Tận thế tân thế giới

Chương 284: Nhanh đi cứu em ấy




Lúc này, Ngô Minh ăn vài miếng cơm chiên trứng quái vật nào đó, cảm giác thập phần ngon miệng và dẻo dai.

"Sao tên Xuyên tử đó vẫn chưa tới? Đã nửa tiếng rồi!"

Sau khi trò chuyện với Ngô Minh một lúc, Quan Tây mới chợt nhớ ra gia hỏa Xuyên tử này đi kêu muội muội của hắn. Như thế nào đi lâu như vậy?

“Tại đây có xa nơi ngươi ở không?”

Ngô Minh cũng hỏi, quả nhiên, Xuyên tử là Thức Tỉnh giả cấp một, mặc dù không có thẻ nhưng với thể lực của hắn mà mất thời gian nửa tiếng, quả thực là hơi lâu.

“Cũng không xa, cho dù đi chậm tới đây cũng chỉ mất hơn mười phút.” Quan Tây cau mày, có chút bồn chồn.

Ngô Minh vừa nghe xong liền biết có khả năng đã xảy ra chuyện gì, liền đứng dậy nói: "Đi thôi, đi xem một chút đi!

Quan Tây trong lòng nghĩ đến Xuyên tử và Tiểu Vũ nên bữa cơm này anh ăn không vô, nghe lời đề nghị của Ngô Minh, anh đương nhiên đồng ý ngay.

Lão Tiêu chính là ông chủ kiêm đầu bếp của khách sạn Khải Thụy này, nghe thấy lời của Quan Tây tự nhiên nhẹ gật đầu, dọn thức ăn mang đi.

Quan Tây đưa Ngô Minh rời khỏi khách sạn Khải Thụy, lúc này trời đã tối, năng lượng ở Tân thế giới rất có hạn nên không thể đảm bảo mọi người đều có đủ năng lượng chứ đừng nói đến việc thắp sáng.

Vì vậy, ngoại trừ một số ngôi nhà được bật đèn và một số khoảng trống nhỏ có lửa đốt, phần còn lại của nơi này là bóng tối.

Quan Tây quen đường, lại là Thức Tỉnh giả cấp hai nên bước chân nhanh hơn, Ngô Minh lại càng không cần phải nói nên chỉ năm phút đồng hồ đã đến trước một căn nhà có phần tồi tàn.

“Đến rồi, Xuyên tử, Tiểu Vũ!”

Quan Tây bước tới và trực tiếp kêu lên, ở khoảng cách hơn mười mét Ngô Minh đã nghe thấy vài tiếng động, thính giác của Quan Tây cũng không tệ lập tức bước vào phòng. Bên trong thấy Xuyên tử đang nằm trên mặt đất thì Quan Tây chấn động vội vàng tiến lên kiểm tra, sờ mạch đập Xuyên tử mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngô Minh cũng bước vào. Căn phòng không lớn, một ít vật phẩm ngã trái ngã phải rõ ràng đã phát sinh đánh nhau, Ngô Minh nhìn nhìn Xuyên tử nói: "Hắn không có việc gì, chỉ có điều bị đánh hôn mê bất tỉnh, gãy mấy cái xương, nội tạng có chút lệch vị trí, à, bụng dưới bị đạn xuyên thủng, may mà không bị thương nội tạng và ruột, nhưng cũng không đáng ngại. "

Nhìn đến, Ngô Minh vừa kiểm tra nhanh liền biết chuyện gì xảy ra với Xuyên tử, Quan Tây cũng có chút ngạc nhiên, lập tức cả kinh nói: "Bị thương nặng như vậy còn không có gì đáng ngại? Xong đời rồi, bây giờ trời đã tối cho dù muốn tìm bác sĩ cũng không được, hơn nữa trình độ bác sĩ ở Khu đô thị Vành đai thứ sáu cũng không cao, không đủ thuốc men, chưa kể những vết thương khác, chỉ cần vết thương do súng bắn cũng có thể tử vong... "

Quan Tây vừa nói xong đã thấy Ngô Minh lấy ra một tấm thẻ và kích hoạt về hướng Xuyên tử đang bất tỉnh.

