Tận thế tân thế giới

Chương 145: Thẻ truyền tống, Tạp sách đá




Man hùng thú nhanh chóng vọt lên, khi xâm nhập trong phạm vi 100 mét của thẻ bảo hộ, liền thấy thẻ bảo hộ đang lơ lửng trên không trung chợt lóe lên, ngay sau đó hóa thành một thủ vệ mặc áo giáp cao khoảng 4 mét, thân hình tản ra dao động lôi điện.

Đây là Người thủ hộ bão tố, cầm một chiếc đại thuẫn dày vô song và một cây kim sắc trường mâu lôi điện quấn quanh, trông có vẻ như nó có sức mạnh phi thường.

Đôi mắt của Trần Tam Niên trợn trừng, vào thời điểm khi Người thủ hộ bão tố xuất hiện, hắn ta rõ ràng đã nhận thấy sự sợ hãi của con Man hùng thú.

Đó là sủng vật của Trần Tam Niên, trong tình huống bình thường, ngay cả khi đối mặt với cái chết cũng sẽ không có bất kỳ sợ hãi. Nhưng vào lúc này, con Man hùng thú không có trí tuệ này lại đang sợ hãi, đây là bản năng, nó xuất phát từ bản năng thuần túy nhất của nó.

Lúc này, Người thủ hộ bão tố gầm lên giận dữ, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra, con Man hùng thú cao hơn hai mét quay đầu bỏ chạy.

Đối mặt với Người thủ hộ bão tố, con Man hùng thú này thậm chí không có dũng khí để chiến đấu.

Những người khác đều khiếp sợ, nhưng Ngô Minh biết đây là kỹ năng đặc biệt của người thủ hộ, 'kinh sợ', có thể ngăn chặn những sinh vật kém hơn anh ta rất nhiều, và nơi được bảo vệ bởi người thủ hộ sẽ không dễ dàng bị những con quái vật bình thường tấn công, nguyên nhân chính là vì như vậy mới có thể được xưng là người thủ hộ.

Chỉ là Người thủ hộ bão tố sẽ không để cho kẻ đột nhập rời đi, nó đuổi kịp Man hùng thú đang chạy trốn với tốc độ cực nhanh, sau đó đâm ra một mũi thương, một cỗ nguyên khí cường đại lao ra lập tức kích sát đầu Man hùng thú.

Chân chính nháy mắt hạ gục.

Sau đó, Người thủ hộ bão tố hóa thành một cổ bàng bạc nguyên khí một lần nữa tụ thành hình thái thẻ bài.

Khóe miệng Trần Tam Niên giật giật vài cái, khi thấy người khác nhìn mình hắn lúng túng cười: "Ta chẳng qua là thử xem, không nghĩ tới sẽ là loại kết quả này, nhưng thẻ bảo hộ mạnh như vậy, làm sao chúng ta có thể mang nó đi?"

Phải nói rằng lần này, Trần Tam Niên đã nói ra điểm trọng yếu.

Ngô Minh nhìn Tô My, lúc trước Tô My đã nói có cách để thu giữ thẻ bảo hộ, hiện tại liền xem cô ta, theo tình hình hiện tại, bất cứ ai đi vào khu vực bảo vệ của thẻ bảo hộ cũng sẽ bị Người thủ hộ bão tố tấn công.

Lúc này Tô My cũng vội vàng đi tới và lấy ra một tấm thẻ.

Ngô Minh nhìn lướt qua và lập tức sửng sốt, thứ mà Tô My lấy ra hóa ra lại là thẻ 'Truyền tống'. Phải biết rằng loại thẻ ít nhất một năm sau mới xuất hiện, như thế nào hiện tại liền có?

Chẳng trách Ngô Minh rất ngạc nhiên, thẻ Truyền tống mặc dù chỉ là một loại thẻ phụ trợ, nhưng nó có thể khiến con người di chuyển xa hàng trăm dặm, tức là nhanh hơn cả máy bay. Chỉ là kiếp trước thẻ Truyền tống cực kỳ đắt giá, Ngô Minh cũng chưa từng dùng qua, nhưng không có nghĩa là chưa từng nhìn thấy.

Chỉ sau khi quan sát kỹ hơn, anh mới nhận ra rằng thứ mà Tô My lấy ra không phải là loại thẻ Truyền tống mà Ngô Minh tưởng tượng, mà là một thẻ 'Truyền tống vật phẩm'.

Những thức tỉnh giả của Tân thế giới cũng đặt cho loại thẻ này một cái tên chung, đó là thẻ 'Chuyển phát nhanh'. Chức năng là truyền vật phẩm trên một khoảng cách xa. Hiệu quả thực sự giống như một nhân viên bưu điện chuyển phát nhanh.

Thứ này cũng là hàng hiếm, nhìn thấy Tô My lấy thẻ ra thì Ngô Minh liền biết chuyện gì đang xảy ra. Bất cứ thứ gì có thể giữ thẻ bảo hộ vẫn phải ở trong Thành phố Sư tử. Thứ có thể đựng được thẻ bảo hộ hẳn là khá quý giá, chỉ có kẻ ngu mới mang trên người, nếu như đội tìm kiếm bị quét sạch thì chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn. Nếu chỉ mang theo một thẻ 'Chuyển phát nhanh' thì dù cả đội có bị quái vật tàn sát cũng chỉ mất một thẻ 'Chuyển phát nhanh'.

