Tận thế tân thế giới

Chương 146: Tước vị




"Ngô huynh, sao ngươi đã trở lại? Cảnh vệ Thành phố Sư Tử đã liệt ngươi vào diện tình nghi rồi. Nếu họ bắt được ngươi thì sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, ngươi đi mau!"

Vết thương cũ của Duẫn Vân Phi vẫn chưa lành, sắc mặt vẫn tái nhợt, hắn tính tình thẳng thắng trực tiếp lên.

“Đúng vậy, Ngô ca, không phải là lúc thích hợp để anh trở về đâu!”

Nhạc Thần cũng lộ vẻ lo lắng, sau đó nói: “Các Cảnh vệ cũng đã điều tra tình hình của ngươi sau khi đến Thành phố Sư tử, ngay cả mẹ con lúc trước ngươi thuê nhà trong thành phố cũng bị liệt vào danh sách tình nghi và bị bắt. Họ rõ ràng là đang nhắm vào ngươi, bởi vì chuyện này liên quan đến Cảnh vệ căn bản không có người nào dám quản."

Ngô Minh cau mày khi nghe điều này, mặt mày nhăn lại, không ngờ vừa về đến nhà đã nghe thấy loại tin tức này, lại còn liên lụy đến người khác, mẹ con chủ nhà mà Nhạc Thần nói là mẹ con Tiểu trùng.

Nhạc Thần hiển nhiên đã biết rất nhiều tin tức bên trong, nói cho Ngô Minh biết chuyện này là do anh rể của Trương Côn là một thủ trưởng nhỏ của Cảnh vệ, cho nên đối phương mới có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, bởi vì tìm không thấy Ngô Minh cho nên bắt mẹ con kia trước.

Nếu là trước kia liên lụy đến Cảnh vệ Sư Thành, Ngô Minh thật đúng là không có biện pháp gì, tuy rằng anh ta cũng không sợ đối phương, nhưng Cảnh vệ đại biểu cho giai cấp thống trị của Thành phố Sư tử, cùng bọn họ là địch tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt.

Nhưng hiện tại, khóe miệng Ngô Minh lại có một tia giễu cợt, chưa kể vừa hoàn thành nhiệm vụ thẻ hộ mệnh cho Ủy ban quản lý có thể đạt được 'tước vị' của Thành phố Sư Tử, chỉ đơn giản thông báo một tiếng cho Sơn Hồng, muốn giải quyết chuyện này khẳng định cũng không có vấn đề gì.

Mặc dù Sơn Hồng không nói rõ ràng, nhưng từ Tô My cũng biết địa vị của Sơn Hồng trong lực lượng Cảnh vệ chắc chắn không thấp, có thể thấy được từ thân phận thức tỉnh giả cấp hai.

Chỉ là Ngô Minh sẽ không nhờ Sơn Hồng giúp đỡ, Ngô Minh nghĩ đến đây cũng đã có kế hoạch trong đầu, bình tĩnh nói: "Không sao, cho dù là Cảnh vệ đội làm việc cũng phải chú ý chứng cứ rõ ràng, nếu không có chứng cứ bọn họ cũng không dám xằng bậy, ta đây liền đi bắt bọn họ thả người!”

“Chỉ bằng ngươi cũng muốn ta thả người? Khẩu khí thật lớn, ngươi tính là cái thứ gì, nói cho ngươi biết, liền tính là không có chứng cứ, lão tử nói bắt ngươi liền bắt, ngươi tin hay không?”

Đi kèm với một lời chế nhạo, sau đó rầm một tiếng, cánh cửa bị đá tung ra và hơn một chục thức tỉnh giả mặc đồng phục Cảnh vệ Thành phố Sư tử lao vào.

Áo giáp da màu đen với huy hiệu đầu sư tử được trang trí với hai thanh kiếm dài trên ngực, đây là biểu tượng của các Cảnh vệ, mỗi người trong số họ có một khẩu súng trường tự động mạnh mẽ và một thanh kiếm dài tiêu chuẩn có chất lượng xuất xắc, mà mỗi một thức tỉnh giả bên người còn đi theo một ‘Thuẫn vệ sĩ’.

