Tận thế tân thế giới

Chương 138: Kiến lính tấn công




Đơn giản là ăn một số thức ăn, và mọi người tìm một nơi để ngủ. Một số người đã chọn ở lại trong xe, một số người trú ẩn khỏi gió sau những phiến đá và trên cây.

Để đảm bảo an toàn, cứ sau hai tiếng, đội viên sẽ được luân phiên trực đêm.

Ngô Minh và Trương Thu được sắp xếp thành một nhóm, hai giờ sáng họ bắt đầu phiên trực ban đêm. Lúc đầu, mọi thứ đều ổn, Răng hàm Nhị nha của Ngô Minh thậm chí còn giết chết một số quái vật đến gần. Lúc này Trương Thu cũng thể hiện sức mạnh của mình, vũ khí của anh ta hóa ra là một bộ phi đao được chế tác đặc biệt, trong vòng 50 mét bách phát bách trúng, cực kỳ mạnh mẽ, mạnh hơn nhiều so với súng cầm tay.

Trương Thu không nói nhiều, nhưng anh ta có vẻ rất thân thiện với Ngô Minh, vì vậy Ngô Minh mới biết được kỹ năng phi đao này hóa ra là kỹ năng do tổ tiên truyền lại, một con Chuột lông gai vừa trồi lên cách đó hơn 30 mét đã bị Trương Thu phóng phi đao giết chết, Ngô Minh cảm thấy thập phần thần kỳ.

Có thể nói, thế giới rộng lớn và có vô số người có tài năng. Tuyệt kỹ phi đao này trước kia Ngô Minh chỉ thấy ở trong tiểu thuyết cùng điện ảnh, không nghĩ tới trong hiện thực cũng có người có tuyệt kỹ như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng của Ngô Minh, Trương Thu cười nói: “Muốn học không, ta có thể dạy cho ngươi!”

Ngô Minh kinh ngạc, anh ta thật muốn học kỹ năng phi đao này, hiện tại anh ta không có gì khác ngoài súng ống, căn bản không có phương pháp tấn công tầm trung, nếu có thể thành thạo kỹ năng phi đao này, chắc chắn sẽ tăng cường thực lực của anh ta rất nhiều.

Nhưng làm thế nào mà Trương Thu nhận ra mình muốn học?

Khi Ngô Minh có ý nghĩ này, Trương Thu cười nói: "Ta rất tinh ý. Ta sẽ dạy cho ngươi kỹ năng phi đao, nhưng nó không miễn phí, ngươi phải giúp ta!"

Ngô Minh nhìn vào mắt Trương Thu một lúc mới hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Ta có thể thấy ngươi rất mạnh, ngay cả đội trưởng duy nhất đó cũng không nhất thiết có thể so với ngươi. Thẻ nâng cấp tiếp theo sắp đến, ta muốn ngươi giúp ta lấy một thẻ nâng cấp. Đổi lại, ta có thể dạy cho ngươi kỹ năng phi đao trước!” Trương Thu cười nói.

Ngô Minh lúc này mới nhận ra Trương Thu này nhất định không phải là nhân vật đơn giản, nhãn lực của hắn tuyệt đối cao minh, nhưng đối phương lại rất thẳng thắn, Ngô Minh cũng không cảm thấy giao dịch này thua thiệt, dù sao anh ta cũng sẽ phải cạnh tranh thẻ nâng cấp cấp ba, nhân tiện có thể lấy thẻ nâng cấp cấp 2.

“Thành giao!” Ngô Minh cười nói.

Tiếp theo, Trương Thu thực sự bắt đầu dạy Ngô Minh một số thủ pháp sử dụng phi đao cơ bản và giao cho Ngô Minh một vài phi đao để luyện tập. Sau một giờ luyện tập theo thủ pháp do Trương Thu dạy, Ngô Minh đã học rất tốt, ngoài ra Trương Thu còn truyền cho Ngô Minh một đoạn khẩu quyết.

Nghe nói khẩu quyết này là do tổ tiên họ Trương truyền lại, nhưng trong mắt của Ngô Minh, nó hóa ra là một pháp tắc vận dụng nguyên khí, hay nói cách khác, đây là một phiên bản văn bản của 'công thức' vận dụng nguyên khí. Ngô Minh đã có thành tựu rất sâu đối với công thức vận dụng nguyên khí, nên anh ta nhanh chóng thuần thục pháp tắc này, phi đao được ném ra bằng pháp tắc này có thể thêm vào nguyên khí có sức mạnh to lớn.

Nếu tiếp tục luyện tập, Ngô Minh tin rằng kỹ năng phi đao của mình sẽ không kém hơn Trương Thu.

Điều này khiến Trương Thu trợn mắt há mồm.

"Ngô Minh, ngươi thật lợi hại. Ta phải mất hơn ba tháng mới có thể lĩnh ngộ khẩu quyết này, thế nhưng mới đây mà ngươi đã lĩnh ngộ ra ngay!"

