Ngô Minh có thể thấy rõ những bóng đen đó đều là Dạ tộc đã chết, bởi vì họ có ngoại hình giống nhau, nhưng với làn da khô ráp, gầy gò và đôi mắt trống rỗng, họ hoàn toàn là vong linh thực sự. Vào lúc này, những Chiến binh vong linh đáng sợ này có thể đã cảm nhận được hơi thở của người sống, bò ra khỏi một hố đen phía trước lao về phía Ngô Minh.
Mặc dù đều là Dạ tộc nhân đã chết, nhưng tốc độ của đám này không hề chậm, chúng dùng tứ chi chạy như bay, dùng nanh vuốt sắc bén tấn công Ngô Minh, rõ ràng là có ý định muốn nhấm nháp huyết nhục người sống.
Vết thương nghiêm trọng của Ngô Minh vẫn chưa khỏi hẳn, vì vậy anh ta chỉ có thể để Khô lâu chiến binh và U linh đứng trước mặt, còn bản thân thì huy động Chiến phủ bộ tộc, dùng lực lượng thức tỉnh giả cấp ba cường đại phách chém vong linh Dạ tộc đang vây công.
Lúc này, ấn tượng của Ngô Minh đối với Dạ tộc đã kém tới cực điểm, bọn này cho dù đã chết cũng không để ai sống yên ổn. Cũng may những vong linh Dạ tộc này lao tới chỉ là sinh vật cấp một, nhiều nhất là sinh vật cấp 2, Ngô Minh chỉ cần sử dụng Chiến phủ bộ tộc trong tay cũng đủ ứng phó.
Bất quá điều này khiến cho Ngô Minh phát hiện ra chỗ lợi hại của Chiến phủ bộ tộc, ngoài lưỡi rìu sắc bén còn là một vũ khí hạng nặng, mỗi khi chém ra đều ẩn chứa nguyên khí trầm trọng đáng sợ, một vong linh Dạ tộc vừa lao tới, Ngô Minh vung rìu trực tiếp phách đối phương thành hai đoạn, hai đoạn tàn thân lập tức bị một lực trầm trọng đập nát, giống như bị đạn đại pháo oanh tạc, một ít vong linh Dạ tộc chưa lao tới đã bị oanh trúng ngã xuống đất.
Khô lâu chiến binh và U linh đã giúp chống lại ít nhất một nửa số vong linh Dạ tộc, nhưng dù vậy nhóm của Ngô Minh cũng đã bị đàn áp, nguyên nhân rất đơn giản, đó là số lượng.
Cho dù là vong linh Dạ tộc chỉ là cấp một và cấp hai, nhưng nếu đạt đến số lượng nhất định thì bên Ngô Minh cũng khó có được lợi thế, nhất là lúc này anh ta đang bị thương, cũng không có vũ khí nào để thi triển kiếm khí có thể giết địch trên diện rộng. Đặc biệt là trong quá trình này, Ngô Minh phát hiện ra trên các kẽ hở vách gỗ bốn phía có các vong linh Dạ tộc bắt đầu trèo ra.
“Chẳng lẽ đây là nghĩa trang của Dạ tộc?”
Ngô Minh da đầu lúc này tê dại, không ngờ vừa mới phá vây Dạ thành lại gặp phải rắc rối như vậy.
Lúc này, Ngô Minh dựa vào Khô lâu chiến binh và U linh cùng Chiến phủ bộ tộc trong tay vừa chiến vừa lui, nhất là chiếc rìu chiến trong tay lúc này khí thế mười phần, phàm là vong linh Dạ tộc bị quét trúng hoặc là bị lưỡi rìu chém đứt, hoặc là bị một luồng nguyên khí đập nát, hóa ra lại bị Ngô Minh sát ra một đường máu.
Chẳng qua mới vừa đi vài bước, lại có mười mấy vong linh Dạ tộc nhảy tới vây sát Ngô Minh, loại quái vật này dường như vô cùng vô tận.
Vào thời khắc mấu chốt, Ngô Minh cũng quan sát đường lui, anh phát hiện ra phía trước vài trăm mét có rất nhiều đá và chướng ngại vật. Nếu có thể đến đó thì dựa vào các chướng ngại vật xung quanh, ít nhất không cần hai mặt thụ địch, dựa vào một số lượng lớn các sủng vật và Chiến phủ bộ tộc trong tay, hẳn là có thể ngăn cản Dạ tộc vong linh tiến công.
Với nguyên khí trầm trọng của Chiến phủ bộ tộc trong tay, Ngô Minh uống một ngụm huyết thanh rồi đột ngột lao về phía trước, lưỡi rìu sắc bén và hiệu ứng đòn đánh trầm trọng giúp Ngô Minh lao đến khu vực nấm tử thần sau vài đợt công kích.
