Ngô Minh thẩm vấn hơn một giờ, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào cho đến khi không thể rút ra được bất kỳ giá trị hữu ích nào nữa.
Mặt rỗ lúc này chỉ còn lại một nửa cái mạng, Ngô Minh cũng lười nói thêm, trực tiếp phái người đi gặp Diêm Vương.
Một kẻ thù như Mặt rỗ nhất định không được buông tha, chưa kể nếu để đối phương rời đi, rất có thể sẽ lộ diện trong tổ chức đó, Ngô Minh không muốn trước khi có thực lực tuyệt đối bị 'tổ chức' cường đại mà thần bí này đuổi giết.
Mặt rỗ không biết nhiều về 'người thủ hộ', hắn ta chỉ biết vị trí gần đúng và tên của thẻ 'Người thủ hộ', còn lại hắn ta cũng chỉ biết như Sơn Hồng và Tô My.
Về phần tổ chức bí ẩn, Ngô Minh lại biết không ít.
Điều khiến Ngô Minh ngạc nhiên là tổ chức này tồn tại từ rất lâu trước khi thảm họa xảy ra, nghe nói chỉ những thành viên tham gia trước thảm họa mới được coi là thành viên cốt cán, những người như Mặt rỗ tham gia sau thảm họa thì ít được biết đến.
Hắn chỉ biết tổ chức chiêu mộ đủ loại nhân tài, thu thập đủ loại thẻ quý, về mục đích thì hắn không biết gì, nhưng Mặt rỗ để lộ ra một cái cứ điểm ở phụ cận, là một cái phân bộ của tổ chức.
Ngô Minh dự định đợi đến khi đoạt được thẻ bài nâng cấp cấp ba, sau đó sẽ đến phân bộ của tổ chức bí ẩn để tìm hiểu, Ngô Minh nhất định phải biết thêm về sự tồn tại đầy bí ẩn và cường đại này.
Chứng kiến Ngô Minh giết Mặt rỗ, Sơn Hồng và những người khác không nghĩ đó là điều sai trái, đây là điều thường thấy ở Tân thế giới. Tình hình của đám người Sơn Hồng cũng không khả quan, Ngô Minh lấy thùng chứa đầy nước quả cây Huyết Mộc ra, rót ra và cho mỗi người một chén nhỏ.
Mười phút sau, nguyên khí đã mất và cả những vết thương trên người đều khôi phục như cũ, kể cả Sơn Hồng và Tô My, tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Đây là huyết thanh của trái cây Huyết Mộc sao? Không, ngay cả huyết thanh của trái cây Huyết Mộc cũng không thể có tác dụng này!”
Sơn Hồng quả nhiên là thức tỉnh giả cấp hai. Kiến thức rộng rãi, lập tức đã nhận ra có điều không đúng.
Ngô Minh cười nói chuyện về cây Huyết Mộc khổng lồ mà anh ta phát hiện trước đây, không cần giấu diếm chuyện này. Ngô Minh tin rằng ở giai đoạn này, thậm chí là trong khoảng thời gian ngắn, cho dù có người biết được vị trí của cây Huyết Mộc khổng lồ, tuyệt đối không có ai có thể hái quả từ cây Huyết Mộc khổng lồ đó. Ngoại trừ bản thân mình.
Nghe được những lời của Ngô Minh, đám người Sơn Hồng chợt nhận ra nếu đó là loại cây Huyết Mộc khổng lồ cao hàng trăm mét thì có lẽ nó thực sự có tác dụng thần kỳ như vậy. Mộc Thiết, Trần Tam Niên và Trương Thu vốn đã coi Ngô Minh như huynh đệ, không nói gì chỉ là càng thêm tin cậy Ngô Minh. Về phần Sơn Hồng và Tô My, họ thực sự tin tưởng Ngô Minh, huống chi nếu Ngô Minh có ý đồ gì khác, thì không cần cứu bọn họ, không nhất thiết cung cấp cho họ huyết thanh của Huyết Mộc quý giá.
Có thể nói, ngay từ lúc này, Sơn Hồng và Tô My cũng đã coi Ngô Minh như người một nhà.
"Ngô Minh, chuyện của Huyết Mộc khổng lồ này không phải là chuyện tầm thường. Ta đề nghị đừng nói cho người khác biết, dù sao trên đời này có quá nhiều kẻ tham lam!"
Sơn Hồng lúc này mới nghiêm túc nói, nhưng bây giờ cũng lộ ra tươi cười.
Vào lúc này, Ngô Minh mới biết Sơn Hồng lại là một đội trưởng của Đội bảo vệ Thành phố Sư tử, chịu sự quản lý trực tiếp của Ủy ban quản lý. Nói một cách đơn giản hơn, đó là lực lượng cảnh sát đặc nhiệm, lý lịch của Tô My cũng rất khó lường, hóa ra là nghiên cứu viên của viện nghiên cứu Thành phố Sư Tử, rất hiểu biết về thẻ bài và nguyên khí.