Tiếng tán thưởng của Trương Thu xuất phát từ tận đáy lòng. Rõ ràng, hắn sợ ngây người trước khả năng lĩnh hội của Ngô Minh.

Ngược lại, Ngô Minh không quan tâm, anh ta đã nghiên cứu công thức nguyên khí với giáo sư Từ ở Vũ Thành, muốn nói về sự hiểu biết nguyên khí, anh ta tin tưởng tuyệt đối.

Nhưng thật ra tổ tiên Trương Thu truyền xuống khẩu quyết thế nhưng lại là pháp tắc vận dụng nguyên khí, điểm này lại làm Ngô Minh thập phần ngoài ý muốn, thậm chí là kinh hãi, chẳng qua đã trải qua hầm trú ẩn ở Vũ Thành, xem qua bút ký mấy chục năm về trước, Ngô Minh thật ra cũng không quá mức khiếp sợ.

Đánh giá từ nhiều thông tin khác nhau mà anh ta có, thảm họa này có thể không phải là ngẫu nhiên.

Trong ghi chú bí ẩn đó có ghi lại rằng có người đã phát hiện ra lối vào dị giới trước đó, vì vậy không kinh ngạc khi tổ tiên Trương Thu có thể có một pháp tắc vận dụng nguyên khí như vậy.

Ngoài ra, Ngô Minh vẫn còn nhớ Ảnh ma và Kẻ dưỡng thi đã tranh giành thẻ nâng cấp với anh ta. So với những người này, ưu điểm trọng sinh của mình có vẻ không lớn, nhưng Ngô Minh cũng không sợ, kiếp trước Ngô Minh còn không sợ ai, huống chi là kiếp này.

Thấy Ngô Minh không hỏi thêm câu nào, Trương Thu có chút cổ quái, nói: "Ngô Minh, ngươi không nghĩ là lạ sao? Tại sao khẩu quyết do tổ tiên ta truyền lại lại có thể áp dụng vào nguyên khí."

Ngô Minh nhìn Trương Thu, hờ hững nói: “Hỏi cũng vô dụng, ta có thể nhìn ra, ngươi cũng không biết.”

Trương thu kinh ngạc một chút, lại gật đầu cười cười, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, hiển nhiên, bọn họ cũng đều biết nguyên khí này có lẽ không phải sau thảm họa xảy ra mới xuất hiện.

Đúng lúc này, Răng hàm và Nhị nha đang tuần tra xung quanh theo lệnh của Ngô Minh, phát ra một tiếng kêu, có nghĩa là một cảnh báo.

Ngô Minh sững sốt một lúc, nhìn về hướng đó thì thấy hơn chục bóng đen đang lao vào Răng hàm và Nhị nha.

Ngay cả Ngô Minh cũng hít một hơi khí lạnh, nói thật, thực lực của một con Kiến lính rất trung bình, nhưng những con quái vật như vậy không bao giờ đơn lẻ, ít nhất là hàng chục, hàng trăm con.

“A mỗ, đi xem thử!”

Ngô Minh điểm ra 'U linh tạp sách' ra lệnh một tiếng, A mỗ tự động bay ra ngoài không trung để điều tra. Ngay sau đó, Ngô Minh nhận được phản hồi từ A mỗ.

Lúc này có hàng trăm Kiến lính đang tụ tập xung quanh, và số lượng có thể còn nhiều hơn nữa.

Vẻ mặt của Trương Thu lúc này cũng trầm xuống, không phải chuyện đùa khi bị Kiến lính vây quanh, hơn nữa Kiến lính nhiều như vậy, rất có thể là đàn kiến ở gần đây.

Ngô Minh cũng là ý thức được điểm này, mắng to một tiếng lập tức phát ra cảnh báo.

Người của đội tìm kiếm thứ năm tỉnh dậy lập tức tụ hợp lại, bọn họ cũng không tầm thường, tình huống trước mắt cũng biết là rất tồi tệ.

“Chuyến này xong đời, lão tử hôm nay liều mạng a!”

Trần Tam Niên lúc này mắng to, nhưng cũng không chậm trễ lập tức triệu hồi hai tùy tùng, một Khiên vệ và một Chiến binh sài lang, sẵn sàng chiến đấu.

Các thức tỉnh giả khác động tác càng mau, hiển nhiên đều có thực lực cường đại kinh nghiệm phong phú.

Khi Sơn Hồng và Tô My nhìn thấy cảnh này, da đầu của họ cũng tê rần, vô cùng dứt khoát lập tức triệu hồi sủng vật của mình và nói: “Bỏ xe, lập tức phá vây, giết!”

Đơn giản, rõ ràng, nhưng mọi người đều biết, đây sẽ là một trận chiến đẫm máu.

Sơn Hồng xứng danh là đội trưởng, vừa ra tay đã thể hiện sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ, trường kiếm trong tay cực kỳ sắc bén, mỗi lần quét và đâm đều có thể giết chết rất nhiều Kiến lính, sủng vật của anh ta là một người rất cao và kỳ lạ, đeo chiếc mặt nạ đồ đằng bằng gỗ, cầm trong tay bộ xương khô ‘ Vu tộc hiến tế ’.

