“Lão Ngũ, ngươi nghĩ tới cái gì?”
Ngô Minh xem ra lúc này mới có phản ứng, anh ta rất muốn nghe Độc nhãn lão ngũ đang suy nghĩ cái gì.
“Ừ, tại sao người khác không thể biết Ngô Minh vẫn còn sống?”
Duẫn Vân Phi và Lưu Bân vội vàng hỏi, Độc nhãn lão ngũ cười nói: "Rất đơn giản, phía trước các ngươi cũng thấy được, nếu không phải Ngô lão đệ đại phát thần uy, thi triển thủ đoạn đặc thù đánh chết ba con cự thú kia, cứ thử nghĩ thử xem, Lâu đài này đã bị bọn Thú nhân phá vỡ từ lâu rồi. Có thể nói Ngô Minh bây giờ là anh hùng và vị cứu tinh trong tâm trí của những thức tỉnh giả này. Nếu không có Ngô Minh giết được quái thú khổng lồ thì mọi người ở đây sẽ chết hết. Nhưng nói lời cũng phải nói lại, các ngươi vừa rồi không thấy ai trong Ủy ban quản lý, đúng không? Ta đoán họ đã sớm tẩu thoát và sử dụng tất cả chúng ta làm bia đỡ đạn, bởi vậy loại sự tình này căn bản không có khả năng giấu được. Thử nghĩ một chút, với tư cách là một cấp cao, biết rằng có một thức tỉnh giả cường đại như vậy, một khi anh ta trở thành anh hùng trong trái tim hàng ngàn thức tỉnh giả, mà bọn họ lại lâm trận bỏ chạy, bị người coi như tiểu nhân, bị người chọc cột sống, thậm chí uy tín đại giảm, dưới loại tình huống này bọn họ sẽ làm như thế nào?”
Lý Hạ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói: " Đương nhiên là lấy vị anh hùng này thu cho mình dùng, đồng thời đề cao vị anh hùng này là công lao của họ."
“Không sai, nếu ta là cao tầng Ủy ban quản lý biết có thức tỉnh giả có thể tự tay giết chết hai quái vật khổng lồ cấp ba trong số hàng nghìn Thú nhân, và họ đã trở thành những kẻ xấu xa hèn hạ vô liêm sỉ trốn thoát một mình. Nguyên bản nếu Lâu đài bị công hãm sẽ không có ai biết bọn họ lâm trận bỏ chạy, nhưng bây giờ thì khác, cho nên, nếu có thể mượn sức Ngô lão đệ trở thành người một nhà thì đó là tốt nhất, nếu không thể thì ở bọn họ xem ra, loại người giống Ngô lão đệ tốt nhất là người chết, lúc này mới phù hợp ích lợi của bọn họ.” Độc nhãn lão ngũ tiếp tục bổ sung nói.
Rõ ràng, sau khi ông ta giải thích như vậy, mọi người ngay lập tức hiểu rõ quan hệ lợi hại trong đó. Chính cái gọi là không có tâm hại người nhưng không thể không có tâm đề phòng, hiện tại không có bất luận cái gì đạo đức ước thúc, Ủy ban quản lý rất có thể sẽ làm như vậy.
"Mà ta đánh giá, với tính cách của Ngô lão đệ chắc chắn không muốn dựa dẫm vào người khác và bị những người đó sử dụng như một công cụ để thu hoạch quyền lợi cùng nhân tâm, cho nên không thể cho Ủy ban quản lý biết Ngô lão đệ còn sống, ít nhất tạm thời không thể để cho bọn họ biết. Lại nói tiếp, ta đã từng làm quá nhiều âm mưu thủ đoạn, đó là lý do ta có thể nghĩ ra những điều này, nhưng cuối cùng như thế nào quyết định, còn phải nghe Ngô lão đệ ngươi, ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé chỉ có thể đề ra kiến nghị mà thôi!” Độc nhãn lão ngũ giờ phút này chân thành nói.
Ngô Minh biết Độc nhãn lão ngũ này hẳn là có lai lịch phi thường, nếu không người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ tới điều này, hơn nữa đối phương nói như vậy đã thật sự đem chính mình trở thành người một nhà.
Ngoài ra, Độc nhãn lão ngũ này thực sự là một nhân tài. Tuy rằng lớn tuổi hơn một chút nhưng về mặt lịch duyệt, lòng dạ cùng với kinh nghiệm đều thập phần phong phú, chắc chắn có thể giúp đỡ rất nhiều. Có thể thấy qua sự tình một mình ông ta có thể thành lập một thế lực lớn như vậy ở ngoại thành.
“Hảo, ta đây liền nghe Lão ngũ, tạm thời che giấu tung tích trước, như vậy kế tiếp lại nên làm như thế nào?”
Ngô Minh muốn nghe xem Độc nhãn lão ngũ còn có ý tưởng nào tốt.
Lão ta suy nghĩ một lúc và nói: "Hoặc tiếp tục làm việc chăm chỉ trong Thành phố Sư tử và dựa vào người khác, hoặc thiết lập thế lực của riêng mình."