Mọi người sống sót sau tai nạn, quan hệ tự nhiên là càng tiến thêm một bước, nghỉ ngơi một lát thì đem thi thể đám người Mặt rỗ xử lý, đoạt chiến lợi phẩm của bọn họ, không nghĩ tới đám người Mặt rỗ đúng là không ít thứ tốt, không nói những trang bị cùng vũ khí, chỉ thẻ sinh vật cũng có không ít, bù đắp cho hoàn cảnh xấu hổ khuyết thiếu sủng vật của đám người Ngô Minh.
Hiện tại bọn họ đã khôi phục nguyên khí và phục hồi thương tích, bọn họ bàn bạc với Ngô Minh và quyết định đi tìm thẻ 'Người thủ hộ' rơi ở khu vực này.
Ngoài việc nhận được phần thưởng phong phú, lý do quan trọng nhất là để bảo vệ Thành phố Sư tử. Những người khác không biết rằng nếu họ sống ở Thành phố Sư tử trong một thời gian dài, họ nghĩ rằng họ có thể tận hưởng sự yên bình mãi mãi, nhưng thực tế hoàn toàn không phải như vậy.
Đây là một thế giới hậu khải huyền mới, nơi những khoảnh khắc nguy hiểm sẽ tiếp nối nhau.
Viện nghiên cứu của Tô My phát hiện ra dưới lòng đất của Thành Phố Sư Tử có một nguyên khí bí ẩn đặc thù, ảnh hưởng đến một mảnh khu vực, chính vì vậy mà Thành Phố Sư Tử không bị những con quái vật hùng mạnh xung quanh tấn công.
Nhưng loại nguyên khí này mỗi ngày một giảm, sau hai tháng sẽ biến mất, nếu không có sự bảo vệ của nguyên khí bí ẩn kia, có thể nói, Thành phố Sư Tử sớm muộn gì cũng sẽ bị quái vật tấn công, vì vậy thẻ 'Người thủ hộ' càng quan trọng.
Đây là những bí mật của Thành phố Sư Tử nhưng Tô My vẫn nói ra, thứ nhất cô biết lần này cần sự hợp tác toàn diện của mọi người, thứ hai là cô muốn mọi người có tâm lý đập nồi dìm thuyền.
Ít nhất thì hiện tại, Thành phố Sư tử là nơi ẩn náu của họ, nếu Thành phố Sư tử biến mất, mọi thứ sẽ bị hủy hoại.
Quả nhiên khi nghe được những điều này, tất cả mọi người đều đồng ý tiếp tục tìm thẻ 'Người thủ hộ'.
Ngô Minh cũng là bừng tỉnh đại ngộ, kiếp trước anh ta liền cảm thấy kỳ quái, vì cái gì ngay từ đầu Sư Thành thập phần yên ổn, nhưng cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ có đại lượng quái vật vây công, nguyên lai còn có nội tình như vậy.
Ở kiếp này, cũng chính vì đề cao thực lực của bản thân mà sau khi gặp một người như Tô My, anh mới biết được loại bí mật này.
Vì vậy sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người lập tức lên đường, vượt qua vết nứt lớn nơi có cây Huyết Mộc khổng lồ, tiến lên một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến được vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
"Mục tiêu của chúng ta là thẻ bảo hộ, Người thủ hộ bão tố. Có rất ít thông tin về thẻ này, ta cũng chỉ biết phương pháp lưu trữ nó!"
Trên đường đi, Tô My kể lại tất cả những gì cô biết.
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng phải rất khó khăn mới tìm được thẻ bảo hộ, không ngờ trong khi đang nghỉ ngơi, A mỗ đang bay trên không đã gửi cho Ngô Minh một tin tức.
Đi qua một khu rừng rậm, mọi người nhìn thấy một ngọn thác từ trên vách đá phía trước đổ ào ào xuống, trong thác có một thẻ đang lơ lửng.
Nước chảy ào ào hoàn toàn không thể chạm vào thẻ bài này, nó bị bật ra bởi một trường khí vô hình cách lá bài hai ba mét, thác nước khổng lồ bị một thẻ bài chia làm đôi, khí thế cực kỳ đồ sộ.
Tấm thẻ này rất lớn, ít nhất là gấp ba lần một tấm thẻ thông thường, nó tỏa ra ánh sáng mờ ảo và có những tia chớp liên tục xung quanh nó.
Nhìn thấy tấm thẻ đó, Tô My liền lấy 'thẻ trinh sát' ra để sử dụng.
Ngay sau đó, thông tin về mục tiêu hiện lên trên thẻ trinh sát.
“Thẻ bảo hộ cấp ba, Người thủ hộ bão tố, đã tìm thấy, chính là nó!”