Đây cũng là sinh vật tùy tùng tiêu chuẩn của Cảnh vệ Thành phố Sư tử.

Vũ khí trang phục đồng nhất cùng sinh vật tùy tùng. Nhìn qua khí thế mười phần, đội thức tỉnh giả bình thường tuyệt đối không có khả năng so sánh, đây chính là sức mạnh của quân đội chính quy.

Ngay cả Nhạc Thần của đội Viêm long cũng lúc này cũng không dám hành động lỗ mãng.

Mặt khác, Ngô Minh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh. Nhìn người vừa lên tiếng, rõ ràng người này chính là gia hỏa mà Nhạc Thần nhắc tới, tuổi chừng ba mươi, trông hắn ta tuấn tú lịch sự nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, thoạt nhìn không phải là người tử tế.

"Ngươi là Ngô Minh? Ngươi thật to gan. Ngươi đã giết đội trưởng Trương Côn và đội phó Lâm Thông của đội Vinh Quang. Nếu ngươi dám giết người ở Thành phố Sư tử, hôm nay ta sẽ giết ngươi!"

Theo quan điểm của hắn, bắt một thức tỉnh giả căn bản là một bữa ăn sáng, hơn nữa đối phương rất có thể là hung thủ giết chết huynh đệ kết bái Trương Côn của mình. Phải biết rằng đội Vinh Quang hàng tháng đều đưa cho hắn một phong bao đỏ lớn, bây giờ sau khi Trương Côn chết, hắn ta cũng bị cắt đứt con đường tài chính của mình, tự nhiên căm thù kẻ giết người đến tận xương tủy.

Từ khi bắt hai mẹ con mấy ngày trước, hắn ta đã phái người túc trực bên ngoài biệt thự canh gác, cho nên sau khi Ngô Minh trở về hắn ta vội vàng chạy tới bắt người càng sớm càng tốt.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của hắn, Ngô Minh trông có vẽ bình tĩnh.

Nhìn người này, Ngô Minh hỏi: “Ngươi là ai?”

Hoa Cường vẻ mặt cứng rắn, là tiểu chỉ huy lực lượng Cảnh vệ, hắn đương nhiên có tư cách cứng rắn.

Duẫn Vân Phi và Nhạc Thần đều lộ ra vẻ mặt chua xót, nếu là người khác thì còn có thể đối phó, nhưng Cảnh vệ thành phố Sư Tử không phải người thường, bọn họ chỉ chấp nhận mệnh lệnh của Ủy ban quản lý mà thôi, liền tính là giết sạch người nơi này, cũng sẽ không có ai quản.

Đây là quyền lợi mang đến kinh sợ.

Nhưng những gì Ngô Minh nói tiếp theo đã khiến mọi người chấn động.

"Hoa Cường, phải không? Ta sẽ cho ngươi mười giây cút ra khỏi nhà của ta, bằng không tự gánh lấy hậu quả!" Ngô Minh trầm giọng nói.

Im lặng!

Tất cả những người trong phòng đều ngây người, từ khi thành lập Sư Thành đến nay, chưa có thức tỉnh giả nào dám nói với Cảnh vệ như thế này. Duẫn Vân Phi và Nhạc Thần biết ngay là không ổn, nhưng là hiện tại nói cái gì cũng xong rồi.

Khuôn mặt Hoa Cường kia vốn đã vô cùng khó coi, lúc này lại vô cùng tức giận bật cười: "Hảo, thực hảo, ngươi cũng có cam đảm này, dám nói chuyện với Hoa Cường ta như vậy, ta cũng nói cho ngươi biết, mười giây sau ta sẽ làm cho ngươi quỳ gối cầu xin trước mặt ta, ngươi có tin hay không? "

Ngô Minh không thèm để ý tới hắn, lẩm bẩm nói: " Còn có ba giây!"

