Sự tình như vậy liền định đoạt xong.
Ngô Minh ăn mặc cải trang, sau đó đi theo Lưu Bân và Lý Hạ ra ngoài, trong một thời gian ngắn, Ngô Minh sẽ không tiếp xúc với đám người Nhạc Thần để tránh thêm phiền phức.
Trong lâu đài này, Ngô Minh và những người khác chỉ có thể tạm thời từ bỏ, nhưng Ngô Minh đã để Nhị Nha và Quý Du ở lại trong lối đi bí mật của Lâu đài, như vậy nơi này có gió thổi cỏ lay gì Ngô Minh cũng có thể biết trước.
Bởi vì đã là thức tỉnh giả cấp 3, Ngô Minh giờ có thể triệu hồi cùng lúc năm sủng vật, nên việc để lại Nhị nha cũng không sao, còn Răng hàm, Ngô Minh đã tìm thấy một chiếc áo choàng lớn màu đen tròng vào bên trong, thậm chí sợ không an toàn, còn cho nó ăn mặc nghiêm mật áo giáp da cùng một cái khôi giáp để che đậy ánh mặt trời.
Lúc đầu, Răng hàm và Nhị Nha ký sinh trong hai Huyết tộc, Nhị Nha ký sinh vào một Huyết tộc nam, và Răng hàm ký sinh vào một Huyết tộc nữ, nhưng trong cuộc chiến thực sự, ít nhất theo quan điểm của Ngô Minh thì không có gì khác biệt, thậm chí là loài ký sinh trong Răng hàm, Huyết tộc nữ này thậm chí còn mạnh hơn.
Tiếc là Ma cà rồng không thể nhìn thấy ánh mặt trời, chúng thuộc loại 'nhìn thấy ánh sáng là chết', điểm này ngay cả U linh cũng không bằng, U linh vẫn có thể di chuyển dưới ánh mặt trời miễn là chúng bảo trì trạng thái hư hóa, chúng sẽ biến thành tro bụi sau khi hút máu và ngâm mình dưới ánh nắng mặt trời.
Tuy nhiên, Răng hàm được quần áo bao bọc, áo giáp da, khôi giáp và vải đen của Ngô Minh nên có thể di chuyển dưới ánh nắng mặt trời khiến Ngô Minh nhẹ nhõm hơn.
Lúc này, bầu trời đã hừng sáng, mặt trời ló dạng, bên ngoài Lâu đài là một mảnh hỗn độn, nơi nơi đều là thi thể, có Thú nhân, cũng có thức tỉnh giả, mùi máu tanh nồng có thể sẽ sớm thu hút những con quái vật ăn thịt.
Những thức tỉnh giả lúc này cũng lần lượt rời khỏi lâu đài, hiển nhiên không ai muốn ở lại đây nữa, ngay cả Sơn Hồng cũng rời đi cùng với những Cảnh vệ vẫn còn sống.
Mặc dù thức tỉnh giả đã chết và bị thương rất nhiều người nhưng trên mặt họ không có nhiều chán nản, ở Tân thế giới, sống chết là chuyện bình thường, và lần này họ thực sự biết được thế nào là cao thủ, thế nào là dũng khí và anh hùng.
Hình bóng một người, tay cầm một lưỡi kiếm sắc bén, tàn sát ba con quái thú khổng lồ trong đám đông hàng nghìn Thú nhân hùng mạnh, cũng giống như một dấu tích khắc sâu vào tất cả những thức tỉnh giả còn sống sót.
Trên đường trở lại Thành phố Sư tử, Trần Tam Niên vẻ mặt chua xót, thở dài thật lâu mới nói: “Lão mộc, ngươi nói. Ngô ca hắn thật sự đã chết? Ta chưa bao giờ gặp qua thức tỉnh giả lợi hại như vậy, khí phách, giảng nghĩa khí, ta còn là không tin a!”
Một bên mộc thiết cũng là vẻ mặt trầm mặc, bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không nghĩ tin, Ngô ca quả thật là lại lợi hại, thi triển ra kiếm kỹ có thể nháy mắt hạ gục cự thú nhưng cũng không có khả năng còn có dư lực. Lúc sau bị nhiều Thú nhân vây công như vậy, sao có thể sống sót? Mẹ nó, lần này Ủy ban quản lý một người cũng không thấy, hơn nữa thức tỉnh giả tinh nhuệ lệ thuộc bọn họ cũng đều một người không thấy đâu, nếu bọn họ ở đây chưa chắc không thể đánh chết cự thú kia, Ngô ca cũng sẽ không……Ai…., tuy rằng Sơn ca không nói gì nhưng ta có thể thấy được, anh ta muốn nói nhưng không dám nói, không cần hỏi ta cũng biết tất cả đám cháu trai rùa đen chắc đã bỏ chạy, để lại chúng ta làm bia đỡ đạn cho bọn chúng.”
