Sau khi cất tấm thẻ Huyết hoàng kim đi, Ngô Minh chuyển sự chú ý sang con Dơi.
Nhưng khi Ngô Minh bước tới và tóm lấy con Dơi khỏi móng vuốt của A mỗ, anh phát hiện ra con Dơi đã chết.
Cái này cũng khó trách, đầu tiên là bị A Mỗ cắn một ngụm, sau đó lại bị ngạnh sinh sinh xé rách cánh, cuối cùng lại bị A Mỗ hung hăng đánh một trảo, đặc biệt là một trảo cuối cùng kia, A Mỗ khẳng định là không có chú ý lực đạo, cho nên mới dẫn tới con Dơi bị thương quá nặng trực tiếp xong đời. Ngô Minh vốn dĩ muốn tìm xem con dơi này là loài gì, nhưng rõ ràng ý tưởng này hẳn là không thành hiện thực, nhưng dù thế nào Ngô Minh cũng cảm thấy con Dơi này không thể tách rời với Huyết tộc thân vương.
Thật ra, Ngô Minh không biết con Dơi nhỏ bé thậm chí không dễ thấy này chính là thi thể của Huyết tộc thân vương, đối phương chỉ còn cách một bước nữa là hút ra huyết hoàng kim rồi nuốt vào bụng. Nếu đúng như vậy thì ước tính bây giờ Ngô Minh đã chết.
Cũng may hết thảy cũng không có chuyện gì phát sinh.
Huyết tộc thân vương tính kế, nhưng cuối cùng lại may áo cưới cho người khác, chết đều chết không thoải mái.
Ngay khi Ngô Minh quay lại, anh đột nhiên phát hiện ra nữ nhân đang nằm trong quan tài pha lê đã đứng sau anh chưa đầy hai mét.
Không nói đến Ngô Minh, ngay cả A mỗ ở đằng kia cũng phải giật mình.
Nữ nhân bạch y kia chỉ biết đứng đó, dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm Ngô Minh, không biết vui hay buồn, lúc này Ngô Minh còn tưởng rằng nữ nhân này không có chút cảm xúc nào, huống chi là một biểu cảm.
Nhưng ngay sau đó, Ngô Minh cảm thấy có điều gì đó không ổn. Mình đã là thức tỉnh giả cấp ba, đặc biệt là trong mật thất, có người động đậy dù là cử động nhỏ nhất, ngay cả hô hấp Ngô Minh đều có thể cảm giác được, nhưng nữ nhân này làm sao đứng lên? Như thế nào tiến lại đây, Ngô Minh lại không hề có phát hiện, kể cả A mỗ, khả năng nhận thức của nó vô cùng đáng sợ, nhưng cũng không có phát hiện.
Bản thân điều này có một chút khác biệt để tìm kiếm, ngay sau đó Ngô Minh đã biết có điều gì không thích hợp.
Nữ nhân này thực sự không có hơi thở, thậm chí không một nhịp tim. Nói cách khác, nếu như nhắm mắt lại, Ngô Minh hoàn toàn không nghĩ có người đứng ở trước mặt. Và bây giờ Ngô Minh có thể chắc chắn, nếu không tự mình quay đầu, cả đời này sẽ không bao giờ biết được có một người đứng sau lưng mình.
Ngô Minh nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy có chút khủng bố, ngay cả lão Kiếm Thánh đứng ở phía sau anh ta cũng không thể im lặng như vậy, Ngô Minh lúc này đã đề phòng, tuy rằng nữ nhân này trong mắt anh ta vẫn là đẹp đến nghẹt thở, nhưng lúc này Ngô Minh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Và khoảnh khắc tiếp theo, những ngón tay mềm mại và mảnh mai của nữ nhân nhẹ nhàng nhấc lên, ngay khi các ngón tay nắm lấy trong không khí, nó như thể một thẻ bài được rút ra từ không trung.
Ngô Minh chắc chắn rằng mình không nhầm, nó giống như ảo thuật vậy. Sau đó, nàng ta kích hoạt thẻ không xác định, tấm thẻ sau đó biến thành một quả cầu ánh sáng vàng bao bọc lấy nữ nhân.
Mặc dù không biết đây là thẻ gì, nhưng Ngô Minh cũng coi như kiến thức uyên bác, ít nhất anh ta có thể biết được đây là một phép thuật chữa bệnh cực kỳ cao cấp, về mức độ cao cấp của nó như thế nào thì Ngô Minh cũng không biết.
Thực mau, kim quang biến mất, bạch y nữ nhân phảng phất như vứt bỏ một cái gông xiềng rất lớn, hơi thở của nàng ta trở nên khác biệt đáng kể so với trước đây. Ngô Minh chợt nhận ra, thầm nghĩ Huyết tộc thân vương nhất định đã dùng biện pháp nào đó để phong ấn sức mạnh của nữ nhân này, mới vừa rồi nữ nhân này đã thoát khỏi loại khống chế đó.
