Tận thế tân thế giới

Chương 204: Trốn, trốn, trốn




Động tác của Ngô Minh cực kỳ nhanh, khi nhìn thấy tộc nhân Dạ tộc cấp ba kích hoạt thẻ bài, Ngô Minh liền động thủ.

Ngay khi chiến binh Dạ tộc gần nhất có phản ứng, Ngô Minh đã tiến lên hung hăng một cước đá vào ngực gã ta, đối thủ chỉ là tiêu chuẩn cấp một, một cước này Ngô Minh lại dùng toàn lực, gã ta mặc dù có hộ giáp thì ngực cũng bị đá vỡ nát chết ngay tại chỗ. Ngay sau đó, Ngô Minh phóng liền mấy thanh phi đao sắc bén trong tay, bắn chết mấy tên tộc nhân Dạ tộc, vừa ném xong anh ta tức tốc nhắm một hướng mà chạy như điên.

Vào lúc này, giọng nói của tộc nhân Dạ tộc cấp ba cũng vừa xong, đủ để thấy mọi chuyện diễn ra nhanh như thế nào.

Đám người Trần Minh hoàn toàn không có phản ứng, Ngô Minh tuy rằng đã phá vây, Trần Minh rất cơ linh lập tức nhận ra chuyện gì xảy ra nhưng hắn không dám nhúc nhích, trong lòng âm thầm thở dài. Hắn cứ tưởng rằng người lạ này có thể giúp họ thoát ra khỏi biển khổ nhưng không ngờ mọi chuyện chưa kịp bắt đầu cũng đã kết thúc. Ở Dạ thành mà bị phát hiện, mặc dù người nọ thực lực bất phàm cũng tuyệt đối không thể đào tẩu, cuối cùng vẫn sẽ bị giết chết hoặc là bị bắt được.

"Minh ca, cái này..." Nhị bánh nhỏ giọng hỏi khi nhìn thấy cảnh này.

“Đừng nói lung tung, trước mắt giữ lấy mạng nhỏ của mình đã, người Dạ tộc tới hỏi thì các ngươi liền nói cái gì cũng không biết!”

Trần Minh nghiến răng nghiến lợi nói, tuy rằng ngoài miệng hắn nói như vậy, nhưng hắn cũng biết với tình hình hiện tại, nếu muốn trốn thoát một lần nữa thì cơ hội là vô cùng mong manh.

Lại nói về Ngô Minh, tuy rằng vừa rồi anh ta đã thoát khỏi vây bắt, nhưng vẫn có những chiến binh của Dạ tộc đuổi theo, số lượng càng ngày càng tăng, đối phương cũng thả ra loại Chó săn chạy nhanh, có thể nói ở trong thời gian ngắn toàn bộ Dạ thành đều bị khuấy động. Ngô Minh thậm chí còn không có thời gian để ẩn nấp và sử dụng Áo choàng bóng tối, hiện tại Dạ thành có kết giới bảo vệ như vậy nên Ngô Minh chỉ có thể chạy về phía khu vực trung tâm của Dạ thành, trên đường đi anh ta đã bị rất nhiều Dạ tộc chiến sĩ vây sát.

Tốc độ những chiến binh Dạ tộc này cực kỳ nhanh chóng, trên đường ở cự ly xa còn sử dụng cung tiễn xạ kích Ngô Minh, chỉ trong phút chốc, Ngô Minh đã rơi vào tình thế tuyệt đối bất lợi.

Ngô Minh đã mặc Liệp nhân bì giáp, nếu không thì những mũi tên bay xung quanh bắn tới cũng đủ giết chết anh ta, nhưng dù vậy Ngô Minh cũng khó có thể chống lại, những Cương thuẫn thú binh được triệu hồi lần lượt đều bị giết, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì dù tất cả những sủng vật có tiêu hao hết đi chăng nữa cũng là vô ích.

May mắn thay, hầu hết các chiến binh Dạ tộc xung quanh đều là cấp một và cấp hai, có rất ít chiến binh cấp ba, Ngô Minh đã sử dụng kỹ năng Truy phong và kiếm của mình chém giết không ít địch nhân.

Đây cũng là với Ngô Minh, nếu là người khác thì hẳn đã chết từ lâu rồi.

Thực lực của thức tỉnh giả cấp ba kết hợp với Khô lâu vương Tạp giới gia trì, cũng như uy lực kiếm kỹ và Truy phong, Ngô Minh dù gặp bất lợi nhưng trong thời gian ngắn vẫn có thể cầm cự được. Có khá nhiều chiến binh Dạ tộc đã chết trong tay Ngô Minh, chẳng qua ở đây có rất nhiều chiến binh Dạ tộc, Bán nguyệt kiếm khí vừa giết chết ba người thì năm người khác liền xông tới.

Một chiến binh Dạ tộc cấp ba đang kéo cung ở đằng xa, Ngô Minh nhìn thấy lập tức thi triển Truy phong lao lên, một đạo kiếm khí xoắn ốc gào thét đâm tới.

