Tài xế trực tiếp đưa Ngô Minh ra khỏi trung tâm thành phố, đưa Ngô Minh về biệt thự của anh ta trong nội thành, hiển nhiên Tần ủy viên đã biết được chi tiết của Ngô Minh.
Ngô Minh không thành vấn đề, hiện tại cũng không có lo lắng, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn ôm cây lớn của Tần ủy viên có thể giải quyết rất nhiều phiền toái cho anh ta.
Trong biệt thự, đám người Duẫn Vân Phi đều không có ở đó, chỉ có Tiểu trùng đang canh giữ.
Nhìn thấy Ngô Minh trở lại, Tiểu trùng rất cao hứng, Tiểu trùng này có thể nói là người một nhà, bất quá Ngô Minh cũng biết Tiểu trùng mới thức tỉnh chưa lâu, cũng không tính toán lập tức cho Tiểu trùng thẻ thăng cấp cấp hai mà để đối phương rèn luyện thêm một thời gian.
Bây giờ anh đã trở lại, trước tiên Ngô Minh đi tắm nước nóng, sau đó gọi điện thoại di động cho Lý Hạ và Lưu Bân, nhưng lúc này máy của bên kia vẫn chưa được bật.
Trời còn chưa rạng sáng, Ngô Minh cũng không nghĩ nhiều liền báo cho Duẫn Vân Phi tin tức trở về, cũng đưa tin cho Độc nhãn lão ngũ.
Độc nhãn lão ngũ khá cao hứng nghe được Ngô Minh bình an vô sự, ông ta còn có chuyện muốn bàn bạc với Ngô Minh nên vội vàng chạy tới ngay lập tức.
Trong khoảng thời gian này, Ngô Minh nhìn trán của mình trong gương, trên đó không có dấu vết, cũng không có chút manh mối, nhưng mà Ngô Minh nhớ rất rõ là khi anh ta đối mặt với Khô lâu vương ở hầm xương, cái trán truyền ra cảm giác nóng rực cùng với thẻ kim sắc theo sau xuất hiện.
Trên ngón tay cũng có chiếc nhẫn bằng xương.
Chiếc nhẫn bằng xương này rất tinh xảo, quả thực là hồn nhiên thiên thành, bề mặt chiếc nhẫn có hình đầu lâu sống động như thật, thậm chí có thể nhìn trong ánh mắt khô lâu phiếm ra một tia hắc khí như có như không.
Đeo chiếc nhẫn xương này, Ngô Minh có thể cảm nhận được thực lực của mình đã được nâng lên rất nhiều, hiển nhiên vật này có tăng phúc rất lớn đối với thể chất của mình, chỉ riêng điều này cũng đủ chứng minh nó bất phàm.
Ngô Minh cố gắng truyền nguyên khí vào nó, kết quả khiến anh ta ngạc nhiên, có thể nhìn thấy một không gian độc lập với rất nhiều thẻ bài lơ lửng trong đó.
“Chẳng lẽ đây là Tạp giới sao?”
Ngô Minh tim lệch một nhịp, đột nhiên nhớ tới một tin đồn thỉnh thoảng nghe được lúc trước.
Nói một cách tổng quát, vật chứa thẻ của thức tỉnh giả để lưu trữ thẻ là 'Tạp sách', nhưng cũng có một vật đựng thẻ cao hơn Tạp sách, đó là 'Tạp giới'.
Chỉ là vào ba năm sau thảm họa ở kiếp trước, Ngô Minh chỉ vô tình nghe được về Tạp giới, lúc đó còn tưởng rằng đó là tin đồn, bây giờ có vẻ như điều này đơn giản là sự thật.
Trên đời này đích xác tồn tại Tạp giới.
Tạp giới có nhiều không gian hơn để chứa thẻ, đồng thời cũng có nhiều khả năng đặc biệt, chẳng hạn như cải thiện tốc độ và sức mạnh của thức tỉnh giả ở một mức độ nhất định, đó chắc chắn là một điều tốt, nhưng Ngô Minh không biết tại sao Khô lâu vương sách lại trở thành một chiếc nhẫn như vậy.