Ngay sau đó, nguyên khí màu xanh lục mà thẻ bài biến thành đại đại biểu sinh mạng được rót vào cơ thể và vết thương của Xuyên tử, chỉ trong vài phút là Xuyên tử tỉnh dậy.

Quan Tây nhìn đến đây có chút trợn mắt há mồm, thầm nhủ đây là thủ đoạn gì để cứu chữa một người bị thương nặng nhanh chóng như vậy.

Nhìn thấy Quan Tây và Ngô Minh, Xuyên tử nhảy dựng lên ngay lập tức, Quan Tây đè hắn xuống, người sau lo lắng nói: "Tây ca, Tiểu Vũ... Tiểu Vũ bị Mã Sửu bắt đi, nhanh đi cứu em ấy, Mã Sửu này không là thứ tốt, chuyên môn bắt nữ hài, trong lúc anh đi vắng không ngờ hắn lại bắt cóc Tiểu Vũ, ta vừa quay lại đụng phải bọn họ nhưng không thể chống lại bọn họ... "

"Kháo, Mã Sửu dám chọc đến ta, ta đi dỡ địa bàn của hắn !”

Quan Tây tức giận nói, dù sao anh ta cũng là người cường giả ở Quận 2, Thức Tỉnh giả cấp hai đã là một chiến lực rất lợi hại trong đám người nghèo rồi.

Xuyên tử cũng nhảy dựng lên, chuẩn bị đi dốc sức liều mạng.

Gặp phải chuyện này, Ngô Minh tự nhiên không có khả năng không đếm xỉa đến, hơn nữa anh ta cũng không có việc gì, cùng đi qua nhìn một chút cũng tốt, Quan Tây là Thức Tỉnh giả cấp hai, trong Khu đô thị Vành đai thứ sáu coi như là cao thủ, nếu có chuyện gì cũng có thể giải quyết, nếu không giải quyết được, Ngô Minh cũng không ngại giúp một chút.

“Ta cũng đi cùng các ngươi!”

Ngô Minh nói, Quan Tây và Xuyên tử cũng không khách sáo từ chối, bọn họ tự nhiên biết Ngô Minh so với bọn họ lợi hại hơn nhiều. Liền nói chiêu thức cứu người vừa rồi của Ngô Minh khiến cho thế nhân xưng kỳ, chưa nói đến Khu đô thị Vành đai thứ sáu, ngay cả trong Khu đô thị Vành đai thứ năm, thậm chí là Khu đô thị Vành đai thứ tư và Khu đô thị Vành đai thứ ba cũng có thể không có thủ đoạn chữa thương lợi hại như vậy. Khi có Ngô Minh đi theo, bọn họ càng tin tưởng sẽ giải cứu được Tiểu Vũ, vì vậy cả ba người họ cùng nhau chạy đến địa bàn của Mã Sửu.

Trên đường đi, Ngô Minh biết Mã Sửu là một tiểu địa đầu xà ở Quận 2 của Khu đô thị Vành đai thứ sáu. Gã ta mở một cửa hàng bán thịt, về cơ bản là ở một căn cứ, ai có thể mở cửa hàng bán thịt thì phải có chút bối cảnh cùng thủ đoạn, bằng không bình thường đã bị người đập phá gian hàng, dù sao Cửa hàng thịt liên quan đến sinh kế, dễ dàng lũng đoạn phát tài.

Đối phương có mười mấy thủ hạ, nhưng ngoại trừ Mã Sửu là Thức Tỉnh giả cấp hai, thuộc hạ của gã cũng chỉ là Thức Tỉnh giả cấp một, Nhưng xét về tài lực, Mã Sửu hiển nhiên hơn hẳn đám người Quan Tây một bậc, cho nên đối phương khẳng định là có một ít thẻ sinh vật và thẻ phép thuật cấp thấp. Ngày thường vì Quan Tây cũng là Thức Tỉnh giả cấp hai nên Mã Sửu không làm gì khác thường, nhưng không ngờ lần này đối phương lại lợi dụng Quan Tây và Xuyên tử vắng mặt đột ngột tấn công.