Có những cây nấm tử thần cao bằng thân người, có những tảng đá và những khúc gỗ rất lớn làm thành nhiều chướng ngại vật. Những vong linh Dạ tộc đó không thể bao vây từ mọi hướng, vì vậy Ngô Minh chỉ cần tập trung đối phó với địch nhân theo một hoặc hai hướng.
Nhưng ngay trong lần giao tranh vừa rồi, Ngô Minh cũng là thương càng thêm thương, tình hình không có lấy một giây hồi sức, vết thương lúc trước cũng hơi nứt ra, hiện tại trên người anh ta bê bết máu, hơn nữa thời gian dài múa may Chiến phủ bộ tộc cũng làm cánh tay có chút tê mỏi.
Ngô Minh cố gắng lên tinh thần, trực tiếp xua tan U linh lại triệu hồi Cương thuẫn thú binh, lúc này đám sủng vật cận chiến hạng nặng càng có giá trị, vừa rồi là phá vây chiến, hiện tại chính là phòng thủ chiến.
Chẳng qua chờ đến thời điểm Ngô Minh làm tốt hết thảy chuẩn bị cùng những vong linh Dạ tộc tới một hồi đại chiến, anh ta phát hiện ra những vong linh Dạ tộc không hề đuổi theo mình.
“Chuyện gì vậy?”
Ngô Minh sửng sốt, anh ta vừa nhìn thì phát hiện những vong linh Dạ tộc đang quan sát Ngô Minh từ cách đó vài mét, muốn xông tới tựa hồ lại có cái gì kiêng kị, lúc này bên ngoài đã vây quanh một vòng lại một vòng vong linh Dạ tộc, số lượng đã đạt tới hơn trăm.
Lúc này, Ngô Minh cũng nhìn rõ những vong linh này không chỉ là Dạ tộc, có người còn mặc quần áo trước khi chết, đồ trang trí bán nguyệt trên người đều là màu bạc.
Ngô Minh không còn là người vừa bước vào thế giới trong hào quang kết giới nữa, từ Trần Minh và đám người Dạ tộc, anh đã biết những người đeo bán nguyệt đen là người Dạ tộc, còn những người đeo trang sức bán nguyệt bằng bạc là người Nguyệt tộc.
Mặc dù bề ngoài hai tộc người dị giới không có gì khác biệt nhưng hai tộc lại như nước với lửa. Tuy nhiên, vong linh của Dạ tộc và Nguyệt tộc khá hòa hợp với nhau sau khi chết, điều này phải nói là một điều trớ trêu. Ngô Minh không biết tại sao đám vong linh này không tiếp tục đuổi giết, nhưng rõ ràng là có lý do.
Lúc này, Ngô Minh mới nhìn ra môi trường mà anh đang đứng, không có gì đặc biệt ngoại trừ một số lượng lớn nấm tử thần, mà Ngô Minh có thể xác định, này đó vong linh cũng không sợ hãi nấm tử thần.
Kỳ dị!
Tại sao những vong linh này không giết tới?
Tuy rằng không rõ là chuyện như thế nào, nhưng này đối với Ngô Minh tới nói lại là một chuyện tốt, ít nhất anh ta có thời gian thở dốc, có thời gian tự hỏi, nếu không có lẽ anh ta đã không thể chống lại hàng trăm vong linh bên ngoài.
Lại nói, lúc này Ngô Minh cũng rất táo bạo, lập tức ra lệnh cho một Cương thuẫn thú binh, tên này đang mặc áo giáp sắt thô cuồng, thân thể cường tráng, một tay cầm kiếm thép, trong tay cầm khiên sắt đi thẳng về phía trước, sau đó hướng vào một vong linh chém mạnh.
Cương thuẫn thú binh động tác rất nhanh, nhưng vẫn bị vong linh né tránh, tên sau có vẻ rất tức giận nhưng vẫn không xông vào mà chỉ tiếp tục du đãng bên ngoài, giương hốc mắt tối đen nhìn chằm chằm vào Cương thuẫn thú binh gầm lên giận dữ.
Ngô Minh lại hạ lệnh Cương thuẫn thú binh rút lui.
Sau khi xác nhận điều này, Ngô Minh kiểm tra xung quanh trong khi khôi phục thể lực, quả nhiên anh ta nhìn thấy đống đá vụn và toái cốt phía sau cách đó vài mét, trên đó có một thứ gì đó.
Ngô Minh mới nhìn không để ý, thoạt nhìn còn tưởng là một phiến đá cao bằng người, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện, hóa ra trên đống đá và toái cốt là một quả trứng lớn.
Lúc này Ngô Minh mới nhận ra những thứ xung quanh mình mà anh luôn nghĩ là đá hóa ra lại là trứng, nhưng những quả trứng rất lớn đã bị hư hại và bị thạch hóa khiến chúng trông giống như đá.
