng hồ nổi tiếng, khi nhìn thấy Ngô Minh, anh ấy cũng đưa nó cho Ngô Minh.
Tình cờ là chiếc đồng hồ của Ngô Minh đã bị hỏng từ lâu nên anh ta cũng không từ chối và chọn một chiếc đồng hồ thể thao, loại đồng hồ này rắn chắc dùng bền, không thấm nước thích hợp cho mình dùng.
Ngô Minh biết ở Tân Kinh đô, tiền tệ chính là Thẻ nguyên khí, sau này cũng là xu thế tất yếu, rất nhiều thứ đổi lấy hơn 40 Thẻ nguyên khí. Đối với Ngô Minh mà nói, Thẻ nguyên khí này thật sự không là gì cả, nhưng đối với Quan Tây và Xuyên tử thì đó là một khoảng thu hoạch lớn.
"Đi nào, Ngô ca, chúng ta nếu đã là bằng hữu thì chúng ta sẽ cùng nhau làm việc chăm chỉ trong tương lai. Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi nhập bọn, chúng ta đương nhiên phải ăn mừng. Có một số tiệm cơm không tồi ở Quận 2, ta nhận thức một sư phụ tay nghề thực không tồi, trước kia là đầu bếp của khách sạn bốn sao cũ, hôm nay chúng ta phải hảo hảo xa xỉ một phen.”
Quan Tây cất đi hơn 40 Thẻ nguyên khí, rõ ràng là tâm trạng rất tốt nói ngay lập tức. Ngô Minh thầm nghĩ mình nhập bọn? Nhưng không thành vấn đề, dù sao anh ta cũng muốn tìm hiểu xem Huyền Phù Thánh Thành trên đầu là cái gì, ước chừng sẽ phải ở lại đây một thời gian, cùng Quan Tây bọn họ ở một chỗ cũng không có gì.
Khi đang đi, Quan Tây dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói với Xuyên tử: "Đúng rồi, Xuyên tử cũng đi gọi Tiểu Vũ đi, cô ta hai ngày trước không phải là muốn ăn một bữa tốt sao, lần này mượn ánh sáng Ngô ca thì cô ta cũng có bữa ăn ngon."
"A! Được rồi, Tây ca, ngươi cùng Ngô ca đi trước, ta đi gọi Tiểu Vũ !"
Dù Xuyên tử có nói gì đi nữa, cậu ấy cũng chỉ là một cậu bé mười bảy hay mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ hào hứng, lúc này hắn lon ton chạy đi không còn bóng dáng.
Lúc này Quan Tây nói với Ngô Minh: "Tiểu Vũ là muội muội Xuyên tử. Lúc đầu có bảy-tám người chúng tôi đã trốn thoát khỏi Kinh đô. Bây giờ, chỉ còn lại ba người chúng tôi."
Ngô Minh gật đầu, thầm nghĩ loại sự tình này quá bình thường, chính mình lúc trước không phải cũng giống như vậy sao. Ở kiếp trước, tất cả những người bạn đồng hành cùng nhau trốn khỏi Vũ Thành, ngoại trừ Lưu Bân và anh ta, về cơ bản đều đã chết sạch. Trong Tân thế giới, tử vong thật sự là chuyện thường ngày.
Chẳng mấy chốc, Quan Tây đã thông thuộc đường đưa Ngô Minh tới cửa một ngôi nhà gỗ, nơi có tấm biển gỗ rách nát với dòng chữ 'Khách sạn Khải Thụy'.
Cái gọi là khách sạn Khải Thụy chỉ là một căn nhà gỗ, ngoài ngôi nhà, bên ngoài còn có một vài cái lều và một vài cái bàn, lúc này các bàn xung quanh đã có người tốp năm tốp ba đang ngồi thưởng thức các món ăn.
“Ngô ca, ngươi đừng nhìn hoàn cảnh nơi này chẳng ra gì, nhưng đồ ăn thì khỏi chê!”
Quan Tây lúc này mới cười nói, đồng thời bước tới chào hỏi một người đàn ông đang mặc một chiếc tạp dề trông giống như ông chủ kiêm đầu bếp.
Không cần nói, từ xa mà Ngô Minh cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn, phải nói rằng tỷ lệ khách đến đây vẫn rất cao, mặc dù hoàn cảnh và quán ăn nhỏ như trong làng ngày xưa. Nhưng hiện giờ có thể chi tiêu trong khách sạn Khải Thụy này tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, đều là những người giàu có và quyền lực.
Bởi vì Quan Tây và ông chủ quen biết nhau nên họ nhanh chóng tìm một bàn và ngồi xuống, ông chủ kiêm đầu bếp mỉm cười và đi chuẩn bị các món ăn, trong khi Ngô Minh và Quan Tây nói các loại sự tình khác nhau về Tân Kinh Đô.
Bởi vì Tân Kinh đô rất lớn, hơn nữa có những bức tường khổng lồ xung quanh cho nên có rất ít thông tin liên lạc giữa các Khu đô thị lớn, ngay cả bốn Quận nhỏ trong cùng một Khu đô thị Vành đai thứ sáu cũng không có nhiều thông tin liên lạc, vì vậy Quan Tây là quen thuộc nhất cũng chỉ là Quận 2 trong Khu đô thị Vành đai thứ sáu.
Tất nhiên, Ngô Minh quan tâm nhiều hơn đến chủng tộc Dị nhân và Huyền Phù Thánh Thành trên đầu anh. Từ đây nhìn lên bầu trời có thể nhìn thấy Huyền Phù Thánh Thành, có thể thấy dưới Huyền Phù Thánh Thành có rất nhiều Thẻ bài rất lớn trôi nổi, lúc nào cũng phát ra từng đợt hào quang nguyên khí, có thể thấy được Huyền Phù Thánh Thành có thể lơ lửng trên không trung có liên quan đến Thẻ bài khổng lồ, Ngô Minh có thể cảm nhận rõ ràng xung quanh Huyền Phù Thánh Thành có những Trận pháp Phòng thủ và Trận pháp Tấn công cực kỳ cường đại.
Về phần cường đại đến mức nào, Ngô Minh có thể chắc chắn hiện tại mình không thể bố trí Trận pháp như thế này, có lẽ phải thăng cấp Trận pháp sư cấp ba, thậm chí Trận pháp sư cấp bốn mới có thể bố trí.
Vậy, ai sống trong Huyền Phù Thánh Thành này?
Loại sự tình này Quan Tây không biết, bất quá nghe nói một ít cao tầng cùng quan viên Tân Kinh Đô biết thông tin cụ thể, bởi vì Kinh Đô từng là thủ đô của quốc gia, trung tâm chính trị và quyền lực, đương nhiên những người chạy đến Tân Kinh Đô sau khi thảm họa xảy ra cũng có rất nhiều người quyền lực. Bất quá phàm là có chút bản lĩnh cùng quan hệ đều sống ở Khu đô thị Vành đai thứ năm, những người sống trong Khu đô thị Vành đai thứ sáu đều là những người bình thường, cho dù có một số cơ mật cũng sẽ không truyền tới nơi này.
Người dân ở Khu đô thị Vành đai quan tâm nhất là làm sao để tồn tại, giống như bây giờ, lúc rảnh rỗi chỉ có vài người có thể gọi vài món xào ở khách sạn Khải Thụy.
Ngô Minh biết mình muốn tìm hiểu tin tức phải tìm một biện pháp khác. Trước mắt sắc trời đang dần tối nên trong lúc nhất thời không vội, với lại món xào ở khách sạn Khải Thụy thực sự rất ngon như Quan Tây đã nói.