Quan Tây không ngốc, anh ta biết đối phương dám làm chuyện này, thứ nhất là bởi vì anh ta không có ở đó, thứ hai khẳng định hắn có chỗ dựa vào, dù sao anh ta cũng là Thức Tỉnh giả cấp hai chân chính.

Cửa hàng thịt của Mã Sửu cách đó không xa, không lâu sau ba người đến nơi lại thấy đám người Mã Sửu đang đánh bài ăn thịt bên đống lửa ngoài trời. Nhìn thấy Quan Tây cùng Xuyên tử tới thì Mã Sửu sững sờ, thầm nghĩ Quan Tây đến gã ta có thể đoán được, nhưng gia hỏa Xuyên tử kia không phải bị bọn họ đánh cho tàn phế ư, có thể nói chỉ còn lại có nửa cái mạng, mặc dù là không chết cũng tuyệt đối không có khả năng tung tăng nhảy nhót giống như bây giờ a.

Dù không đoán ra được, nhưng Mã Sửu cũng là một nhân vật ở Quận 2, lập tức cười lạnh một tiếng.

“Yo, đây không phải là Quan Tây sao, ta nghe nói ngươi đi phế tích Kinh đô để phát tài, như thế nào, có cái gì tốt để Sửu ca ngươi xem sao”

Mã Sửu vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười lên tiếng.

“Nhìn mẹ ngươi a, thức thời mau giao Tiểu Vũ ra, nếu không tao sẽ phá cửa hàng thịt rách nát của mày!”

Tính tình của Quan Tây hiển nhiên rất bạo, trực tiếp mắng trở về. Anh ta đối với Tiểu Vũ có một loại cảm tình đặc biệt, Mã Sửu này đã thực hiện rất nhiều vụ bắt cóc và buôn bán phụ nữ, cũng có không ít phụ nữ bị gã ta lạm dụng, nghĩ đến Tiểu Vũ đã ở trong tay của gã nên Quan Tây liền có xúc động muốn giết người.

"Kháo, Quan Tây, ngươi đừng cho mặt mũi lại không cần, nói thật cho ngươi biết, nha đầu kia thật là ta bắt tới. Đại ca Kiến Long đã coi trọng cô ấy, đó là phúc khí Tiểu Vũ đã tu luyện trong kiếp trước. Nghe ta đi, ngươi cùng Xuyên tử nếu như thức thời nhanh lăn trở về đi, Kiến Long đại ca nếu như chơi được tận hứng nói không chừng cho các ngươi ba dưa hai táo đủ để các ngươi hưởng thụ cả đời. Nếu như các ngươi không thức thời, có tin hôm nay Sửu ca lập tức diệt các ngươi hay không?"

Mã Sửu nhíu mày đứng lên, vung tay lên lập tức xung quanh bảy tám tên thủ hạ đứng ra, tất cả đều cầm vũ khí, bao gồm cả súng.

Quan Tây và Thiến Tử đều sững sờ, Mã Sửu chỉ có thể coi là một tiểu địa đầu xà, tuy thực lực không yếu nhưng Quan Tây cũng là Thức Tỉnh giả cấp hai cho nên cũng không sợ. Nhưng Trần Kiến Long thì khác, đó là nhân vật có thực lực và bối cảnh, ở Quận 2 cũng là nói một không hai, có uy thế lão đại, có hơn mười mấy thủ hạ là Thức Tỉnh giả cấp hai.

Nếu những gì Mã Sửu nói là sự thật thì mọi chuyện thực sự rất phiền toái.

“Lăn con mẹ ngươi, Trần Kiến Long thì thế nào, ai bắt Tiểu Vũ ta liều mạng với người đó, Xuyên tử, người đâu?”

Quan Tây cũng từ sau thắt lưng rút ra một thanh khảm đao cầm trong tay đằng đằng sát khí, Xuyên tử bên cạnh cũng NGAO một tiếng rút ra hai thanh chủy thủ sắc bén, phải nói tuy rằng ít người, nhưng hai người đều có dũng khí rất lớn.

Lúc này, Quan Tây và Xuyên tử đột nhiên nhận ra Ngô Minh đang đi theo họ đã biến mất.