Khoảnh khắc tiếp theo, bạch y nữ nhân duỗi một ngón tay về phía Ngô Minh. Người sau đã đề phòng từ lâu, vừa muốn ra tay nhưng lại cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên đình trệ, rốt cuộc anh ta không thể động đậy, thậm chí nguyên khí cũng bị giam cầm, giống như bị đóng băng, căn bản vô pháp điều động. Ngô Minh rất kinh hãi, lúc này ngón tay của nữ nhân đã chạm vào trán của Ngô Minh.
Vào lúc này, Ngô Minh cảm thấy một số bí mật của mình đã bị nữ nhân này do thám, cảm giác đó giống như ai đó đã bẻ khóa mật khẩu máy tính cá nhân và mọi thứ đều bị người khác nhìn thấy.
Ngô Minh lúc này rất khẩn trương, anh ta mãnh liệt cắn chặt môi, cưỡng ép muốn thoát ra khỏi sự giam hãm này, nhưng loại sức mạnh đó giống như để anh ta rơi vào vũng lầy, càng muốn giãy dụa càng hãm sâu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, sức mạnh của nữ nhân này đáng sợ hơn Ngô Minh tưởng tượng, thật sự không biết làm thế nào mà Huyết tộc thân vương lại có thể nhốt nàng ta trong chiếc quan tài pha lê đó. Nhưng trước sự ngạc nhiên của Ngô Minh, nữ nhân đã nhanh chóng rút đi sức mạnh vô hình đó.
Sau đó, nàng ta thực sự đã mỉm cười với Ngô Minh, nụ cười bao hàm rất nhiều, có cảm kích, có bừng tỉnh đại ngộ, cũng có một loại thập phần minh xác thiện ý.
Nụ cười này ít nhất cũng cho Ngô Minh biết đối phương không có ác ý.
Ngô Minh nghĩ thầm, nhưng hành động tiếp theo của nữ nhân khiến Ngô Minh ngây ngốc.
Nàng vòng tay, ôm nhẹ, hôn lên trán Ngô Minh.
Ý gì?
Ngô Minh cảm thấy nữ nhân bí ẩn và đáng sợ này không giống như loại khi mình cứu nàng liền sẽ lấy thân báo đáp nhào vào trong ngực mình, Ngô Minh cũng cảm thấy đối phương không có một chút tình dục nào lẫn vào. Trêm trán truyền đến xúc cảm hơi lạnh nhưng cực kỳ mềm mại, bất quá thực mau môi nàng liền tách ra và bước sang một bên.
Từ đầu đến cuối nàng không nói lời nào, vừa lúc Ngô Minh không nhịn được muốn hỏi, bạch y nữ nhân liền nhảy lùi lại như biến mất trong không trung, liền biến mất không thấy tăm hơi.
"Ngươi..."
Ngô Minh vừa nói một tiếng, đối phương liền lấy phương thức thần kỳ rời đi, Ngô Minh cũng không hỏi được tiếp theo xảy ra chuyện gì.
Nhìn xung quanh, Ngô Minh biết rằng nữ nhân bí ẩn đã thực sự rời đi.
Không hiểu sao trong lòng Ngô Minh lại có cảm giác hụt hẫng, chính anh ta cũng nói không rõ là cảm giác gì, trong đầu anh nghĩ nhiều nhất chính là nụ cười xinh đẹp và cái chạm nhẹ trên trán anh.
Vài phút sau, Ngô Minh nở một nụ cười gượng gạo, thầm nói, Ngô Minh a Ngô Minh, tiểu tử ngươi cũng quá không biết cố gắng, chẳng lẽ là bị nữ nhân kia câu hồn đi rồi?
Ngô Minh không phải loại người không buông bỏ được, nhanh chóng đặt tâm tư này xuống. Bây giờ Huyết tộc thân vương đã bị giết chết, không biết trận chiến bên ngoài diễn ra như thế nào.
Chỉ là Ngô Minh không biết trên trán của anh ta xuất hiện một dấu hôn, rất nhanh tản mát ra một vầng sáng kim sắc rồi biến mất vô tung.
Từ đầu đến cuối, Huyết nô Quý Du đều nằm một góc không dám ngẩng đầu nhìn, lúc Ngô Minh gọi nó thậm chí còn khiến nó giật mình. Đối với Huyết nô này, Ngô Minh ngược lại muốn cảm ơn đối phương, nếu không có nó thì Ngô Minh không tìm cách nào vào được căn phòng bí mật này, Ngô Minh nảy ra ý tưởng chiếm giữ Lâu đài này từ ngay từ đầu.
Về phần Ủy ban quản lý, Ngô Minh cũng không muốn để ý tới, cuối cùng cho dù có xây dựng Thành phố Sư tử, bọn họ vẫn là tầng lớp thống trị ích kỷ. Tựa như lúc này đây, gặp nguy hiểm bọn họ có thể không chút do dự lưu lại hơn một ngàn danh thức tỉnh giả chính mình đào tẩu, tự nhiên là làm Ngô Minh hoàn toàn nhận rõ phẩm chất của bọn họ.
