Tận thế tân thế giới

Chương 192: Hắn đây là tự sát




Bên cạnh Viên Vĩ, có một thanh niên cùng biểu hiện cuồng ngạo, hẳn là nhị thế tổ trêu ghẹo Viên Vĩ vừa rồi. Đằng sau người thanh niên này là một số thức tỉnh giả thực lực bất phàm, những người này hẳn là vệ sĩ.

“Ngươi là Viên Vĩ, quả nhiên là một ngốc tử!”

Đối với loại nhị thế tổ này, Ngô Minh chút nào không định cho bọn họ thể diện, trực tiếp chế nhạo.

"Ngươi là cái thá gì? Dám nói chuyện với ta như vậy, Vương Quả, Tôn Cán, đi chặt tay chân tiểu tử này, ta xem một hồi hắn còn dám khoe khoang trước mặt ta hay không!"

Nhìn thấy Ngô Minh, Viên Vĩ âm ngoan nói, còn Phùng Bình ở một bên giống như đang xem một chương trình hay.

Tuy nhiên Phùng Bình biết lần này Viên Vĩ đang rất tức giận, Vương Quả và Tôn Càn đều là cao thủ thực lực không tầm thường, thậm chí hắn còn ghen tị với Viên Vĩ vì có những người như vậy xung quanh. Cha của hắn thực lực thấp hơn, vì vậy so với người trên, thực lực của những cận vệ xung quanh hắn kém hơn một chút.

“Tiểu tử đó đã xong rồi, quả thật còn ngưu hơn Lưu Bân vừa rồi!” Phùng Bình cười nói với người của mình.

Đúng lúc này, hai thức tỉnh giả cấp hai phía sau Viên Vĩ lập tức lao về phía Ngô Minh, hiển nhiên là hai người thường xuyên phối hợp, phân công hành động rất ăn ý, một người nhanh chóng lấy ra một thẻ bài, tạo thành một đạo lực trường cổ quái ngăn cách tất cả mọi người ngoại trừ Ngô Minh. Người còn lại, với hai thanh đao ngắn mỏng như cánh ve sầu, trực tiếp chém vào tay phải và chân trái của Ngô Minh.

Tóm lại một chữ, đó chính là nhanh.

Ngay cả Lưu Bân và Lý Hạ cũng không kịp phản ứng thì đối phương đã động thủ.

“Ngô Minh cẩn thận!”

Lý Hạ kêu lên, trong khi Lưu Bân cố gắng chống lại lực trường do đối phương phóng ra, hiển nhiên đây là thẻ bài bọn họ chưa từng thấy, lực trường cô lập được tạo ra vô cùng chắc chắn.

Nhìn lưỡi đao đang lao tới, Ngô Minh đạm nhiên vô cùng, thậm chí còn không có rút vũ khí ra, với sự gia trì của Tạp giới khô lâu, chỉ dựa vào phản ứng cường đại cùng sức bật của thức tỉnh cấp ba, một cước trực tiếp đá sang.

Tốc độ của Ngô Minh nhanh hơn, anh ta còn không có né tránh vũ khí trong tay đối phương, bởi vì Ngô Minh cho rằng nếu Liệp nhân bì giáp có thêm vảy rồng trên người mà cũng không chống lại được vũ khí của đối phương thì thật quá rác rưởi, hơn nữa đối phương có thể chém trúng mình hay không còn chưa biết chừng.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một cước này đi sau mà đến trước, đao của người sau còn chưa kịp chém vào Ngô Minh đã bị một cước này đá bay ra ngoài bảy tám mét.

Âm thanh tiếng xương gãy truyền vào tai những người xung quanh răng rắc, kẻ bị đá ngã xuống đất cánh tay co quắp lại một cách bất thường không thể cử động, nhìn dáng vẻ liền tính là không chết cũng bị trọng thương, một thức tỉnh giả cấp hai khác thấy thế cũng bị chấn động, không có dám tiến thêm một bước.

Đối phương có thể một cước đá bay đồng bạn của hắn, không cần hỏi đi lên cũng là uổng phí.

Những người có thể trở thành người thức tỉnh cấp hai không phải là kẻ ngốc. Rõ ràng người này biết mình gặp khúc xương cứng, vì vậy vội vàng đến bên cạnh Viên Vĩ nói: “Thiếu gia, tình huống không tốt, chúng ta có nên gọi thêm người trước …”

“Phế vật!”

Viên vĩ khí mắng to một tiếng, hắn ở Sư Thành xưa nay hoành hành không cố kỵ, cũng không ai dám đối đầu với hắn, dù sao lão tử của hắn cũng là thành viên Ủy ban quản lý thành phố Sư tử, ngày thường không nói đánh người, cho dù giết người cũng chưa từng gặp phải kẻ nào dám đánh trả. Hôm nay thuộc hạ của hắn bị đá tàn phế, là một nhị thế tổ tiêu chuẩn ăn chơi trác táng, nếu có thể nuốt xuống khẩu khí này ngược lại là kỳ quái.