Sủng vật này rất mạnh, nó có thể điều khiển thi thể của hai con Kiến lính đã chết để chiến đấu, cũng có thể há miệng phun ra một làn sương độc màu xanh lá cây, thậm chí Kiến lính cũng có thể bị trúng độc chết.

Không cần phải nói, đây chắc chắn là một sinh vật cấp 2, nó cũng là một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ trong số các sinh vật cấp 2.

Về phần Tô My cũng không tệ, sủng vật của cô là hai con 'Cuồng bạo lang nhân', tuy chỉ là sinh vật cấp một nhưng lực công kích thập phần khả quan

Dựa vào hai người bọn họ, mọi người giết ra một con đường máu trong đàn Kiến lính.

Mỗi con Kiến lính to bằng con nghé, dũng mãnh không sợ chết, con kiến to lớn này không hề yếu ớt, súng ống tuy rằng cũng có thể đem Kiến lính này bắn chết nhưng hao phí rất nhiều đạn, hoặc một phát bắn trúng điểm yếu của nó. Nói một cách tương đối thì hiệu quả của việc chém giết bằng vũ khí lạnh thì tốt hơn.

Vào lúc này, Ngô Minh ở trong đội chiến đấu cùng với những người khác.

Bao quanh anh ta là Trương Thu, Trần Tam Niên và Mộc Thiết, trong cơn khủng hoảng tột độ này, không có thời gian để nghĩ về những điều khác, vì vậy anh ta chỉ có thể chiến đấu hết mình, nếu không làm vậy thì những Kiến lính xung quanh sẽ ngay lập tức giết chết, cắn nuốt đến nỗi xương cũng không còn.

Ngô Minh cầm Cuồng bạo chi nhận được Răng hàm Nhị nha yểm hộ không ngừng múa may phách chém, Kiến lính xung quanh không thể đến gần Ngô Minh, nhưng Kiến lính tập trung rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến thành hải dương Kiến lính bao vây. Đặc biệt là lúc nửa đêm, có thể nói dưới ánh trăng dày đặc Kiến lính khiến người ta da đầu tê dại.

“Kháo, sao có thể có nhiều như vậy!”

Đôi mắt của một thức tỉnh giả lộ ra vẻ kinh hãi, lúc này ngay cả cao thủ trong Thành phố Sư tử cũng sẽ sợ hãi choáng ngợp không biết làm gì.

Thức tỉnh giả này rõ ràng không giỏi cận chiến, ba sủng vật của anh ta nhanh chóng bị giết chết, sau khi anh ta giết hơn 20 con Kiến lính vô tình bị một con Kiến lính tấn công cắn vào bên trái chân.

Nó gần như là một lời tuyên bố tử hình của anh ta.

Không ai dám cứu anh ta, và cũng không ai có khả năng cứu anh ta, ngay cả đội trưởng Sơn Hồng cũng không có khả năng đó.

Chỉ có thể nhìn tên quỷ xui xẻo này bị lôi đi và bị xé xác thành vũng thịt thối.

Trương Thu chiến đấu trái và phải bằng hai thanh đoản đao trên hai tay. Tuy nhiên, có quá nhiều Kiến lính, nếu không có bộ giáp tốt trên người hắn đã đi theo bước chân của tên quỷ xui xẻo vừa rồi. Bên kia, Trần Tam Niên và Mộc Thiết cũng tương tự như vậy, bọn họ đã sớm phát hiện Kiến lính vây quanh Ngô Minh được dọn dẹp nhanh nhất.

Lúc này, ba người tiến lại gần Ngô Minh, bốn người hợp tác chiến đấu cùng nhau.

Ngô Minh không nhớ nổi mình đã giết bao nhiêu con Kiến lính, lúc này trên người đã dính đầy chất lỏng của kiến, dù với thể lực cao thế nào thì lúc này anh ta cũng có chút thoát lực.

Lưỡi kiếm càng ngày càng nặng, nhưng Ngô Minh không thể chùng xuống, anh vẫn chiến đấu như một cái máy, Răng hàm Nhị nha to tướng cũng thủng lỗ chỗ, thi thể chiến binh thổ dân gần như sắp sụp đổ.

Nếu thi thể của chiến binh thổ dân mất đi, sức mạnh của Răng hàm và Nhị nha sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng không có cách nào khác được, Răng hàm Nhị nha cũng không tệ lắm, những sủng vật của người khác đã mất hơn 80 %, đối mặt với Kiến lính như thủy triều cũng bị nuốt hết.

Cuối cùng, tứ chi của Răng hàm Nhị nha trên cơ thể chiến binh thổ dân cũng bị cắn đứt, Ngô Minh không còn cách nào khác lập tức bước tới thu hồi bọ ký sinh ra khỏi cơ thể và hoá thẻ chúng.