“Chẳng lẽ là do lực lượng giết chết Khô lâu vương làm ra?”
Ngô Minh suy đoán, đồng thời nhìn những thẻ bài trong không gian Tạp giói, trong lòng ngây ngẩn cả người. Số lượng thẻ nguyên khí bốn nguyên tố trong đó nhiều đến vài trăm, thậm chí hơn một trăm thẻ Linh nguyên và nguyên tố Thủy.
Thêm vào đó, có rất nhiều thẻ cường đại.
Chẳng hạn như ‘Cốt mâu’, ‘Cốt thuẫn ’, ‘Kiếm thuẫn khô lâu chiến sĩ’, v.v. Còn có một ít không gian bị một cổ hắc khí phong tỏa, thẻ bên trong Ngô Minh căn bản vô pháp dọ thám, hiển nhiên trình độ không đủ.
Ý niệm vừa động, trong tay Ngô Minh liền thêm một thẻ phép 'Cốt mâu'. Đây là thẻ phép cấp 2, để kích hoạt cần 2 thẻ nguyên tố Đất và 1 thẻ Linh nguyên. Uy lực mạnh hơn nhiều so với Hỏa cầu thuật.
Ngô Minh đương nhiên rất phấn khích khi nhận được món lợi khổng lồ như vậy, anh muốn tiếp tục nghiên cứu về 'Khô lâu tạp giới', nhưng lúc này Độc nhãn lão ngũ đã chạy tới biệt thự.
Bất đắc dĩ, vấn đề này chỉ có thể cho qua.
Độc nhãn lão ngũ nói với Ngô Minh thế lực sai người phong tỏa lối ra vào của căn hầm là thành viên của Tần ủy viên, chỉ có một nhân vật quyền lực như vậy mới có thể kiểm soát tất cả mọi người trên địa bàn của Độc nhãn lão ngũ và niêm phong lối ra.
Hắc tử ở lại bên ngoài thành phố để chỉnh đốn lại tất cả các đường khẩu. Độc nhãn lão ngũ biết nếu đối phương có thể tìm thấy căn hầm nhanh như vậy, khẳng định là bên trong người mình có người của đối phương, loại tai hoạ ngầm này khẳng định phải loại bỏ rớt, bằng không về sau bị người bán cũng không biết.
Nghe nói Ngô Minh và Tần ủy viên đã đạt được thỏa thuận, Độc nhãn lão ngũ liếc mắt một cái cũng gật đầu nói: “Ngô lão đệ, chuyện này ngươi làm rất tốt, lúc này có thể đáp lên thuyền một cao tầng Ủy ban quản lý tuyệt đối là một bước diệu cờ, rất nhiều phiền toái ông ta đều có thể thế chúng ta ngăn cản.”
Độc nhãn lão ngũ thậm chí còn phấn khích hơn khi nghe tin Ngô Minh thực sự tiếp quản quyền sở hữu Lâu đài Á kỳ.
Ông ta đương nhiên có thể đoán được đối với một người như Tần ủy viên, một tòa lâu đài cách xa thành phố Sư tử hàng trăm km chẳng có ý nghĩa thiết thực gì, nhưng đối với họ, tuyệt đối là một khúc dạo đầu độc lập chân chính.
“Cái này phát lớn rồi, Tần uỷ viên khẳng định cho rằng một cái Lâu đài nhỏ tuy rằng phòng thủ kiên cố, nhưng nó thiếu đủ loại vật tư, và nó phải dựa vào Thành phố Sư tử khổng lồ để tồn tại, chúng ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay ông ta, bất quá lần này ông ấy nghĩ điều đó thật đơn giản, ngay cả khi thiếu nguồn cung cấp, tầm quan trọng của Lâu đài Á kỳ khó có thể ước tính, cái này chúng ta kiếm lớn rồi!”