Thấy vậy, chiến binh Dạ tộc cấp ba vội vàng né sang một bên, đồng thời dùng đoản kiếm chiến đấu với Ngô Minh. Mặc dù cả hai đều là cấp ba, nhưng Ngô Minh có nhiều thủ đoạn hơn, chỉ trong hai nhịp thở đã chặt đứt một cánh tay của chiến binh Dạ tộc cấp ba này, rồi đưa tay ra chộp lấy cổ họng của đối thủ.

“Nói với bọn họ, không được lại đây, nếu không ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!”

Ngô Minh nói với giọng hung tợn bằng ngôn ngữ của Dạ tộc, nhưng trước khi chiến binh tộc Dạ đêm kịp trả lời thì một mũi tên chí mạng đã nhanh chóng bắn tới.

Ngô Minh vội vàng né tránh, mũi tên trực tiếp bắn chết chiến binh Dạ tộc mà anh ta đang khống chế, vốn dĩ định dùng làm lá chắn nhưng không ngờ đám người Dạ tộc tàn bạo này lại không quan tâm đến sinh tử tộc nhân của mình một chút nào.

Người bắn mũi tên đó là chiến binh Dạ tộc cấp bốn, đối phương lại là người Dạ tộc đã tấn công Ngô Minh và bắt cóc Lý Hạ.

"Là ngươi? Trúng một mũi tên của ta mà không chết, thực sự rất có năng lực, lại còn biết ngôn ngữ của chúng ta. Ngươi là người đã giết một trong những người tuần tra của chúng ta đêm qua, phải không?"

Chiến binh Dạ tộc cấp bốn mặc một bộ giáp cao quý hơn, một đôi mắt lộ ra một cổ sắc lạnh cùng khinh thường.

Ngô Minh làm sao có thể cùng đối phương nói chuyện phiếm, đối phương có thực lực cấp bốn cho nên anh ta chỉ có thể chạy trốn, nếu tiếp tục ở lại sẽ chết chắc không thể nghi ngờ.

Ngay lập tức, Ngô Minh nhắm về một hướng và thi triển Truy phong hai lần liên tiếp, sau đó lướt về phía khu vực mà các chiến binh Dạ tộc tụ tập, ngay lập tức thi triển kiếm kỹ thứ ba, Toàn phong kiếm khí.

Trong phút chốc, ba mươi sáu kiếm khí sắc bén vô song phóng ra như gió lốc, chiến binh Dạ tộc không kịp chạy thoát lập tức bị thương vong một số lượng lớn.

“Tìm chết!”

Nhìn thấy rất nhiều tộc nhân bị một sinh vật mà họ coi là thấp kém giết chết, chiến binh Dạ tộc cấp bốn tức khắc bạo nộ, lập tức kéo cung bắn ra một mũi băng tiễn ẩn chứa một đạo hàn khí khủng bố.

Tốc độ của mũi băng tiễn này cực nhanh, xẹt thẳng vào mặt Ngô Minh, khí tức hàn khí trên mũi tên thậm chí còn làm đông cứng vết máu nơi nó đi qua.

“Không ổn!”

Ngô Minh kinh hãi, nếu như bị trúng mũi tên bắn trúng thì làm gì còn tính mạng, lúc này cố hết sức né sang một bên, đồng thời huy động Cuồng bạo chi nhận trong tay cố gắng chặn mũi tên.

Chỉ là mũi băng tiễn tốc độ quá nhanh, Ngô Minh vừa mới nâng lên Cuồng bạo chi nhận liền cảm giác được trên thân kiếm truyền đến cỗ lực lượng khó có thể tưởng tượng được, ngay sau đó Cuồng bạo chi nhận đã có chút tổn hại lập tức băng toái. Bất quá cũng may, nhờ có Cuồng bạo chi nhận ngăn cản mà mũi băng tiễn lệch sang một chút, cơ hồ cọ sát thân thể Ngô Minh bay qua, sau đó bắn tới mặt đất phía sau, trực tiếp đóng băng mặt đất trong phạm vi mười mấy mét, uy lực của mũi tên trực tiếp phá vỡ mặt đất đóng băng, mặt đất vỡ tung xuất hiện một hố sâu thật lớn.

Mặc dù Ngô Minh thoát khỏi mũi tên trí mạng nhưng Cuồng bạo chi nhận đã bị phá hủy, nửa người bị hàn khí từ mũi băng tiễn đóng băng, lập tức biết nếu không chạy thoát nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.

Ngay sau đó, Ngô Minh thông qua nguyên khí của mình để ra lệnh cho Răng hàm và A mỗ đang ẩn nấp bên ngoài, để cả hai cùng tấn công kết giới phòng thủ của Dạ thành, đồng thời dùng nguyên khí còn lại thi triển Truy phong nhảy vào cái hố lớn bị mũi băng tiễn bắn vỡ vừa rồi.

“Cảnh vệ trưởng, vệ đội phòng thủ thành phố đã phát ra báo động, kẻ địch đang tấn công vào kết giới phòng thủ của chúng ta!”

Một chiến binh Dạ tộc chạy nhanh tới, cúi đầu trước chiến binh Dạ tộc cấp bốn rồi nói.

“Hẳn là đám Nguyệt tộc chết tiệt kia, lập tức mang người tới tiếp viện!”