“Hảo tiểu tử, tìm chết!”

Hoa cường lập tức giận dữ, trực tiếp rút kiếm đâm tới.

Ngô Minh nhìn thanh kiếm đang lao tới, trong mắt hiện lên sát ý. Anh ta không có lựa chọn nào khác ngoài phải đối đầu với đối phương, anh ta nhất định không thể cùng những người này rời đi, dựa theo thủ đoạn của đối phương, trước hừng đông sẽ bị đối phương giết chết. Vì không thể làm tốt hơn, Ngô Minh đơn giản làm cho vấn đề trở nên lớn hơn, anh ta không tin với tước vị sắp có được, anh ta không thể đấu lại một tiểu đội trưởng đội Cảnh vệ sao?

Mặc dù lui một bước, Ngô Minh tin rằng nếu Sơn Hồng và Tô My biết chuyện này, họ sẽ không thể bỏ qua được. Nói trắng ra, họ đã nợ mình một mạng, nếu điểm này mà họ không hỗ trợ, Ngô Minh coi như không có nhận thức bọn họ.

Lại nói, dù mấy chục Cảnh vệ này rất hùng hậu nhưng cũng không được anh ta coi trọng, thành thật mà nói, mặc dù là Cảnh vệ đội thức tỉnh giả Sư Thành cũng so ra kém đám người ‘ tổ chức ’, thực lực như vậy Ngô Minh đều có thể cường sát, lại như thế nào sẽ để ý những người này.

Sắc trời đã tối, cùng lắm thì Ngô Minh triệu hồi ra ba con U linh đại sát tứ phương, cho nên mặc kệ nói như thế nào, Ngô Minh đều có át chủ bài.

Tuy nhiên, Hoa Cường này có thể trở thành đội trưởng của lực lượng Cảnh vệ, thực lực cũng không tệ, tuy chỉ là thức tỉnh giả cấp một nhưng kỹ năng chiến đấu của hắn đã xuất chúng rồi.

Thật đáng tiếc so với Ngô Minh. Vẫn quá tệ.

Ngô Minh trong nháy mắt rút ra Cuồng bạo chi nhận lướt tới trước mặt hắn, một tia hàn quang lóe lên, tích tắc cây kiếm trong tay Hoa Cường có thể nói là cực phẩm đã bị chém đứt.

Trước khi nửa thân kiếm rơi xuống đất, Ngô Minh nhanh chóng lao tới, lưỡi kiếm đã chạm vào cổ Hoa Cường.

Chuỗi hành động này chỉ có một từ, nhanh!

Không ai có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, Hoa Cường đã bị Ngô Minh khống chế. Hơn chục tên Cảnh vệ đang chuẩn bị xuất kích cũng dừng lại, cảm thấy có chút choáng ngợp.

“Phản rồi. Quả thực là phản rồi, ngươi dám tập kích Cảnh vệ đội!”

Hoa Cường trong lòng ớn lạnh, hắn biết mình đã nhìn lầm, Ngô Minh này lợi hại đến mức chỉ cần một chiêu đã khống chế được mình.

Tuy nhiên Hoa Cường không phải người thường, hắn biết đối phương không giết mình, nhất định phải dò xét thân phận của hắn, nếu không đối phương không dám động thủ. Chỉ giả vờ thôi.

Chỉ khoảnh khắc tiếp theo, hắn cảm thấy lưỡi kiếm đang đè trên cổ mình di chuyển về phía trước một chút, đồng thời cắt da của mình. Trong tích tắc, một cảm giác ớn lạnh và sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể.

"Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi? Tin hay không. Nếu ngươi lại nói nhảm, ta liền chặt đầu ngươi!"

Giọng nói của Ngô Minh bên tai Hoa Cường, người sau lập tức cảm thấy một cỗ sát khí thực sự.