Độc nhãn lão ngũ ánh mắt độc đáo, một chút liền điểm ra sự tình mấu chốt.
Ngô Minh cũng gật đầu, hiện tại vẫn còn thiếu thủ tục và cần sự cho phép của Uỷ ban quản lý, bất quá chuyện này để Tần ủy viên nghĩ biện pháp chuẩn bị cho tốt, bao gồm thanh minh sự thật mình là anh hùng chiến đấu vẫn còn sống.
Lúc này trời đã hửng sáng, Duẫn Vân Phi cũng vội vàng trở về nhưng lại mang về một tin tức khiến Ngô Minh khó chịu.
Căn cứ của đội Thiên Hà trong nội thành vừa vặn bị một đám người vây quanh, nghe nói bên kia chính là Viên thiếu gia mà Vu Văn Long nói, đối phương tại dã ngoại không nhận được gì, sau lại bởi vì Thú nhân đột kích hốt hoảng trốn về Sư Thành, sau lại nghe nói Lý Hà trở về nên lập tức tìm tới cửa.
" Viên thiếu gia, hừ, đó là con của Viên Cẩm Giang đúng không? Ta không có đi tìm hắn phiền toái, không ngờ tên ngốc này lại dám tự mình tìm tới." Ngô Minh cười lạnh khi Duẫn Vân Phi nói.
Tối hôm qua, Viên Cẩm Giang bị Ngô Minh giết chết, ngay cả phụ thân của Viên thiếu gia Ngô Minh cũng dám giết, càng không nói đến một vị nhị thế tổ không biết trời đất.
Lần này, ngay cả Độc nhãn lão ngũ cũng cười lạnh. Nếu là trước đây, ông ta có thể đã lo lắng, nhưng bây giờ Viên Cẩm Giang đã chết. Hơn nữa sau lưng Ngô Minh còn có chỗ dựa lớn, Viên Vĩ căn bản chính là tới tìm chết.
“Đi, chúng ta cùng nhau qua đi gặp vị Viên thiếu gia kia!”
Ngô Minh trực tiếp rời khỏi biệt thự, vài người lái xe dẫn đầu là Duẫn Vân Phi, không lâu sau đã đến nơi của đội Thiên Hà trong nội thành.
Đó là một tòa nhà nhỏ hai tầng với diện tích rộng lớn, bên ngoài hơn một chục binh lính thức tỉnh giả mặc y phục Cảnh vệ cầm vũ khí đang canh cửa, trong khi các thành viên của Đội Thiên Hà đều không dám lên tiếng.
Ngô Minh và những người khác xuống xe đi thẳng về phía trước.
Thấy có người dám xông vào, một tên thức tỉnh giả Cảnh vệ bước tới để ngăn cản, kết quả Ngô Minh một chân liền đem đối phương đá văng ra. Độc nhãn lão ngũ và Duẫn Vân Phi đều là thức tỉnh giả cấp 2, bọn họ rất nhanh khống chế mấy thức tỉnh giả Cảnh vệ khác.
“Ngươi…… Ngươi thật to gan, cũng dám công kích Cảnh vệ đội, ngươi chán sống sao, ngươi có biết ở bên trong là người nào hay không……”
Tên Cảnh vệ còn chưa kịp nói xong, Ngô Minh đã tát hắn một cái, ít nhất một nửa hàm răng đối phương đã bị Ngô Minh đánh vỡ, hắn biết mình gặp phải tay cứng cựa nên không dám nói thêm lời nào.
Độc nhãn lão ngũ và Duẫn Vân Phi đều mang theo rất nhiều người, bọn họ người nhiều cũng đủ hung hãn, hơn nữa Ngô Minh xuống tay nên rất nhanh liền khống chế cục diện ở tầng dưới. Ngô Minh hiện tại căn bản không e ngại những người này, dù sao có chuyện gì đều có Tần uỷ viên thay mình bao bọc, loại tiện lợi này cứ việc mà phóng tay.
