Tận thế tân thế giới

Chương 190: Mượn sức (2)




Ngô Minh không ngừng gật đầu, quả thật anh ta rất muốn biết.

Tuy nhiên, những gì Tần uỷ viên nói tiếp theo rất khác với suy đoán trước đó của Ngô Minh, thực tế thì Ngô Minh nghĩ về vấn đề phức tạp hơn. Loại thẻ giám sát có thể theo dõi mục tiêu bất cứ lúc nào cũng được, nhưng như lời Ngô Minh nói, nó quá hiếm, ngay cả Tần ủy viên cũng không có.

Sở dĩ đối phương biết chuyện gì xảy ra tiếp theo rất đơn giản, đó là bởi vì có một 'gián điệp' đã được sắp xếp ở bên người Viên uỷ viên, đó phải là một trong số hơn 20 thức tỉnh giả Cảnh vệ, anh ta có thể báo cáo tình hình cho Tần uỷ viên bất cứ lúc nào.

Chẳng qua lúc sau, Ngô Minh đại phát thần uy đem tất cả giết sạch, mật thám đã báo cáo lại tình hình của Ngô Minh trước khi chết mới khiến cho các thành viên của Tần ủy viên biết được sự tồn tại của Ngô Minh.

Sau khi Ngô Minh nghĩ lại, thật ra có rất ít người có cơ hội lén đưa tin ra ngoài, chỉ có mấy người đã từng đi điều tra chính mình.

Đột nhiên, Ngô Minh nghĩ đến một người, thầm nghĩ nếu có gián điệp, thì người này chính là kẻ tình nghi lớn nhất.

Thành thật mà nói, điểm này Ngô Minh hoàn toàn không nghĩ tới, hơn nữa rất nhanh liền ý thức được giữa các ủy viên cũng có tranh đấu thập phần kịch liệt, trong số các thành viên ủy ban luôn có gián điệp để theo dõi mọi thông tin.

Không cần hỏi, Tần uỷ viên này khẳng định là đã đoạn tuyệt với Viên Cẩm Giang, thậm chí là đối địch với nhau, nên mới cố ý sắp xếp một người đến ẩn nấp bên cạnh Viên Cẩm Giang.

Hơn nữa lúc sau phong kín cửa ra vào hầm xương khẳng định cũng là Tần uỷ viên này.

Trong phút chốc, Ngô Minh đã suy nghĩ rất nhiều, lúc này mới buột miệng hỏi: “Tần ủy viên, gián điệp của ông họ Thôi?”

Quả nhiên, Ủy viên Tần giật mình nhìn, lập tức bật cười: "Ngô tiên sinh quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể đoán được, không tồi, Tiểu Thôi là ta sắp xếp ở bên cạnh Viên Cẩm Giang từ rất lâu trước khi thảm họa xảy ra, anh ấy là người của ta. "

Ngô Minh trong lòng cũng biết, không cần hỏi, Tiểu Thôi hẳn là đã báo cáo tình hình cho vị Tần ủy viên này khi dẫn người đi tìm anh ta. Đối phương phong kín cửa ra vào rất có thể là không nghĩ tới phía dưới đám người mình ra được, mục tiêu chủ yếu khả năng cũng không phải chính mình mà là Viên Cẩm Giang kia.

Suy nghĩ theo cách này tìm ra rất nhiều chuyện, nhưng nếu là thật, thì vị Tần ủy viên này còn mạnh hơn cả Viên Cẩm Giang, mỗi một chiêu của Viên Cẩm Giang chỉ sợ sẽ không thoát khỏi tầm mắt của đối phương.

“Hảo, nên nói chính sự, Ngô tiên sinh ngươi ở Lâu đài lấy sức của một người đánh chết tam đại cự thú, sự tích này ta nghe như sấm nổ bên tai, nghe đồn nói ngươi đã lừng lẫy hy sinh, Bất quá theo ta nghĩ, lấy thiên tư nhân tài bực này của Ngô tiên sinh, tất nhiên sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy, Sự thật quả nhiên như thế, hiện tại Ngô tiên sinh chính là một anh hùng vĩ đại trong lòng nhiều người, danh tiếng vô cùng vang dội, Ngày hôm qua, ban quản lý đã nhất trí thông qua nghị quyết phong tặng danh hiệu anh hùng chiến đấu cho Ngô tiên sinh. Ta tin rằng nếu mọi người biết rằng Ngô tiên sinh vẫn còn sống chắc chắn họ sẽ rất vui mừng, cũng có thể vì Sư Thành ngưng tụ càng nhiều sức chiến đấu cường đại!”

Nói chuyện này, Tần uỷ viên liên tiếp dõng dạc hùng hồn. Có thể nói, nếu như Ngô Minh không phải trải qua nhiều chuyện, có lẽ đã bị kỹ năng diễn xuất của đối phương lừa gạt rồi.