Nếu thân đang ở Tân thế giới, điều đặc biệt quan trọng là phải thiết lập lực lượng của riêng mình, Ngô Minh dự định Lâu đài này sẽ là thành trì đầu tiên của anh ta.
Nhưng làm thế nào để chiếm được nơi này khỏi mũi của Ủy ban quản lý là cả một vấn đề, và hiện tại vẫn còn một số lượng lớn Thú nhân bên ngoài, làm thế nào để giải quyết cuộc tấn công của Thú nhân này vẫn còn là một ẩn số.
Chẳng qua khi Ngô Minh đi ra ngoài với một Quý Du sợ hãi, anh ta nhận ra lũ Thú nhân bên ngoài đã rút lui, toàn bộ Lâu đài tuy rằng một mảnh hỗn độn, nhưng không có bị công hãm.
Những thức tỉnh giả sống sót đều nằm trên mặt đất và thở hổn hển, rõ ràng là họ không biết tại sao lũ Thú nhân lại đột ngột rút lui. Bởi vì lúc này bầu trời đã hừng sáng, đã có thức tỉnh giả lên xe trong Lâu đài đang lo lắng lũ Thú nhân ngóc đầu trở lại, có thể nói miễn là bọn họ đến được bên kia Nghiêu hà bọn họ sẽ an toàn.
Đương nhiên, cũng có những người bị thương không rời được, nằm trên mặt đất hỗn loạn, muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Ngô Minh nhìn lướt qua thì thấy Lý Hạ, Lưu Bân và những người khác nên định bước tới, lúc này Độc nhãn lão ngũ người bê bết máu nhìn thấy Ngô Minh thì hai mắt sáng lên, lúc sau ông ta nghĩ tới cái gì liền vội vàng chạy tới lấy ra một cái mũ đội đầu rách nát đưa cho Ngô Minh.
“Ngô lão đệ, mặc vào đi, chưa tới lúc nói chuyện!” Độc nhãn lão ngũ thì thào.
Ngô Minh không rõ nguyên do, bất quá Độc nhãn lão ngũ cũng coi như một người từng trải, hiện giờ cũng coi như là người một nhà, Ngô Minh cũng không nghĩ tới cái gì khác trực tiếp mặc vào.
Lưu Bân và Lý Hạ cũng nhìn thấy Ngô Minh, kinh hỉ không thôi lập tức đi tới.
Độc nhãn lão ngũ lấy ra một bộ quần áo tả tơi khác cho Ngô Minh mặc vào khiến anh ta có chút khó hiểu.
Không nói đến Ngô Minh, ngay cả Lưu Bân, Lý Hạ, Duẫn Vân Phi đi sau cũng không biết trong hồ lô Độc nhãn lão ngũ bán thuốc gì.
Những người khác không hỏi, nhưng dường như cũng có cùng mối nghi ngờ.
Độc nhãn lão ngũ nhìn quanh, liền kéo Ngô Minh đến khu vực không người trong lâu đài, những người khác cũng đi theo.
Lý Hạ và Lưu Bân đương nhiên vui nhất khi nhìn thấy Ngô Minh vẫn còn sống, đặc biệt là Lý Hạ, tính cách của nàng ta rất khác so với trước đây, tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Ngô Minh vẫn ổn.
Kỳ thật khi nàng vừa mới phát hiện không thấy Răng hàm cùng Nhị nha của Ngô Minh, nàng biết chắc là có liên quan đến Ngô Minh, lúc đó Ngô Minh xông ra giết hai con quái thú khổng lồ, sau đó nhìn như bị thú nhân vây sát, nhưng Lý Hạ biết Ngô Minh không thể chết dễ dàng như vậy.
Hiện tại xem ra quả nhiên như thế.
Nàng không muốn hỏi Ngô Minh làm thế nào có thể sống sót và làm thế nào anh ta vào Lâu đài, đối với nàng chỉ cần Ngô Minh bình an vô sự là được.
Bên này Độc nhãn lão ngũ nhìn xung quanh ông ta đều là người một nhà, bao gồm Ngô Minh, Lưu Bân, Lý Hạ, Duẫn Vân Phi và Thẩm Giai Nghi, suy nghĩ một lúc mới nói: "Mọi người, ta và Ngô lão đệ không phải là cố nhân, nhưng ta có thể thấy lão đệ rất nghĩa khí, lần này ta có thể thăng cấp thức tỉnh giả cấp hai đều là nhờ có Ngô lão đệ, cho nên ta coi lão đệ cùng chư vị như người một nhà. Nếu là người một nhà, ta đây sẽ vì Ngô lão đệ suy nghĩ, Ngô Minh không thể hiện thân, ít nhất là không thể cho người khác biết đệ ấy còn sống.”