Chưa kể, hôm nay còn có sự hiện diện của một nữ nhân mà hắn ta thích và một bằng hữu, đối với nhị thế tổ mà nói, mất mặt là một chuyện lớn.

"Tiểu tử, ngươi được lắm, Viên Vĩ ta hôm nay nếu không giết sạch cả nhà ngươi, tên ta liền viết ngược!"

Viên Nguyên này đầy miệng thô tục, trừng mắt lấy ra một tấm thẻ, mà một bên bằng hữu tốt bên cạnh hắn, Phùng Bình, lúc này đột nhiên nghĩ đến vừa rồi Lý Hạ kêu ra tên, lập tức sửng sốt, tựa hồ nghĩ tới cái gì vội vàng tiến lên giữ chặt Viên Vĩ.

"Viên Vĩ, khoan đã, vừa rồi nữ nhân đó gọi người này là Ngô Minh..."

Phùng Bình còn chưa kịp nói xong đã bị Viên Vĩ tức giận đẩy ra, người sau liền mắng: "Cái gì chó má Ngô Minh, hắn còn không phải là nhân tình Lý Hạ sao? Lão tử ai đều không sợ, trong chốc nữa cho huynh đệ ngươi nhìn xem ta giết chết cháu trai trước mặt xú kỹ nữ này!”

Viên Vĩ nói xong trực tiếp kích hoạt thẻ trong tay.

Phanh!

Sau một đợt nguyên khí đáng sợ bùng phát, Viên Vĩ triệu hồi một Khô lâu chiến sĩ cao hai mét, tay cầm một thanh kiếm dài gỉ sét và một chiếc khiên tròn bằng sắt.

Khô lâu chiến sĩ này được bao quanh một luồng khí tức tử vong đáng sợ, tuyệt đối là sinh vật cấp hai, hơn nữa là sinh vật phi thường lợi lại trong sinh vật cấp hai. Đôi mắt của bộ xương đỏ bừng, như có hai ngọn lửa ma trơi thiêu đốt trong hốc mắt, khiến người thoạt nhìn không khỏi rùng mình đáy lòng run rẩy.

"Quỷ nhãn khô lâu, Viên Vĩ vậy mà lại triệu hồi con quái vật này. Thật là thú vị, nhưng Ngô Minh này lại trùng tên với kẻ đã giết ba con quái vật khổng lồ và được mệnh danh là anh hùng chiến đấu. Chết tiệt, không phải là cùng một người đó chứ? Quản hắn, sự tình cũng do gia hỏa Viên Vĩ này chọc phiền toái, không liên quan gì đến Phùng Bình ta, cho dù đúng là Ngô Minh chưa chết, anh ấy cũng không dám làm gì với con trai của thành viên ủy ban."

Mặc dù Phùng Bình là nhị thế tổ giống như Viên Vĩ, nhưng ưu điểm của hắn là thông minh hơn Viên Vĩ, cũng càng thức thời, lúc này hắn chủ động lui về phía sau, hiển nhiên không muốn trộn lẫn vào sự tình này.

Sinh vật cấp hai Quỷ nhãn khô lâu thập phần lợi hại, Phùng Bình đã từng chứng kiến Viên Vĩ dùng con quái vật này giết hai thức tỉnh giả cấp hai cường đại và một số sinh vật cấp hai, khẳng định hắn sẽ không bị hại mới đúng.

Tương tự, không ít người có cùng ý với Phùng Bình, nhiều người biết Viên Vĩ có một sinh vật khủng bố này, bao gồm cả Lưu Bân và Lý Hạ, bọn họ hiển nhiên cảm nhận được nguyên khí khủng bố trên thân Quỷ nhãn khô lâu, bất quá bọn họ không giống như những người khác, cả hai không nghĩ một bộ xương ma quái đơn thuần có thể đe dọa được Ngô Minh.

Với thực lực của Ngô Minh, có thể giết chết Quỷ nhãn khô lâu này trong nháy mắt.

“Quỷ nhãn khô lâu, chặt tứ chi của đứa cháu trai này cho ta!” Viên Vĩ cười ngông cuồng nói.

Chỉ là những gì diễn ra tiếp theo hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, cho dù là Viên Vĩ, Phùng Bình, hay Lý Hạ và Lưu Bân, không ai trong số họ nghĩ rằng nó sẽ như thế này.

Quỷ nhãn khô lâu không có công kích, Ngô Minh cũng không có làm gì, sau khi Quỷ nhãn khô lâu xuất hiện, màu đỏ lửa ma trơi trong mắt nhìn chằm chằm Ngô Minh lập lòe vài cái, sau đó liền tiến lên một bước nữa quỳ xuống trước Ngô Minh, trong miệng phát ta một tiếng kêu kinh khủng.

