Ngoài ý muốn có một đường hầm sâu 100 mét dưới lòng đất của Dạ thành, các chiến binh Dạ tộc đã đi truy theo suốt chặng đường dài nhìn lối đi ngoằn ngoèo với vẻ mặt tức giận.
Bọn họ mười mấy người truy sát một nhân loại, nhưng họ thậm chí còn để cho đối phương chạy thoát, đặc biệt là chiến binh Dạ tộc cấp 4, hắn ta là người lúc trước đã bắn Ngô Minh, vốn nghĩ lúc đó một mũi tên đủ bắn chết đối phương, lại không nghĩ đến đối phương vẫn còn sống. Đối với một chiến binh Dạ tộc chính là một sỉ nhục, nếu con kiến này lại trốn thoát lần nữa, thì chắc chắn hắn ta sẽ bị mười một Cảnh vệ trưởng khác trong Dạ thành chế giễu và trở thành trò cười.
Vì vậy chiến binh Dạ tộc cấp bốn nhắm mắt cảm nhận, lại nanh thanh nói: “Không ngờ tên nhân loại đó lại trốn xuống lòng đất sâu như vậy, tiếp tục đuổi theo, tuyệt đối không thể để hắn chạy thoát!”
Ở bên cạnh, một nữ Chiến binh Dạ tộc cấp ba lúc này bước tới và nói: "Cảnh vệ trưởng, cái gốc của cây La ma chết dưới lòng đất ở đây đã gần đến Tử Vong Thụ Khanh huyền thoại rồi, nếu chúng ta tiếp tục đuổi theo, ta sợ... "
Chiến binh Dạ tộc cấp bốn lập tức sững sờ, nhìn quanh có chút ngoài ý muốn gật đầu: " Đúng vậy, Tử Vong Thụ Khanh luôn là cấm địa trong Nguyệt lâm, chỉ có tộc nhân Dạ tộc và Nguyệt tộc sau khi chết mới tiến vào được, nguyên khí ở đây đã chết rồi, nói vậy nhân loại này hoảng sợ chạy trốn đến phụ cận Tử Vong Thụ Khanh, hảo, cứ như vậy không cần chúng ta đuổi giết, gia hỏa không biết sâu cạn này cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đi, phản hồi Dạ thành, đồng thời lấp đầy cái hố ở đây!”
Nói xong, chiến binh Dạ tộc cấp bốn cười lạnh, đối phương chạy trốn vào trong Tử Vong Thụ Khanh chắc chắn sẽ chết, đừng nói là một nhân loại hèn mọn, chính hắn tùy tiện xông vào Tử Vong Thụ Khanh cũng lành ít dữ nhiều, một khi đã như vậy thì không cần thiết đuổi theo một người sắp chết.
Hơn nữa, mặc dù mũi băng tiễn trước đó của hắn không trúng đối thủ, nhưng nó đã đóng băng một nửa cơ thể của đối phương, khẳng định là thân bị trọng thương, cứ thế này mà chui vào Tử Vong Thụ Khanh thì không còn cơ hội sống sót.
Nghĩ đến điều này, hắn quay trở lại Dạ thành cùng với thủ hạ của mình.
Ngô Minh đang ngồi trên tảng đá, vừa mới xử lý vết thương mới trên người, tuy rằng bị mấy mũi tên bắn trúng nhưng đều không phải trọng điểm, ngoài ra anh ta còn đang mặc áo giáp, bằng vào cơ năng cường đại của thân thể thức tỉnh giả cấp ba, muốn khôi phục lại cũng không phải việc khó.
Nhưng nơi này, Ngô Minh bây giờ lại phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.
Nguyên do bởi vì anh ta phát hiện nguyên khí của mình đang từ từ trôi đi, giống như bị hút đi, phát hiện này làm cho Ngô Minh để ý, hiển nhiên là Sâm lâm nhuyễn trùng hoảng sợ đưa anh ta đến nơi nguy hiểm.
Ngô Minh nói, thảo nào Sâm lâm nhuyễn trùng mềm oặt không nhúc nhích, cũng may nhờ anh ta hóa thẻ nếu không thì con Sâm lâm nhuyễn trùng sẽ bị hút hết nguyên khí mà tử vong, nếu là như vậy thì đó là một mất mát quá lớn.
Bây giờ Lý Hạ đã bị Dạ tộc tàn bạo bắt đi không biết sống chết, muốn đem nàng về thì mỗi một quân bài trong tay Ngô Minh đều rất quan trọng, không thể dễ dàng tổn thất, đặc biệt là kích thước khổng lồ của loài Sâm lâm nhuyễn trùng và khả năng đào đất, thứ không thể thiếu đối với Ngô Minh. Có thể nói, nếu không có Sâm lâm nhuyễn trùng, Ngô Minh không biết làm cách nào để thoát thân.