Ngô Minh trong lòng đã có tính toán, Độc nhãn lão ngũ đang tự mình kiểm tra. Nếu chính mình một mặt cầu ổn muốn ở lại thành phố Sư Tử tìm an toàn, ông ta có thể sẽ không có bất kỳ ý tưởng nào, nhưng nếu mình có ý tưởng khác, Độc nhãn lão ngũ rất có thể sẽ có những hành động khác.
Ở chỗ này đều là người một nhà, hơn nữa Ngô Minh muốn phát triển thế lực chính mình, cũng yêu cầu người có thể tin cậy được. Liền cũng không tính toán giấu giếm, lại là đột nhiên nói: “Lão ngũ cảm thấy Lâu đài Á kỳ này thế nào?”
"Tòa Lâu đài này tự nhiên rất tốt. Bất kể là địa hình hay khả năng phòng thủ đều rất tốt. Dưới tình huống bình thường có thể sống ở đây hơn 3000 người. Nếu để ta lựa chọn, ta nhất định sẽ chọn nơi này, nhưng Ủy ban quản lý Thành phố Sư tử không tính toán buông tha nơi này.”
Độc nhãn lão ngũ rõ ràng nghe ra ý tứ Ngô Minh, trực tiếp điểm ra vấn đề mấu chốt.
"Nếu bây giờ chúng ta khống chế lâu đài này, tuy rằng có thể thành công, nhưng như lời Lão ngũ đã nói, trong tương lai nhất định sẽ bị Ủy ban quản lý tính kế, cho nên tạm thời chúng ta không thể chiếm lĩnh nơi này, tuy rằng tạm thời không được, nhưng không đại biểu về sau không được, Quý Du, ngươi lại đây.” Ngô Minh lúc này mới nói.
Quý Du vừa rồi trốn trong lâu đài, nhưng Ngô Minh biết đối phương khẳng định không trốn xa. Quả nhiên, đợi một lát, Quý Du thân ảnh thấp bé lén lút từ trước mặt một cái thông đạo dán vách tường đã đi tới.
“Đây là loại quái vật gì?”
Mọi người đều ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy loại sinh vật Huyết nô này, sau khi Ngô Minh kể về nguồn gốc của Quý Du, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Con người biết rất ít về các sinh vật ở dị giới, thứ nhất là do rào cản ngôn ngữ, thứ hai là do họ không biết gì về bối cảnh của đối phương. Cũng giống như Quý Du này, hiện tại chỉ có Ngô Minh có thể nói chuyện với nó, Lý Hạ và những người khác đã vô cùng sửng sốt khi thấy Ngô Minh có thể nói chuyện với tên Huyết nô này bằng thứ ngôn ngữ mà họ chưa từng nghe bao giờ.
Rõ ràng, họ chưa nhìn thấy thẻ bài 'Tinh thông ngôn ngữ'.
"Chủ sở hữu ban đầu của Lâu đài này là một nhóm Ma cà rồng đến từ dị giới, bây giờ tất cả Ma cà rồng đã bị giết, vì vậy nơi này đã trở thành một Lâu đài trống. Quý Du rất quen thuộc với toàn bộ lâu đài và biết tất cả những mật đạo. Khi đến thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ lấy Lâu đài này và sử dụng nó làm căn cứ của mình. Trước đó, ta sẽ tìm cách lấy một hoặc hai thẻ bảo hộ, lúc đó gạo nấu thành cơm, liền tính là Ủy ban quản lý cũng không có chiêu gì!” Ngô Minh giờ phút này hiện ra ra một cổ tự tin cực đại.
Hiện tại anh ta đã là thức tỉnh giả cấp ba, cũng đã đứng đầu tất cả thức tỉnh giả, Ngô Minh cho rằng chỉ cần có thực lực, như vậy thế lực cũng rất nhanh sẽ đạt được. Chưa kể, anh ta không phải là người cô độc, anh ta có rất nhiều huynh đệ và bạn bè.
Thực lực của Lý Hạ và Lưu Bân ngang bằng với đội trưởng của mười đội hàng đầu ở Thành phố Sư tử. Đội Liệp Ưng của Duẫn Vân Phi, lực lượng bên ngoài của thành phố của Lão ngũ và thậm chí cả đội Diệp Phong của Thẩm Giai Nghi cũng không hề yếu.
Đương nhiên, nói một cách tương đối, Thẩm Giai Nghi thì Ngô Minh cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể tin tưởng được, vì vậy lúc này Ngô Minh nhìn Thẩm Giai Nghi và nói:
“Thẩm đồng học, ngươi có tính toán gì không?”
Nếu Thẩm Giai Nghi các nàng không muốn dính vào loại chuyện này, Ngô Minh sẽ không bao giờ ép buộc, không ngờ Ngô Minh vừa hỏi xong, Thẩm Giai Nghi đã vội vàng nói:
"Ngô đại ca, bất kể anh định làm gì, ta đều nguyện ý đi theo. Ngay từ lúc thảm họa xảy ra, ta đã biết trên đời này không có thực lực căn bản chính là một bước khó đi. Ta tin tưởng vào anh, vì vậy sẵn sàng đi theo anh!"