Lúc này Ngô Minh là thực cảm tạ Độc nhãn lão ngũ, lúc trước Độc nhãn lão ngũ đã nói qua phía Ủy ban quản lý nhất định sẽ làm ầm ĩ về bản thân anh ta, khẳng định là đem chính mình tuyên dương thành người của Ủy ban quản lý bọn họ, do bọn họ bồi dưỡng tinh anh để có thể giảm thiểu tai tiếng đã đào tẩu một mình trước đó. Mặt khác, tạo ra một nhân vật anh hùng cũng đích xác có thể ngưng tụ nhân tâm, nhưng rắc rối duy nhất là nếu anh hùng của Ủy ban quản lý đào tạo vẫn còn sống thì tình hình sẽ như thế nào.

Liền giống như theo như lời Độc nhãn lão ngũ, đối với Ủy ban quản lý mà nói, nhân vật anh hùng như Ngô Minh tốt nhất là người chết, Tần uỷ viên phong kín cửa ra vào cũng có thể có loại ý đồ này, đó chính là đem Ngô Minh hoàn toàn mai táng dưới mặt đất.

Mà hiện tại, đối phương rõ ràng đã thay đổi chủ ý.

Nguyên nhân bởi vì thực lực của Ngô Minh vượt quá dự tính của Ủy ban quản lý. Tần ủy viên biết nếu Ngô Minh có thể sống sót thì đám người Viên Cẩm Giang bên dưới và bốn thức tỉnh giả trong tổ chức chắc chắn đã chết, thậm chí họ có thể đã chết dưới tay của Ngô Minh này. Kể từ đó, có thể giết chết Ngô Minh hay không liền trở thành một ẩn số không biết, thậm chí rất có thể đem Tần uỷ viên chính mình đều bồi đi vào, nếu giết chết Ngô Minh có như vậy nguy hiểm lớn như vậy chi bằng kịp thời thay đổi sách lược lôi kéo Ngô Minh qua.

Miễn là Ngô Minh thừa nhận những gì ban quản lý đã tuyên dương với thế giới bên ngoài, vậy thì có chỗ cho mọi chuyện xoay chuyển.

Điểm này, Ngô Minh cũng đã tính ra trên đường đi, cũng đang tính toán tương kế tựu kế.

Ủy ban quản lý các ngươi không phải muốn đem ta tạo thành một nhân vật anh hùng hay sao, tốt, ta liền thuận sườn núi hạ lừa dứt khoát thừa nhận, kể từ đó có thể có được danh dự và địa vị chưa từng tưởng tượng trước đây, điều này cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho những kế hoạch trong tương lai của Ngô Minh.

Nếu đối phương muốn mượn sức chính mình, như vậy vì cái gì phải cự tuyệt?

Nếu Ưy ban quản lý muốn lợi dụng mình, vậy thì Ngô Minh cũng có thể lợi dụng Ủy ban quản lý. Vì vậy, khi nghe những lời của ủy viên Tần, Ngô Minh cười nói: “Vì Sư Thành hiến một phần lực là ta nên làm, hơn nữa ý tứ Tần uỷ viên ta cũng hiểu, như vậy liền thỉnh Tần uỷ viên ngươi nói một chút chúng ta nên hợp tác như thế nào."

Nhìn thấy Ngô Minh không có ý từ chối, Tần ủy viên cũng cười nói: “Hảo, Ngô tiên sinh quả nhiên là thống khoái, cũng là một người thông minh, Tần mỗ thích nhất cùng người giống như Ngô tiên sinh có thực lực cũng đủ thông minh hợp tác, tuổi ta so với ngươi lớn hơn, liền cậy già kêu ngươi một tiếng lão đệ, về phần chúng ta hợp tác như thế nào, sự tình rất đơn giản, chính là ta nâng ngươi lên, cho ngươi hết thảy những gì ngươi muốn, nhưng ngươi phải trở thành người của ta, giúp ta làm việc!”

Quả nhiên như thế!

Ngô Minh nghe ra, đối phương không có nói sẽ giúp Ủy ban quản lý mà trực tiếp chỉ ra chính mình, điều này cho thấy bề ngoài Ủy ban quản lý có vẻ ôn hòa, nhưng trên thực tế đang đấu tranh kịch liệt. Ngẫm lại cũng là như vậy, ở thế giới cũ những người trong cùng một tổ chức, xí nghiệp đều tranh đấu gay gắt lợi hại, chưa kể ở Tân thế giới này cá lớn nuốt cá bé. Thời đại này, chính là chỉ dựa vào thực lực để nói chuyện, không có bất luận cái gì luật pháp ước thúc, người có địa vị cùng thực lực khẳng định là không tiếc hết thảy đại giới vì chính mình gia tăng lợi thế.

Loại chuyện này bất kể ở thời đại nào cũng không thể tránh khỏi, Ngô Minh cũng nhìn ra được vị Tần ủy viên này so với Viên Cẩm Giang bụng đen còn cường đại hơn, cũng không liên quan gì đến bản thân, nếu muốn hợp tác, tìm loại người này không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.