Chỉ có Ngô Minh mới có thể hiểu được ngôn ngữ này từ đệ tứ nguyên khí thế giới, tiếng kêu này đại biểu chỉ có một loại ý tứ.

"Vương!"

"Vương ? Ý của ngươi là chỉ Khô lâu vương Tạp giới sao?"

Ngô Minh nhìn thấy Quỷ nhãn khô lâu liền nghĩ thứ này có lẽ là do Viên Cẩm Giang mang ra cho con trai mình từ hầm xương. Bởi vì nó đến từ hầm xương, nó hẳn là thuộc hạ của Khô lâu vương.

Khoảnh khắc tiếp theo, lửa ma trơi chớp động trong mắt đối phương, Khô lâu vương Tạp giới không biết dùng phương pháp gì đã cắt đứt mối liên hệ chủ tớ giữa Viên Vĩ và Quỷ nhãn khô lâu. Thật nực cười khi Viên Vĩ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngô Minh minh bạch nguyên do trong đó, mà những người khác lại là không hiểu ra sao, một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt này cả kinh nói không nên lời.

"Kháo, bộ xương này có chuyện gì vậy? Tao kêu mày giết, mày làm cái quái gì với thằng cháu này?"

Lúc này, ngay cả những vệ sĩ phía sau Viên Vĩ cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng là Viên Vĩ như cũ ở đó hô to gọi nhỏ, hắn không phải lần đầu tiên dùng Quỷ nhãn khô lâu này giết người, nhưng chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này.

Đúng lúc này, Quỷ nhãn khô lâu đột nhiên đứng lên, quay người lại.

Lúc này mọi người đều cảm giác được một luồng sát khí kinh khủng đang lan tràn, người phản ứng đầu tiên là vệ sĩ bên cạnh Viên Vĩ, người sau đang định nói nhưng Quỷ nhãn khô lâu đột nhiên bước tới, một kiếm hung hăng chém xuống.

Roạt!

Thanh trường kiếm rỉ sét trực tiếp chia đôi thức tỉnh giả từ đầu đến chân, máu tươi bắn tung tóe trên người của Viên Vĩ khiến hắn tỉnh táo trở lại.

Dù có ăn chơi trác táng cỡ nào, hắn cũng biết sự tình không thích hợp, Quỷ nhãn khô lâu thế nhưng lại quay giáo đối phó người của hắn, sao có thể sẽ phát sinh sự tình hoang đường như vậy?

Viên Vĩ nhìn thấy Quỷ nhãn khô lâu hướng chính mình đánh tới, trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng liền cảm giác ở bụng một trận đau nhức.

Thanh kiếm dài trong tay Quỷ nhãn khô lâu đã đâm thẳng vào bụng chủ nhân ban đầu của nó, lưỡi kiếm gỉ sét dính đầy máu, theo sau bộ xương khô giảo một cái, bụng Viên Vĩ đã bị phá khai một lỗ to, nội tạng cùng ruột xôn xao chảy đầy đất.

Tay ăn chơi trác táng căn bản không nghĩ tới mình cứ như vậy mà chết đi, trừng một đôi mắt không cam lòng mà ngã xuống. Sau đó, Quỷ nhãn khô lâu tự động hóa một thẻ bài rơi trên mặt đất.

Ngoại trừ Ngô Minh, tất cả mọi người bị một màn này làm sợ ngây người.

Viên Vĩ vậy mà lại bị sủng vật mình triệu hồi ra giết chết, chuyện này nói ra ai đều sẽ không tin, nhưng cố tình liền phát sinh trước mắt mọi người.

Lúc này, Ngô Minh cười lạnh một tiếng nhàn nhạt nói: “Xem ra Viên Vĩ đã làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên mới tự sát, thật sự là làm người bội phục!”

Ý tứ của lời này chính là Viên Vĩ tự sát, nói thật, không ai tin tưởng nhưng cũng không ai dám bắt bẻ.

Phùng Bình nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, sau đó lại nhìn Ngô Minh mấy lần định nói, nhưng đều trực tiếp nuốt xuống, cuối cùng không nhịn được nói: "Chuyện càng ngày càng lớn, lão tử của Viên Vĩ nhất định sẽ không buông tha. "

Lúc này, một đám lớn thức tỉnh giả Cảnh vệ đội xông vào, Phùng Bình cũng biết người dẫn đội, anh ta là một đội trưởng của Cảnh vệ đội. Hắn chắc chắn lực lượng Cảnh vệ sẽ bắt Ngô Minh đưa về, nhưng hắn ta không ngờ Ngô Minh đã lặp lại những gì vừa xảy ra trước mặt đội trưởng, sau đó đội trưởng không bắt ngay lập tức mà quay sang dò hỏi những người xung quanh anh ta.