"Ngô Minh. Ngươi cũng nhận ra tấm thẻ này?"

Tô My rất chăm chú, nhìn thấy Ngô Minh liếc mắt một cái, lập tức hỏi.

“Biết một chút, tấm thẻ này hẳn là có thể truyền vật phẩm trên khoảng cách xa!”

Ngô Minh nhẹ giọng nói, không hề che giấu.

Tô My lại bị chấn động, Ngô Minh kiến thức rộng rãi làm nàng có một loại cảm giác vô lực, trước kia bởi vì cô ta ở viện nghiên cứu Sư Thành công tác, những gì cô ta gặp qua đều là đồ vật mà người khác nghe cũng chưa nghe nói, ngay cả Sơn Hồng cũng không biết sự tồn tại của những thẻ như vậy, nhưng Ngô Minh dường như biết tất cả mọi thứ.

"Tiếp theo, ta sẽ sử dụng thẻ này để truyền tống một vật phẩm từ Thành phố Sư tử đến đây. Việc cất giữ thẻ bảo hộ tùy thuộc vào thứ đó, nhưng quá trình này không thể bị quấy rầy, còn cần dựa vào các vị giúp ta quét dọn bất luận tồn tại nguy hiểm gì! " Tô My giải thích.

Đám người Ngô Minh đều gật đầu, tự nhiên vẫn có thể làm được chuyện này.

“Được, vậy ta bắt đầu!”

Tô My cũng là loại phụ nữ kiên quyết, lúc này xõa tóc, sau đó kích hoạt thẻ 'Chuyển phát nhanh' trong tay.

Tấm thẻ trong tay cô lập tức biến thành một hoa văn phức tạp, ánh xạ trên mặt đất, không ngừng phát ra ánh sáng.

Cùng lúc đó, trên đỉnh tòa nhà đặc biệt của Ủy ban quản lý thành phố Sư tử, một cuốn sách đá có thẻ bài đột nhiên được bọc một lớp nguyên khí màu cam, rồi như tên lửa hóa thành một đạo lưu quang bắn nhanh bay vào giữa tầng mây.

Giờ phút này, đoàn ánh sáng lộng lẫy này bay với tốc độ không thể tin được, chỉ mất chưa đầy một phút đã bay qua thác nước, sau đó bằng một cú xoay chuyển, nó đáp xuống trận đồ phức tạp được lập trên mặt đất.

Theo sau, trận đồ quang mang cùng quang đoàn dần dần biến mất, để lộ ra 'hàng hóa' bên trong.

Ngoại trừ Ngô Minh, những người khác đều trợn mắt há hốc mồm, không ai trong số họ có thể ngờ rằng trên đời này lại có một loại thẻ bài như vậy, có thể đưa một kiện vật phẩm với tốc độ nhanh như vậy xuyên qua hàng trăm km.

Ngô Minh đã từng thấy thức tỉnh giả sử dụng thẻ truyền tống trong kiếp trước của mình, thật ra không cảm thấy có bao nhiêu mới lạ.

Anh ấy chú ý nhiều hơn đến những thứ trong trận đồ.

Đó là một sách thẻ dài năm mươi cm và rộng ba mươi cm, tất cả đều được làm bằng đá, trên đó có khắc những phù văn cực kỳ rườm rà phức tạp.

Rõ ràng, thứ này là thứ cất giữ thẻ bảo hộ, ngay cả Ngô Minh cũng chưa từng nhìn thấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, Tô My cẩn thận cầm Tạp sách đá lên, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía thẻ bảo hộ, Người thủ hộ bão tố.

Bước vào tầm tấn công của Người thủ hộ bão tố mà không bị tấn công, ai cũng thấy Tạp sách đá đáng tin cậy. Sau đó Tô My mở Tạp sách đá, một lực hút lao ra ngay lập tức hút thẻ bảo hộ lơ lửng trên không vào trong đó.

Khoảnh khắc thẻ bảo hộ biến mất, thác nước vốn đã bị chia cắt làm đôi đang tụ hội lại, sau đó là tiếng rống của dã thú xung quanh.

“Không tốt, đã không có nguyên khí thẻ bảo hộ kinh sợ, chung quanh quái vật khẳng định sẽ bạo động, chúng ta đi mau!”

Ngô Minh nghĩ tới điều gì liền nói.

Mọi người lập tức rút lui, nhưng may mắn là không có nguy hiểm thực sự.

Ngô Minh vẫn chưa dừng lại cho đến khi không nghe thấy tiếng gầm thét của dã thú, Ngô Minh nhìn Tô My đang cầm Tạp sách đá và hỏi: "Tại sao ngươi không sử dụng thẻ 'Chuyển phát nhanh' để truyền tống Tạp sách đá trở lại thành phố Sư tử? "

Tô My bất đắc dĩ nói: " Thẻ 'Chuyển phát nhanh' cực kỳ hiếm, ngay cả Ủy ban quản lý cũng chỉ có mười cái, lần này cũng chỉ đủ để phân phát cho từng đội, chưa kể còn không biết trước đội nào sẽ thành công, vậy chúng ta chỉ có thể tự mang nó trở về!”