“Kháo, lũ vương bát đản này!” Trần Tam Niên nguyền rủa.
“Chuyện này không thể cứ như vậy bỏ qua. Thương Khung chúng ta cũng không phải dễ chọc, lần này vô luận như thế nào cũng muốn hướng Ủy ban quản lý đòi một cái công đạo!” Mộc thiết cũng lạnh giọng nói.
Cuộc trò chuyện tương tự cũng xảy ra trong đội Viêm Long.
"Ban quản lý lần này làm chuyện rất không chân thực. Dù không làm gì sai, bọn họ biết còn có đường thoát nhưng không nói cho người khác biết. Nhất định nhân cơ hội làm suy yếu thực lực của chúng ta. May mà Ngô Minh đã giết chết thần thú khổng lồ, nếu không hơn 1000 thức tỉnh giả bao gồm cả ngươi và ta, đều không thể chạy thoát!” Chiến cuồng Viêm Long Trần Chấn đang ngồi trong xe lúc này cũng lạnh lùng nói.
Bên cạnh hắn, Nhạc Thần hai mắt sưng đỏ, hắn nắm chặt tay nhưng không nói gì. Trần Chấn lắc đầu, đi tới vỗ vỗ hắn: "Nhạc Thần, Ngô Minh kia là một nhân vật, cũng là cao thủ Trần Chấn ta ngưỡng mộ, nhưng đừng buồn, ta cảm thấy hắn chưa chắc sẽ chết như vậy! "
"Ta chỉ đoán, Ngô Minh là nhân vật nào, hắn hẳn là hiểu rõ nguy hiểm giết chết quái thú khổng lồ hơn ai hết nhưng hắn vẫn đi, ta nghĩ hắn hẳn là có thủ đoạn khác nhưng chúng ta đã không nhìn ra. Nếu thật sự không chết mà cũng không xuất hiện, vậy thì hắn nhất định là đang đề phòng Ủy ban quản lý, thật sự như thế thì sau này Ngô Minh sẽ có thành tựu lớn!” Trần Chấn cười nói, anh ta có thể trở thành nhân vật thứ hai của đội Viêm Long thì chắc chắn có tài năng, lại nghĩ ra rất nhiều khả năng. Nghe được những lời này, Nhạc Thần cũng trở nên vui vẻ.
“Trần ca, này đến tột cùng là chuyện như thế nào?”
“Trở về ngươi sẽ biết, quyền lợi thứ này chính là có thể làm cho người ta làm ra rất nhiều điều không thể tưởng tượng được, xem kịch vui đi!" Trần Chấn không muốn nói thêm, thấy Nhạc Thần trở lại bình thường, anh ấy cũng ngồi lại ngồi xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngô Minh không có đi theo những người khác cùng nhau trở về, vô luận là Duẫn Vân Phi, Độc nhãn lão ngũ, hay Lưu Bân và Lý Hạ, mục tiêu của họ đều rất lớn, đặc biệt là Lưu Bân và Lý Hạ hiện tại là đội phó của đội Thiên Hà, lần này đội Thiên Hà cũng bị tổn thất nặng, hai người cũng có thể ổn định quân tâm.
Vốn dĩ Lý Hạ và Lưu Bân không muốn làm đội phó nữa, khi Ngô Minh trở lại, bọn họ đương nhiên muốn cùng bên nhau trợ giúp Ngô Minh, nhưng giống như Độc nhãn lão ngũ đã nói, đội Thiên Hà cũng là một lực lượng mạnh, điều hành đội này tốt hơn là bắt đầu lại từ đầu.
Vì vậy, Ngô Minh một mình trở về Sư Thành, cũng may trên đường có rất nhiều thức tỉnh giả, sẽ không có ai quan tâm đến Ngô Minh đang ngụy trang và Răng hàm che đậy không kẽ hỡ.
Những chiếc xe ban đầu ở dưới chân núi đã bị lũ Thú nhân đập thành đống sắt vụn, chỉ có một số chiếc xe đậu ở một số chỗ khuất còn nguyên vẹn. Vì vậy, trong đó có Ngô Minh, rất nhiều thức tỉnh giả chỉ có thể đi bộ trở lại Sư Thành.
Lúc này, Ngô Minh nghe được một vài câu thập phần cổ quái, nói là cổ quái bởi vì đó không phải là tiếng phổ thông bình thường mà là một loại ngôn ngữ khác.