Chiến binh Dạ tộc cấp bốn hiển nhiên có địa vị cao trong Dạ tộc, nói xong lập tức có rất nhiều chiến binh Dạ tộc hướng phòng thủ thành phố bên kia chạy đi, mà Chiến binh Dạ tộc cấp bốn này mang theo mười mấy thủ hạ còn lại tới hố sâu bên cạnh.

Hắn nghĩ dù đối phương có trốn vào hố sâu này cũng không thoát được, đến lúc đó liền có thể tới bắt ba ba trong rọ.

Chỉ sau khi đến gần, hắn mới phát hiện ra bên dưới có một hang động lớn xuất hiện, có vẻ như nó vừa được khai quật và người nọ đã chạy thoát ra ngoài.

Lập tức chiến binh Dạ tộc cấp bốn tức giận mà gầm lên: “Đuổi theo, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát!”

Nói xong liền dẫn đầu nhảy xuống đi vào thông đạo, sau lưng mười mấy chiến binh Dạ tộc cũng theo sát phía sau.

Lúc này nửa người của Ngô Minh đã bị đông cứng, không nhúc nhích được, may mà cuối cùng linh cơ vừa động liền nhảy xuống hố, triệu hồi Sâm lâm nhuyễn trùng chui vào miệng nó, cuối cùng hạ lệnh cho Sâm lâm nhuyễn trùng trốn thoát.

Có thể nói trận chiến vừa rồi đã tiêu hao toàn bộ thể lực của Ngô Minh, anh ta còn không để ý mình bị trúng bảy tám mũi tên, nếu không phải nhờ có cái hố này, nếu không phải có Sâm lâm nhuyễn trùng chuyên gia đào bới thì anh ta bị bắt sống hoặc bị giết chết, hoàn toàn không có khả năng nào khác.

Ngô Minh không biết đối phương có đuổi theo không, chỉ có thể để Sâm lâm nhuyễn trùng lần nữa chui xuống, đồng thời đào thông đạo bừa bãi bất kể phương hướng, cũng có thể mê hoặc địch nhân.

Ngô Minh lúc này chỉ cảm thấy mi mắt càng ngày càng nặng, tuy rằng miệng Sâm lâm nhuyễn trùng cực kỳ hôi, nhưng Ngô Minh căn bản không thể chú ý, đối với anh ta thương tổn lớn nhất chính là một mũi băng tiễn bị chiến binh Dạ tộc cấp bốn bắn tới, cực kỳ kinh khủng bố, chỉ cần lướt qua nửa người và máu đều bị đông cứng.

Cuối cùng, Ngô Minh cảm thấy buồn ngủ đột ngột, ngay lập tức mất đi tri giác.

Khi tỉnh lại Ngô Minh không biết đã trải qua bao lâu, phát hiện mình vẫn còn ở trong miệng Sâm lâm nhuyễn trùng, cũng may nửa người đông cứng của anh ta đã hồi phục, tuy rằng còn hơi tê dại nhưng ít ra so với lúc trước có chuyển biến tốt đẹp rất lớn.

Sâm lâm nhuyễn trùng không tiếp tục chạy trốn, Ngô Minh nhìn đồng hồ trên cổ tay mới nhận ra đã qua bảy tám giờ kể từ khi hôn mê.

Thời gian dài như vậy, có quỷ mới biết Sâm Lâm Nhuyễn Trùng đã tới địa phương nào rồi, hơn nữa xem ra chiến binh Dạ tộc cấp bốn kia cũng không có khả năng lại truy lại đây.

Ngô Minh ra lệnh cho con Sâm lâm nhuyễn trùng, nó há to miệng dùng cái lưỡi dính của mình đưa Ngô Minh ra ngoài, tiếp theo Ngô Minh ngồi trên mặt đất, lúc này mới nhận ra mình đã tới địa phương thập phần cổ quái.

Nói cổ quái, là bởi vì nơi này hóa ra là một cái hang cực lớn dưới lòng đất, trên đỉnh đầu có một cái lỗ, rõ ràng là Sâm lâm nhuyễn trùng đào bới trên đỉnh rồi chui xuống, xem ra lúc đó nó cũng bị rớt ngã mơ hồ, cho nên vẫn luôn đãi ở chỗ này không có nhúc nhích.

Mặc dù là dưới lòng đất nhưng ở đây không tối đen như mực, Ngô Minh nhận thấy có rất nhiều thứ dày đặc trên đỉnh của động ngầm này, sau khi nhìn kỹ hơn anh phát hiện ra đó là rễ cây, chính rễ cây này phát ra tia sáng yếu ớt nhưng tập trung nhiều nên có thể nhìn thấy mọi vật ở đây.

Ngoài ra, ở đây mọc lên rất nhiều loại nấm với nhiều kích cỡ khác nhau, chúng còn có thể phát ra ánh sáng nhiều màu sắc.

“Không biết ngươi đã đào tới địa phương nào rồi?”

Ngô Minh liếc mắt nhìn Sâm lâm nhuyễn trùng sau đó hóa thẻ nó thu vào Tạp sách.