Sau đó Ngô Minh trực tiếp lên lầu hai, liền nghe thấy bên trong có người nói chuyện.
"Lý Hạ, đội phó của đội Thiên Hà, quả nhiên đẹp như nữ thần. Cô đẹp hơn trong tranh rất nhiều, ta còn nói Vu Văn Long nói dối, không ngờ cô lại là người phụ nữ đẹp nhất mà ta từng thấy. Tốt lắm, hãy là nữ nhân của ta, trên đời này chỉ có người thực lực mới có phụ nữ, còn ta là người có quyền lực, hãy nhớ kỹ tên người đàn ông tương lai của cô, ta tên là Viên Vĩ!"
Một thanh âm cực kỳ cuồng ngạo nói, nhưng đổi lại là một cái giễu cợt của Lý Hạ, nàng không muốn để ý đến loại người tự mình khen mình này, lúc này Lưu Bân tức giận nói: "Đồ vô liêm sỉ, đồ đê tiện, sao ngươi không tiểu một bãi nhìn xem đức hạnh của mình, nếu không phải ngươi có lão cha làm ủy viên, ta xem ngươi liền dân chạy nạn đều không bằng.”
Người khác sợ hãi Ủy ban quản lý, nhưng Lý Hạ và Lưu Bân không sợ, trong mắt bọn họ chỉ nhận Ngô Minh.
“Ha ha, Viên Vĩ, người ta không xem ngươi vào mắt, ta liền nói, hiện tại thủ đoạn ngươi tán gái quá lạc hậu, hơn nữa người nọ còn nói ngươi liền dân chạy nạn đều không bằng, ha ha, thú vị!”
Lúc này, vang lên một thanh âm khác, rõ ràng đang xem kịch vui khi người khác gặp họa.
Người này là cùng Viên vĩ cùng nhau tới, hắn cũng là con trai của một thành viên trong Ủy ban quản lý, gọi là Phùng Bình. Ngày thường thường xuyên cùng Viên Vĩ náo loạn, lần này cũng là cùng nhau tới xem náo nhiệt, kết quả nhìn thấy Viên Vĩ ăn thiệt thòi, đương trường cười ha hả.
Ở trước mặt bằng hữu của mình bị mất mặt, Viên Vĩ sắc mặt lập tức chính là trầm xuống, hắn trừng mắt liếc Phùng Bình, sau đó hướng về phía Lưu Bân cười lạnh nói: “Tiểu tử, ta biết ngươi kêu Lưu Bân, là một đội phó khác của Thiên Hà tiểu đội, ngươi dám mạnh miệng a. Nói cho ngươi biết, chỉ bằng một câu vừa rồi của ngươi, ta liền có thể cho ngươi sống không bằng chết, ngay cả Triệu Thiên Hà cũng không thể nào cứu được ngươi, ngươi tin hay không?”
Lúc này, Ngô Minh trực tiếp đẩy ra cửa đi vào, Lý Hạ và Lưu Bân bị bắt nạt, Ngô Minh làm sao có thể nhịn được, huống chi là Viên Vĩ, ngay cả cha của hắn cũng bị anh ta giết, tự nhiên là không có bất luận cố kỵ gì.
Nhìn thấy Ngô Minh đi vào, hai mắt Lý Hạ đột nhiên sáng lên.
Ngô Minh lúc này mới có thời gian đánh giá đối phương, Viên Vĩ này rõ ràng thuộc loại con nhà giàu ngậm thìa vàng, có da thịt mềm mịn, vẻ mặt vênh váo tự đắc, tuy rằng đồng dạng cũng là thức tỉnh giả, nhưng bởi vì thân mình sớm bị tửu sắc đào rỗng, cho nên nhìn qua không hề có uy hiếp. Bất quá bên người Viên vĩ này đứng bảy tám thức tỉnh giả đều là cao thủ, trong đó có hai thức tỉnh giả cấp hai.