Không thể không nói, Thẩm Giai Nghi là một người phi thường dứt khoát và sảng khoái, đối với Ngô Minh, cô ta vô cùng tín nhiệm, từ lần đầu tiên tại dã ngoại được Ngô Minh cứu các nàng nguyên một xe, sau đó lại mang các nàng tới Sư Thành, Thẩm Giai Nghi biết rằng Ngô Minh là một người đáng tin cậy.
Sau đó Ngô Minh lại nhìn Duẫn Vân Phi, người sau cười nói trước: “Ngô ca, gì cũng đừng nói, ngươi nói như thế nào thì là thế đó, lên núi đao xuống biển lửa, Liệp Ưng tiểu đội chúng ta tuyệt không hai lời!”
Đối với Độc nhãn lão ngũ, Ngô Minh biết đối phương khẳng định nguyện ý, cho nên cũng lười hỏi.
“Hảo, một khi đã như vậy, ta sẽ không nói những lời khách sáo nữa, mọi người sẽ tiếp tục phát triển như bình thường, nhưng chúng ta phải phát triển đội ngũ của mình càng nhanh càng tốt, một khi chúng ta đủ mạnh, chúng ta sẽ chiếm lấy Lâu đài này trở thành đại bản doanh của chúng ta " Ngô Minh cũng không phải người dong dài lập tức đánh nhịp nói.
Mọi người cũng rất phấn khích, mọi người đều biết trong Tân thế giới với nhiều khủng hoảng và sinh mạng vô giá trị này, mọi người phải thành lập một nhóm để tồn tại tốt hơn. Hiện tại các thế lực tại Sư Thành đã phân chia củng cố cấp bậc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Ủy ban quản lý là người nắm quyền cao nhất, họ có lực lượng hùng hậu nhất, tài nguyên sinh tồn tốt nhất, một câu nói có thể quyết định sinh tử của tất cả mọi người trong thành phố Sư Tử.
Và bên dưới Ủy ban quản lý là hai thế lực lớn, Công hội thức tỉnh giả và Thiên Cơ thương hội.
Bất quá Độc nhãn lão ngũ lúc này nói cho Ngô Minh rằng trên thực tế, Công hội thức tỉnh giả và Thiên Cơ thương hội đều có địa điểm tụ tập riêng bên ngoài Thành phố Sư tử, thậm chí một số đội hàng đầu cũng kiểm soát một số địa điểm tụ tập nhỏ. Rốt cuộc, không ai là ngu ngốc, nếu họ không thể hòa hợp ở Thành phố Sư tử, thì vẫn có những nơi khác để ở.
Ngoài Ủy ban quản lý, Công hội thức tỉnh giả và Thiên Cơ thương hội, ba tồn tại cấp cao nhất, còn lại là mười đội lớn, mười tổ đội này đều được Ủy ban quản lý và Công hội thức tỉnh giả chứng thực qua, nhân số cùng thực lực đều là phi thường khổng lồ.
Mà mười đại đoàn đội cũng đều không phải là là cố định bất biến.
Cũng giống như 'Vinh Quang' trước đó, đội trưởng và đội phó đều bị giết, rất nhiều thành viên cốt cán cũng chết, vì vậy nó sụp đổ chỉ trong một đêm và bị đuổi khỏi mười đội hàng đầu. Đương nhiên, nếu ai đó ra ngoài thì sẽ có người vào, thay cho Vinh Quang, có một đội khác tên là 'Không Sợ'.
Dưới mười đội hàng đầu, là những đội nhỏ như Liệp Ưng và Diệp Phong, cũng như thế lực Độc nhãn lão ngũ. Tuy nhiên, nếu muốn nói về thực lực, thì thế lực Độc nhãn lão ngũ chắc chắn không hề nhỏ, chẳng qua thế lực Độc nhãn lão ngũ nơi đó ngư long hỗn tạp, đa số là người thường chưa thức tỉnh nên chỉ có thể ở ngoại thành.
Bây giờ nghĩ lại, Độc nhãn lão ngũ này nhất định là một nhân vật, dù sao ông ta ở nội thành cũng chỉ là thức tỉnh giả bình thường, nhưng lại chọn ngoại thành môi trường cạnh tranh tương đối lỏng lẻo, lực lượng yếu ớt, những đội thức tỉnh giả bình thường như hắc bì trước đây, hoàn toàn không dám trêu chọc ông ta.
Hiện tại, thành viên tổ chức của Ngô Minh đã thành hình ban đầu, về phần Nhạc Thần, Mộc Thiết, Trần Tam Niên cùng với Sơn Hồng cùng Tô My bọn họ, vì có liên quan nên Ngô Minh không có đưa bọn họ tính ở bên trong. Ngô Minh không nghĩ khiến bọn họ khó xử lựa chọn, nhưng bọn họ là bằng hữu, điểm này là không thể nghi ngờ.