Hơn nữa, Ngô Minh bây giờ không còn con đường thứ hai có thể lựa chọn, nếu không hợp tác, không chỉ một mình chống lại thành viên họ Tần này, mà còn gây thù chuốc oán với các thành viên khác trong ban quản lý, nhất là bây giờ anh ta đã bị bại lộ. Tuy rằng Ngô Minh không sợ thực lực của Ủy ban quản lý, cũng có tự tin cho dù xảy ra đánh nhau cũng có thể rút lui, nhưng anh ta không đơn độc.

Ngô Minh còn có bằng hữu huynh đệ, hơn nữa cũng không cần thiết phải cá chết lưới rách.

Nếu bị mượn sức là một việc đôi bên cùng có lợi, tại sao lại không làm?

Nghĩ đến đây, Ngô Minh gật gật đầu, cũng thập phần dứt khoát nói: “Nếu Tần uỷ viên ngươi cất nhắc như thế, ta đây cũng kêu ngươi một tiếng Tần ca, làm như lời ngươi nói, ta sẽ giúp ngươi, nhưng chúng ta cũng phải nói trước, cũng muốn phân sự tình, nếu động đến quyền lợi của ta, vậy thì ta có quyền từ chối, ngươi còn phải đáp ứng ta một điều kiện!”

Ủy viên Tần rất cao hứng khi nghe Ngô Minh đồng ý, trước đây ông ta đã điều tra Ngô Minh, cơ sở rất trong sạch, không có dính líu đến bất kỳ thế lực nào khác, thế này mới không lo việc Ngô Minh nương tay với người khác. Hơn nữa, với thực lực thức tỉnh giả cấp ba và uy danh hiện tại của Ngô Minh, chỉ cần có thể giúp mình, như vậy thế lực của mình sẽ đạt tới cực điểm, có lẽ không bao lâu nữa toàn bộ Thành phố Sư tử sẽ nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.

“Ngô lão đệ, sau này hãy nói điều kiện đi. Chỉ cần trong khả năng của Tần mỗ, ta nhất định sẽ giúp. Ta đã kêu người sắp xếp một bữa tiệc rồi, vừa ăn vừa trò chuyện đi!"

Nhìn đến sự tình đã thành hơn phân nửa, Tần uỷ viên đối Ngô Minh cũng nhiệt tình hơn rất nhiều, Ngô Minh vừa lúc một ngày không ăn cái gì, đang có sẵn đồ ăn cũng sẽ không cự tuyệt.

Vì vậy khi người hầu dọn một bàn ăn thịnh soạn, Ngô Minh không khách sáo, ăn uống thả cửa. Phải nói các thành viên trong ban quản lý này sống rất xa hoa, ở thế giới cũ còn có người giám sát bọn họ, bây giờ không chút nào cố kỵ. Ngô Minh đã gần một năm không thấy nhiều đồ ăn như vậy, có tất cả các loại món ăn, bánh ngọt và món tráng miệng.

Lúc này, Ngô Minh thầm nói, trách không được quyền lực thứ này sẽ làm người nghiện, đó là bởi vì quyền lực có nhiều lợi ích, giống như bàn ăn này, những người tị nạn ở ngoại thành này đời này không cần nghĩ tới.

Sau khi ăn gần hết, Ngô Minh đưa ra điều kiện của riêng mình.

Đó là để ủy ban quản lý gán quyền sở hữu Lâu đài Á kỳ với danh nghĩa của mình, nói trắng ra, là khiến Thành phố Sư tử công nhận Lâu đài Á kỳ là lãnh thổ của riêng mình.

Vấn đề này đối với Ngô Minh rất quan trọng, muốn phát huy thực lực của bản thân thì phải có một địa điểm hoàn toàn độc lập, Lâu đài Á kỳ chắc chắn là nơi thích hợp nhất.

Ngô Minh vốn tưởng rằng Tần ủy viên sẽ trốn tránh, nhưng điều mà anh ta không ngờ là đối phương thế phi thường thống khoái đáp ứng.

Sau đó, Ngô Minh mới nhận ra rằng đối với Tần ủy viên, Lâu đài Á kỳ không phải là điều quan trọng nhất mà điều thực sự quan trọng là Thành phố Sư tử với dân số hàng triệu người.

Còn Ngô Minh muốn Lâu đài Á kỳ, đối với Tần uỷ viên mà nói cũng không có bất luận chỗ nào không tốt, dù thế nào đi nữa, Ngô Minh từ nay về sau cũng là người nhà của ông ta, giao lâu đài cho Ngô Minh, gián tiếp trở thành địa bàn của mình, tốt hơn nhiều so với việc bị các thành viên ủy ban khác kiểm soát.

Đương nhiên, Tần uỷ viên cũng lo lắng quá vạn nhất Ngô Minh cánh chim đầy đặn mà nổi dậy, nhưng đó cũng là chuyện trong tương lai, Tần ủy viên cho rằng dù là ai cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của mình. Đối với Ngô Minh mà nói, mục đích của anh ta cũng đã đạt được, cho nên hai người đang mang ý xấu với nhau vui mừng cụng ly, mãi đến hơn một giờ sau Ngô Minh mới rời khỏi biệt thự của Tần ủy viên.