Hắn có thể cảm thấy đối phương không hề nói đùa. Nếu hắn ta thực sự khiêu khích đối phương một lần nữa, người này sẽ thực sự ra tay.

Mặc dù Hoa Cường kiêu ngạo, nhưng hắn ta không phải là một kẻ ngốc. Cho dù sau đó các Cảnh vệ có thể báo thù cho hắn ta thì tính mạng của hắn ta mới là điều quan trọng nhất. Lúc này, hắn nuốt xuống những gì định nói, thật sự không dám nói thêm một lời nào.

Lúc này, mấy chiếc ô tô có logo đầu sư tử phóng nhanh bên ngoài biệt thự, sau đó có ít nhất hai chục Cảnh vệ thức tỉnh giả lao xuống, xông thẳng vào biệt thự dưới sự chỉ huy của một người.

Nhìn thấy người tới, Hoa Cường bị Ngô Minh cầm kiếm kề cổ vui mừng khôn xiết, vừa định nói chợt nghĩ đến lời cảnh cáo của Ngô Minh, vội vàng ngậm miệng lại. Tuy nhiên trong lòng hắn đã coi Ngô Minh như người chết rồi, phải biết có người mang đội tới chính là đội trưởng lực lượng Cảnh vệ cao hơn hắn hai cấp, đã đạt tới thức tỉnh giả cấp 2 rồi. Ngô Minh chắc chắn không phải là đối thủ của đội trưởng.

Hoa Cường không dám nói chuyện, nhưng trong đám người hắn đưa tới trước đó có phân phó của hắn, vừa thấy người tới liền lập tức chào hỏi.

“Sơn đại đội trưởng, ngài đã tới, nơi này có tên côn đồ bắt cóc Hoa Cường đội trưởng, càng có ý đồ phản kháng Ủy ban quản lý!”

Đội phó thêm mắm dặm muối nói, hiển nhiên hắn cũng biết, Sơn đại đội trưởng tới, đối phương lợi hại cỡ nào cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Không ngờ, còn chưa kịp nói xong thì đã bị người sải bước tát một cái ngã lăn ra đất, sau đó bước tới chỗ Ngô Minh dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lộ ra vẻ xấu hổ.

"Ngô huynh, ta xin lỗi, ta vừa nhận được tin biết Hoa Cường mang người đến bắt ngươi, vì vậy vội vàng chạy tới ngay lập tức, ngươi có sao không?"

Sơn Hồng vừa nói xong, lập tức không biết bao nhiêu người đã hóa đá.

Duẫn Vân Phi và Nhạc Thần lúc này chỉ có cảm giác như đang ở trên tàu lượn siêu tốc, tưởng đến tiếp viện cho nhau, nhưng không ngờ rằng người này rõ ràng có vị trí cao hơn trong lực lượng Cảnh vệ, lại khách khí với Ngô Minh.

Bọn họ không biết Sơn Hồng là ai, nhưng đám người Hoa Cường thì biết, khi nhìn thấy cảnh này trong lòng lập tức run lên, biết rằng lần này bọn họ đã làm loạn.

Đội phó lúc này bị tát vào mặt cũng ngoan ngoãn đứng sang một bên, không dám nói thêm lời nào.

Ngô Minh rất hài lòng với phản ứng của Sơn Hồng, thầm nghĩ đối phương không phải loại người qua sông rút cầu, nên không làm anh ta khó xử mà để Hoa Cường trực tiếp rời đi. Dĩ nhiên, người sau lúc này không dám xuất khí, khi nghe thấy những gì Sơn Hồng nói tiếp theo, hắn ta gần như ngất đi.

"Ngô huynh, tước vị chứng minh của ngươi vốn dĩ ta tính toán ngày mai đưa tới, nếu hôm nay đã tới, ta đây liền thuận đường đưa cho ngươi. Dựa theo mệnh lệnh Ủy ban quản lý tối cao Sư Thành, trao tặng cho ngươi danh hiệu công huân tước sĩ Sư Thành!”