Chỉ là, quả trứng khổng lồ trên đống xương ở giữa còn nguyên vẹn, Ngô Minh bình tĩnh trở lại, thậm chí có thể cảm nhận được tử vong nguyên khí nồng đậm tỏa ra từ nó.
Nhìn đám vong linh xung quanh, Ngô Minh thầm nghĩ, những quả trứng khổng lồ bị vỡ kia không khác gì cục đá, nhưng quả trứng nguyên vẹn này lại có tử vong nguyên khí.
Ngô Minh trở nên tò mò, anh biết ở Tân thế giới có rất nhiều quái vật chưa từng nghe đến, Ngô Minh không thể biết được quả trứng khổng lồ này là quái vật gì. Do bọn vong linh đó không dám đến nên Ngô Minh cảm thấy thả lỏng hơn nhiều. Mặc dù tình hình bây giờ vẫn rất nguy hiểm, nhưng đúng như Độc nhãn lão ngũ đã nói, người chết chim hướng lên trời. Ngô Minh tự nhận mình sẽ không chết sớm như vậy, cho nên cũng an tâm hơn nhiều, điều quan trọng là lúc này suy nghĩ miên mang cũng không có ích lợi gì, tốt hơn là nên thả lỏng, tiếp theo, Ngô Minh bước lên trước xem xét cẩn thận, nghiên cứu quả trứng khổng lồ hoàn chỉnh này.
Quả trứng này rất lớn, rõ ràng đó là một loại sinh vật khổng lồ nào đó, nhưng Ngô Minh vẫn không thể nhận ra đó là gì, mặc dù quả trứng khổng lồ vẫn còn nguyên vẹn, nhưng Ngô Minh chắc chắn rằng quả trứng khổng lồ đã chết.
Tức là bất kể thứ gì bên trong đều không thể nở ra, nguyên nhân khiến nó có thể phát ra tử vong nguyên khí kỳ lạ có thể liên quan đến cái cây kỳ lạ ở đây.
Về lý do tại sao những vong linh đó lại sợ quả trứng khổng lồ này, Ngô Minh không biết.
Lúc này, vì tò mò nên Ngô Minh đã đưa tay ra chạm vào quả trứng khổng lồ, kết quả dị biến chợt nổi lên, từ trên quả trứng khổng lồ phát ra một lực hút vô cùng đáng sợ.
Nguyên khí trong cơ thể bị hút đi với tốc độ cực kỳ kinh khủng.
Ngô Minh kinh hãi lập tức muốn rút tay ra nhưng đã quá muộn, lực hút khiến anh ta căn bản không thể rút tay trở về, giống như bị một nam châm hút mạnh.
Lúc trước Ngô Minh gặp phải đại thụ và rễ cây kỳ quái, anh ta đều bị những thứ đó hút đi, ở trong hố cây to lớn này nguyên khí trong cơ thể tiêu tán nhanh hơn rất nhiều, có thể nói nếu không phải là Ngô Minh có bảo vật quý hiếm huyết thanh thì đã bị hút thành thây khô từ lâu.
Nhưng hiện tại, sức hút của quả trứng khổng lồ mạnh hơn hai cái trước. Cơ thể của Ngô Minh có hơn năm mươi lăm đơn vị nguyên khí, mà hầu hết đều bị hút đi chỉ trong ba bốn nhịp thở.
Là thức tỉnh giả, một khi nguyên khí trong cơ thể bị hấp thu hết, thứ tiếp theo mất đi sẽ là sinh mệnh, có thể nói nhất định sẽ chết.
Trong trường hợp này, cho dù phẩm chất tâm lý của Ngô Minh tốt, cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.
Nguyên khí mất đi nhanh đến mức Ngô Minh còn có thể nhìn thấy cánh tay bắt đầu khô héo, Ngô Minh thấy vậy vội vàng lấy ra một lọ huyết thanh, uống một hơi cạn sạch.
Huyết thanh có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí cho Ngô Minh, quả trứng khổng lồ kỳ quái kia có thể nhanh chóng hấp thu nguyên khí của Ngô Minh nhưng lần này đã đạt tới mức cân bằng khiến cho Ngô Minh an tâm, bằng không tốc độ hút của trứng khổng lồ nhanh hơn tốc độ khôi phục của huyết thanh, thì anh ta chắc chắn sẽ chết.
Chỉ là huyết thanh trong tay Ngô Minh chỉ có mấy chai trái cây, mỗi trái tương đương hai thùng huyết thanh, đã lâu như vậy Ngô Minh cũng không có dùng hết một chai dù cho chính mình hay cho người khác, nhìn qua thì rất nhiều nhưng trên thực tế nếu như nguyên khí bị hút quá năm canh giờ, Ngô Minh có thể chắc chắn rằng huyết thanh của mình cũng sẽ cạn kiệt.