Sau khi quan sát một lúc, Ngô Minh phát hiện nguyên khí trong người mình thực sự bị rễ cây lộ ra xung quanh động ngầm dưới đất hút đi.
Nhưng điều mà Ngô Minh có thể khẳng định là những rễ cây này đã chết, làm sao có thể hấp thụ được nguyên khí?
Sự tồn tại của con người sau khi chết có thể được gọi là ma, u linh, vong linh, nhưng những rễ cây này là gì? Nó có phải là một cây ma? Vong linh thụ?
Ngô Minh đã từng dùng tay sờ thử, nhưng kinh hãi phát hiện nguyên khí của mình hao tổn nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, hiện tại anh ta cũng không dám chạm vào những rễ cây huỳnh quang này.
Cũng may Ngô Minh có huyết thanh, có thể liên tục bổ sung nguyên khí cho anh ta, bằng không nếu ở đây mấy canh giờ sẽ bị hút khô.
Lần này xâm nhập Dạ thành có thể nói là thất bại, Ngô Minh không ngờ Dạ tộc lại xảo quyệt như vậy, hơn nữa thực lực lại kinh người.
Dạ tộc cấp ba thì Ngô Minh không sợ, nhưng Dạ tộc cấp bốn, cho dù chỉ có một thì anh ta cũng không phải là đối thủ, cho dù có thêm tất cả át chủ bài và sủng vật của anh ta.
Lần trước khi gặp sinh vật cấp 4 vương giả, Khô lâu vương, Ngô Minh cũng đã thiếu chút nữa bỏ mạng, nếu không phải sức nóng kinh người và chiếc thẻ kim sắc kỳ dị đột nhiên xuất hiện trên trán, Ngô Minh hẳn đã đi du lịch sang tây thiên. Nhưng hiển nhiên không thể mỗi lần đều trông cậy vào kỳ tích phát sinh, Ngô Minh cũng không thể đảm bảo lần sau dưới tinh huống sắp chết có xuất hiện tình trạng nóng như lửa đốt đó không, và liệu loại thẻ kim sắc đó có xuất hiện nữa hay không.
Vì vậy, nâng cao thực lực của bản thân là điều quan trọng nhất.
Có điều Ngô Minh cũng biết thức tỉnh giả từ cấp một lên cấp hai, cấp hai lên cấp ba, có thể thăng cấp thông qua thẻ bài nâng cấp từ trên trời rơi xuống, nhưng bắt đầu từ cấp ba, muốn nâng cấp cũng không thể dựa vào thẻ nâng cấp, vì thẻ nâng cấp cao nhất chỉ là thẻ nâng cấp cấp 3, muốn nâng cấp lên cấp 4 phải thông qua các con đường khác.
Chẳng qua kiếp trước Ngô Minh vất vả ba năm mới chỉ là thức tỉnh giả cấp 2. Khi đó, thức tỉnh giả cấp ba đã là cao thủ đối với Ngô Minh rồi, đối với thức tỉnh giả cấp bốn, tuy rằng cũng nghe nói qua nhưng nghe nói số lượng cực nhỏ, và làm thế nào để thăng cấp từ cấp ba lên cấp bốn là một bí mật.
Ngay cả Ngô Minh cũng không biết.
Hơn nữa dù có biết, sợ cũng là nước xa không cứu được lửa gần, Lý Hạ một ngày trong tay Dạ tộc sẽ gặp nguy hiểm thêm một ngày, Ngô Minh phải lập tức tìm ra biện pháp ứng phó.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Ngô Minh cảm thấy thể lực đã khôi phục không ít, trong tiềm thức muốn lấy ra Cuồng bạo chi nhận. Lúc này anh mới nhớ ra thanh kiếm, vũ khí đã đồng hành cùng anh suốt một thời gian dài đã bị mũi băng tiễn của tộc nhân Dạ tộc cấp bốn bắn nát.
“Chết tiệt, cái tên vương bát đản, không chỉ bắt Lý Hạ mà còn phá hủy vũ khí của ta, ta sẽ ghi nhớ mối thù này!”
Ngô Minh cảm thấy tức giận khi nghĩ đến tên Dạ tộc cấp bốn. Nhưng hiện tại chỉ có thể nghĩ tới mà thôi, Cuồng bạo chi nhận đã bị phá hủy, Ngô Minh bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra một thẻ vũ khí kém hơn một chút để kích hoạt.
Thẻ vũ khí này lấy trong Trưởng giả tạp sách, gọi là ‘ Chiến phủ bộ tộc ’, nó có một tay cầm bằng gỗ và một lưỡi rìu bằng kim loại, trầm trọng và sắc bén. Nó có thể cầm bằng một tay, thuộc thẻ trang bị cấp 2, phẩm chất màu lam, khi sử dụng sẽ có một nguyên khí được thêm vào vũ khí để tạo thành hiệu ứng đòn trầm trọng.