Ngô Minh gật đầu, ám đạo cũng là như thế, nếu có nhiều thẻ 'Chuyển phát nhanh' như vậy thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.

Vì vậy, so với khi đi, phải cẩn thận hơn trên đường về.

Mọi người tính toán dự định trở lại Thành phố Sư tử ngay lập tức. Tiêu phí ước chừng thời gian hai ngày, mọi người mới đi ra khỏi mảnh núi rừng nguy hiểm, trong quá trình đó có rất nhiều lần xuất hiện nguy hiểm, nhưng đều là hóa hiểm vi di.

Vào ngày thứ ba, Mộc Thiết và Trương Thu phát hiện đường cái và tìm thấy một số ô tô gần phế tích của một thị trấn thuộc quận, Trương Thu rất quen thuộc với ô tô, mọi người chen chúc lên xe lái về phía Thành phố Sư tử.

Vào tối ngày thứ tư, đám người cuối cùng đã tiến vào vùng ngoại ô của Thành phố Sư tử.

Lúc này, có một tình tiết thú vị, một nhóm thức tỉnh giả định cướp đám người Ngô Minh, nhưng Sơn Hồng tiến đến và khiến bọn họ sợ hãi trực tiếp bỏ đi. Người dẫn đầu bên kia tình cờ biết được Sơn Hồng thuộc đội bảo vệ thành phố Sư tử, lúc đó mặt anh ta tái xanh vì sợ hãi, suýt nữa thì quỳ xuống dập đầu.

Hiển nhiên, Sơn Hồng không phải là một nhân vật đơn giản, nhưng bởi vì anh ta vội vàng muốn quay trở lại nên không nói nhiều, chỉ để cho những người đó tát chính mình năm mươi cái rồi mới buông tha cho bọn họ.

Ngô Minh đương nhiên biết Cảnh vệ thành phố Sư Tử làm gì, bọn họ đều là những nhân vật hung ác chuyên quản lý, trừng trị những thức tỉnh giả không nghe lời, giống như quân cảnh ở thế giới cũ, làm sao có thể là người tốt?

Ít nhất ở Thành phố Sư tử, các Cảnh vệ có được quyền sinh sát trong tay, ngay cả những đội thức tỉnh giả hùng mạnh cũng không dám trêu trọc bọn họ.

Trở lại thành phố Sư Tử, mọi người đều cảm thấy như chết đi sống lại, Sơn Hồng và Tô My trực tiếp trở lại Ủy ban quản lý, bọn họ phải giao thẻ bảo hộ cho cấp trên. Về phần Ngô Minh và những người khác cũng về nghỉ ngơi trước, chuyện khen thưởng sẽ không bàn đến khi Ủy ban quản lý xác nhận thẻ bảo hộ.

Sau khi tách khỏi mọi người, Ngô Minh trở về biệt thự trước, lần này Ngô Minh rời đi đã bảy tám ngày, Duẫn Vân Phi và những người khác đã bình phục vết thương, Nhạc Thần cũng ở đó.

Khi Ngô Minh trở lại, tất cả đồng loạt đứng lên.

Một thời gian trước, đội trưởng và đội phó của đội Vinh Quang đã bị giết cùng một lúc, sau đó, cuộc tranh giành quyền lực và lợi nhuận trong nội bộ hoàn toàn tan rã và tách ra thành nhiều đội nhỏ. Chuyện này ở Thành phố Sư Tử ai cũng biết, những người khác không biết ai đã làm, nhưng Duẫn Vân Phi, Nhạc Thần và những người khác đều biết, bọn họ chỉ cần một đoán liền biết là ai, huống chi bọn họ đã biết thực lực của Ngô Minh. Họ gần như chắc chắn 100% rằng chính Ngô Minh đã giết Trương Côn và Lâm Thông.

Biết được điều này, Duẫn Vân Phi và Nhạc Thần chỉ có thể khâm phục và cảm kích, đặc biệt là Duẫn Vân Phi, nếu không có Ngô Minh, mấy ngày trước bọn họ đã bị đội Vinh Quang ăn sạch không còn cặn bã.

Có thể nói, Ngô Minh chính là vị cứu tinh của họ.

Chỉ là bọn họ không phải là người duy nhất đoán được chuyện này, những người khác đều biết sự tình Trương Côn của đội Vinh Quang đã cử người đi điều tra Ngô Minh. Một đội trưởng của lực lượng an ninh thành phố Sư Tử thường ngày đi lại thân cận với Trương Côn, với manh mối này đã liệt Ngô Minh vào danh sách tình nghi chính, và anh ta cũng đã dùng quyền lực của mình để phát lệnh truy nã.

Duẫn Vân Phi và Nhạc Thần biết chuyện này, nên khi nhìn thấy Ngô Minh trở lại, họ lập tức lo lắng.