Tô My hào hứng nói. Dù trải qua hàng loạt rắc rối và nguy hiểm nhưng cuối cùng họ cũng tìm được mục tiêu.
Ngô Minh cũng nhìn tấm thẻ khổng lồ và nở một nụ cười nhẹ, kiếp trước anh ta từng nhìn thấy tấm thẻ bảo hộ nổi trên tường thành của Thành phố Sư tử. Lúc đó thẻ bảo hộ được đặt trên một 'dàn tế' đặc biệt, bên cạnh luôn có những vệ binh đặc biệt canh giữ chúng 24/24, và để duy trì hoạt động của các thẻ bảo hộ, cần phải có một số lượng lớn thẻ nguyên khí.
Kiếp trước, Ngô Minh chỉ có thể nhìn từ xa một thẻ bài lợi hại như vậy giống như người thường, nhưng kiếp này lại có cơ hội tự mình lấy được, khoảng cách giữa hai bên thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy thẻ bảo hộ, Mộc Thiết, Trần Tam Niên và những người khác đều trợn mắt há mồm.
"Trời ạ, đây là thẻ bảo hộ. Thực sự rất cường đại, nguyên khí bao phủ trên nó mạnh mẽ đến mức khiến người ta nghẹt thở. Nếu đem thứ này ra đấu giá, ước tính có thể bán được hơn 100.000 đồng vàng!"
Trần Tam Niên trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm, nói hắn thân là thành viên trung tâm đội Thương Khung ở Sư Thành cũng coi như là trãi qua việc đời, nhưng vào lúc này vẫn kinh hãi như một người dân quê mùa bước vào thành phố.
Mộc Thiết và Trương Thu ở một bên cũng không khá hơn là bao, không giống như Trần Tam Niên yêu thích vênh váo, hai người cũng không giỏi ăn nói, lúc này lại càng há hốc mồm, không thốt nên một lời nào.
Quả thực, lần đầu tiên nhìn thấy thẻ bảo hộ, chấn động mang lại là không thể tả, dù ở khoảng cách hàng trăm mét, nhưng thẻ bảo hộ phát ra khí thế cường đại bất khả xâm phạm cũng đủ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Hãy thử tưởng tượng, nếu những tấm thẻ bảo hộ được đặt trên bức tường thành của Thành phố Sư tử, thì những người ở Thành phố Sư tử sẽ nhận được sự an toàn như thế nào. Ngô Minh đột nhiên nghĩ nếu không phải bởi vì nguyên khí bí ẩn dưới lòng đất của Sư Tử Thành dần dần biến mất, thì cho dù muốn củng cố quyền lực anh ta cũng phải lấy được thẻ bảo hộ.
“Chúng ta đã tìm được vật cần tìm, còn chờ gì nữa, đi lên lấy a!”
Trần Tam Niên lúc này nói xong liền định đi về phía trước, lần này đừng nói là Ngô Minh, ngay cả Mộc Thiết cũng bất đắc dĩ kéo tên kia trở lại.
"Đồ ngốc, nếu thẻ bảo hộ dễ dàng lấy được như vậy thì đã mất từ lâu rồi. Ta dám nói chúng ta không phải thức tỉnh giả đầu tiên phát hiện thẻ bảo hộ là ở đây, nếu không Ủy ban quản lý sẽ không có khả năng cung cấp bản đồ tỉ mỉ.”
Ngay cả Mộc Thiết cũng có thể nhìn ra điều này, Ngô Minh tự nhiên cũng đã sớm nghĩ tới.
Về tấm thẻ bảo hộ này, người trong tổ chức cũng biết, nếu không họ đã không phái Mặt rỗ tới lấy nó, nhưng người trong tổ chức chắc chắn không có cách nào nhận được thẻ bảo hộ, điều này Ngô Minh có thể chắc chắn.
Ủy ban quản lý nhất định phải có cách, nếu không đã không cử mười đội đi.
Chỉ là Ngô Minh không biết phương thức lưu trữ là gì.
Lúc này, Trần Tam Niên dường như không tin tà, hắn triệu hồi một sủng vật, Man hùng thú, là một phiên bản dị hóa của Gấu nâu, một sinh vật cấp một chỉ đứng sau sinh vật cấp hai.
Khoảnh khắc tiếp theo, con Man hùng thú này lập tức lao thẳng đến chỗ có thẻ bảo hộ.
Ngô Minh không ngăn cản, Sơn Hồng và Tô My cũng vậy, cả ba nhìn nhau và hiểu rõ ý nghĩ của nhau, đó là muốn dùng con sủng vật này để kiểm tra sức mạnh của thẻ bảo hộ.
Họ cũng muốn xem thẻ bảo hộ này, Người thủ hộ bão tố, mạnh đến mức nào.