Ngô Minh hiện thông thạo ngôn ngữ của một số sinh vật dị giới, và ngôn ngữ của đối phương cũng giống như ngôn ngữ của loài Thú nhân, vì vậy Ngô Minh có thể hiểu được nó.
Những người này là những người bình thường đã thức tỉnh, họ nói chuyện bằng ngôn ngữ Thú nhân, rõ ràng là không muốn người khác nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của họ, nhưng họ không biết rằng Ngô Minh có thể hiểu được.
"Hắc thứ, không ngờ rằng lần này Cách long thác Thú nhân lại đột ngột tấn công thức tỉnh giả ở Thành phố Sư tử, ta nghe nói một thức tỉnh giả đã giết chết ba con thú vây công thành của Thú nhân. Mặc dù thức tỉnh giả này cuối cùng đã chết, nhưng thực sự không thể tin được có một thức tỉnh giả cường đại như vậy bên ngoài tổ chức!”
Một thức tỉnh giả với nước da nhợt nhạt với một đôi mắt hình tam giác thì thầm.
Bên cạnh hắn có một người đàn ông thức tỉnh giả mặc đồ đen đeo mặt nạ, ngoài ra còn có hai người đàn ông to lớn khác mặc áo giáp da và vũ khí, khặc khặc cười hai tiếng, nói: "Điều này không có gì lạ, ngươi đã quên trước đó Ảnh ma và Kẻ dưỡng thi đã chết như thế nào rồi sao? Họ đã bị thức tỉnh giả khác giết, ở Tân thế giới, không có gì lạ khi một số thức tỉnh giả đã trải qua những cuộc phiêu lưu và thực lực của họ đã tăng vọt. "
Hắc thứ nói xong liền ngừng nói, những người khác cũng như vậy đi thẳng về phía trước.
Cuộc trò chuyện của họ diễn ra trong im lặng và bí mật, nhưng Ngô Minh vẫn nghe được vài lời.
Hiện tại Ngô Minh đã đề phòng tổ chức này, một tồn tại vô cùng bí ẩn và nguy hiểm, ít nhất từ tình huống hiện tại chắc chắn là địch không phải bạn, lần này bọn họ sẽ điều tra nguyên khí dị thường dưới lòng đất của Thành phố Sư tử. Trong vấn đề này, Ngô Minh cũng muốn dành thời gian để tìm ra những bí mật bên dưới Thành phố Sư tử.
Có lẽ, tổ chức này còn có thông tin khác.
Và đệ tứ thế giới mà họ nói đến là gì?
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngô Minh đã có kế hoạch, nhưng vẫn bình tĩnh đi theo bốn thức tỉnh giả của tổ chức, có rất nhiều thức tỉnh giả đang đi trên đường nên không lo bị nhìn thấu.
Trên đường đi, có một đội do Sư Thành cử đến, hiển nhiên là do Uỷ ban quản lý cử đi, thế này thì mọi người đỡ phải đi bộ bằng hai chân. Những chiếc xe này đã được trang bị lại từ những chiếc xe buýt trước đây, một chiếc có thể chở 40 hoặc 50 người, Ngô Minh ngồi phía sau và bốn thức tỉnh giả ngồi phía trước.
Một đường rong ruổi cuối cùng đã trở lại Thành phố Sư tử.
Sau khi xuống xe, cả 4 thức tỉnh giả đã nhanh chóng rời đi vì sợ bị chú ý. Ngô Minh không vội, anh ta bí mật triệu hồi một U linh, cho U linh biến thành hư vô để truy tung kẻ địch.
U linh tuy không có năng lực tấn công nhưng lại giỏi truy tung, đặc biệt là chúng vô hình, trong trường hợp bình thường thì rất khó bị phát hiện.
Ngô Minh không có tự mình trở về biệt thự, Duẫn Vân Phi và những người khác sẽ đi thu xếp, vì vậy Ngô Minh tìm một nơi ở tạm thời ở ngoại thành nơi ngư long hỗn tạp.
Có những căn lều dày đặc ở khu vực bên ngoài của Thành phố Sư tử, giống như một số trại tị nạn lớn trong thế giới cũ. Đã bảy tháng trôi qua kể từ khi thảm họa xảy ra, lúc này ngoại thành Sư Tử đã hình thành bốn quận lớn đông, tây, nam, bắc tạo thành một vòng vây, tổng dân số hơn một triệu người.
Khi có nhiều người hơn, các thế lực khác nhau sẽ tự nhiên xuất hiện, nhưng đây là những thế lực cấp thấp nhất. Một băng đảng nào đó thu phí bảo kê, làm ma cô, nói tóm lại, dù họ có làm gì đi chăng nữa, đều là để tồn tại.