Ngô Minh dùng thử, ngay cả một tảng đá cứng lớn cũng có thể bị đập vỡ thành từng mảnh bằng Chiến phủ bộ tộc này.
Có thể nói lực công kích không kém gì Cuồng bạo chi nhận, nhưng Cuồng bạo chi nhận sắc bén hơn, Ngô Minh cũng dễ sử dụng hơn, quan trọng hơn là với Chiến phủ bộ tộc này, Ngô Minh nhưng không có biện pháp thi triển kiếm kỹ.
Chỉ mất một tháng để lĩnh ngộ kiếm kỹ, Ngô Minh vẫn không thể đạt được trạng thái 'tuy không có kiếm trong tay, nhưng có kiếm trong lòng, vạn vật đều nắm trong tay, vạn sự như ý'.
Vì vậy, ngoài Chiến phủ bộ tộc, Ngô Minh còn lấy ra rất nhiều thẻ bài, sau khi Ngô Minh có được Trưởng giả tạp sách và Khô lâu vương Tạp giới, Ngô Minh đã có rất nhiều trong đó nên không cần phải tiết kiệm, lúc trước không sử dụng bởi vì uy lực của những thẻ phép này đơn giản không thể so sánh với kiếm kỹ.
Ngô Minh cũng triệu hồi một U linh và một Khô lâu chiến binh.
Trước khi hôn mê, Ngô Minh đã ra lệnh cho Răng hàm và A mỗ phải rút lui bảo vệ bản thân, giờ có thể cảm nhận được nguyên khí của Răng hàm và A mỗ nên không cần phải lo lắng.
Sau khi tìm kiếm sơ qua hang động dưới lòng đất này, Ngô Minh phát hiện ra có một càn khôn khác ở đây, ngoại trừ những rễ cây chết có thể phát ra ánh sáng, còn có những cây nấm có hình dạng khác nhau. Ngô Minh đã cố gắng hóa thẻ một cái mới biết được nó gọi là 'Nấm tử thần', một cái tên không hoàn toàn phù hợp với vẻ ngoài lộng lẫy của chúng.
Ngô Minh không biết tác dụng của những cây nấm tử thần này, vì vậy anh ta chỉ hóa thẻ hơn chục cái và thu chúng vào Khô lâu vương Tạp giới.
Phía trước có một cái thông đạo, Ngô Minh đi tới, để cho U linh và Khô lâu chiến binh thăm dò đường đi phía trước, anh ta đi theo phía sau. Đi dọc theo con đường này một hồi, Ngô Minh đột nhiên phát hiện trước mắt rộng mở thông suốt, trước mặt xuất hiện một huyệt động to lớn không thể tưởng tượng nổi.
So với nơi này, huyệt động lúc trước đây giống như một nhà vệ sinh di động trên sân bóng, nhỏ bé và kín đáo.
Trong huyệt động hình trụ này, Ngô Minh thấy chung quanh không phải là tường đá mà là một mảnh hắc ám, khi đến gần Ngô Minh sửng sốt, xung quanh là một vòng tròn to lớn bằng thân cây và vỏ cây.
Trong nháy mắt, Ngô Minh chỉ cảm thấy đến da đầu tê dại, anh ta nghĩ ra một khả năng, đó là huyệt động khổng lồ hình trụ này là tâm của đại thụ.
Nhưng điều này thực sự vượt quá tưởng tượng, nếu đây là tâm của nó thì đại thụ này sẽ khổng lồ đến mức nào?
Khi Ngô Minh ở bên ngoài đã vô cùng ngạc nhiên trước đại thụ to lớn cao hàng trăm mét rồi, mà đại thụ nơi này còn to gấp mấy trăm lần những đại thụ bên ngoài.
Chẳng qua, cây đại thụ này đã chết từ lâu, tâm đã mục nát rỗng ruột trở thành một khoảng không, lúc này Ngô Minh đang ở trong thân cây chết héo này.
“Thật là một cái hốc cây to lớn!”
Ngô Minh nuốt nước bọt nói, nhưng ngay sau đó Ngô Minh liền không rảnh lo cảm thán, bởi vì giây phút sau anh ta cảm giác được nguy hiểm thực sự.
Đó là một loại nguyên khí mang theo khí tức tử vong và kết thúc, Ngô Minh đã từng cảm nhận được ở hầm xương Thành phố Sư tử, nhưng khí tức ở đây mạnh hơn gấp mười lần so với hầm xương của Thành phố Sư tử.
Tử khí quét ra như một cơn bão dữ dội, bất quá Ngô Minh đã không rảnh lo này nọ, bởi vì anh ta thấy trước mặt có một cái hố đen và một đoàn lớn bóng đen dày đặc bò ra.