Tận thế tân thế giới

Chương 139: Tình cảnh tuyệt vọng và xác máy bay




Răng hàm và Nhị nha đi cùng Ngô Minh từ Vũ Thành đến bây giờ, khả năng ký sinh mạnh mẽ và khả năng tiến hóa của chúng đã trở thành cánh tay phải không thể thiếu của Ngô Minh, có thể nói hai gia hỏa này là bảo bối của Ngô Minh, tuyệt đối không thể tổn thất.

A mỗ cũng đã kiệt sức từ lâu, nhưng nó vẫn tiếp tục giúp Ngô Minh chống cự, dưới lệnh cưỡng chế của Ngô Minh, nó phải hoá thẻ thu vào Tạp sách nghỉ ngơi.

Kết thúc cuộc chiến, Ngô Minh đã quên cả thời gian và mọi thứ, anh chỉ biết tiếp tục vung Cuồng bạo chi nhận mà không để ý ngay cả Sơn Hồng và Tô My lúc này cũng đang ý thức đến gần anh, tìm kiếm sự bảo vệ gián tiếp của anh.

“Kháo, cuồng bạo, cuồng bạo!”

Ngô Minh tàn sát hai con Kiến lính bay tới, trực tiếp bôi máu trên người anh ta lên lưỡi kiếm, bất kể vết thương bị cắn trên đùi.

Khi dính máu của người dùng, 'Cuồng bạo chi nhận' sẽ khiến người dùng trở nên điên cuồng, tăng sức mạnh và tốc độ. Lý do để Ngô Minh làm điều này rất đơn giản, bởi vì một con trùng có kích thước gấp ba lần con Kiến lính bình thường đã bò tới trước mặt anh.

Trong tổ kiến, Kiến thợ kém nhất, kế đến là Kiến lính, con trước mắt này có lẽ cao hơn kiến lính.

Chúng có kích thước lớn hơn, được bao phủ bởi một lớp giáp xác, hai bên thân có những cặp chi co duỗi linh hoạt, phi thường sắc bén. Ngô Minh thấy con kiến giống như xe tăng bò lại nên quyết định sử dụng 'Cuồng bạo'.

Khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Minh tiến lên vài bước, Cuồng bạo chi nhận quét ngang từ phải sang trái, cứng đối cứng chặt đứt một chi mà con Kiến xe tăng đã duỗi ra.

Độ cứng rắn và sắc bén của Cuồng bạo chi nhận đã được thể hiện.

“Cẩn thận!”

Con Kiến xe tăng bị Ngô Minh chặt đứt chi lập tức gầm lên, dùng hàm răng kiến giống như cánh hoa lao tới cắn, Tô My nhìn thấy cảnh này lập tức lớn tiếng nhắc nhở.

Hiện tại nàng cũng có thể nhìn ra được đội viên dường như không dễ nhận thấy này thực lực lại cao như vậy, ngay cả đội trưởng chiến đấu đến bây giờ cũng có chút kiệt sức, nhưng người này vẫn hung hãn như vậy.

Ngô Minh cũng đã nhìn thấy hàm răng Kiến xe tăng đang cắn tới. Anh ta đột nhiên cúi đầu xoay người sang ngang, thân hình xoay một trăm tám mươi độ, di chuyển hơn ba thước, không chỉ né được đòn tấn công của Kiến xe tăng, mà lưỡi Cuồng bạo chi nhận trong tay còn đâm thẳng vào bụng của Kiến xe tăng, sau đó bất ngờ bị kéo thật mạnh.

PHỤT!

Lưỡi kiếm sắc bén khoét một lỗ dài hơn hai thước, nội tạng hôi thối tràn ra, Ngô Minh nhảy dựng lên, giống như linh hầu đáp xuống lưng Kiến xe tăng, sau đó hung hăng đâm một kiếm lên đầu nó.

Lưỡi kiếm cuồng bạo cắm ngập vào trong, lần này may mắn đâm trúng điểm mấu chốt của kiến xe tăng. Ngô Minh vặn cổ tay khuấy mạnh, con quái vật ầm ầm ngã xuống đất.

“Thật lợi hại!”

Ngay cả đôi mắt của đội trưởng Sơn Hồng lúc này cũng sáng lên, anh ta đương nhiên có thể thấy Kiến xe tăng ít nhất cũng là một sinh vật cấp hai, nhưng đội viên đó đã giải quyết trận chiến ngay từ đầu, bất quá cũng chỉ vài nhịp thở.

Vui sướng thống khoái, nhất kích tất sát.

Có thể đem sinh vật cấp hai như thế nhẹ nhàng chém giết, Sư Thành vậy mà có một nhân vật như thế mà anh ta không hề hay biết.

"Tô My, người này rất cường đại, anh ta phải là một thức tỉnh giả cấp hai. Tên anh ta là gì, đội thức tỉnh giả nào?"

Sau đó anh hỏi Tô My bên cạnh.

“Ta chỉ biết anh ta tên là Ngô Minh, tựa hồ không có đoàn đội!”

Sắc mặt Tô My có chút tái nhợt vì mất sức, nhưng vẫn không ngừng giết Kiến lính bằng vũ khí trong tay.

Sơn Hồng gật đầu, anh chưa nghe qua tên này nên không hỏi thêm câu nào. Liệu họ có thể đột phá ra khỏi khu vực xung quanh hay không vẫn là vấn đề sinh tử. May mắn thay, mỗi người trong số họ đều mang đủ thẻ nguyên khí và thẻ sinh vật để tồn tại lâu dài.

Ngay cả Ngô Minh sau khi thu vào hai con bọ Răng hàm Nhị nha, cũng đã tốn rất nhiều thẻ nguyên tố linh hồn để triệu hồi hai U linh, một là Tiêm mâu u linh, còn lại là Chiến hồn u linh.

Sức chiến đấu của U linh chắc chắn mạnh hơn Răng hàm và Nhị nha, chúng rất khó nắm bắt và có thể tránh được 90% các cuộc tấn công của những Kiến lính xung quanh. Vì vậy, Ngô Minh là người ít áp lực nhất trong đám đông.

Không biết giết bao lâu, Ngô Minh đã kiệt sức rồi, giờ phút này, anh ta thậm chí cảm thấy mang theo Cuồng bạo chi nhận cũng phải cố sức, nhưng Kiến lính xung quanh dường như vẫn vô cùng vô tận. Tình huống của những người khác không bằng anh ta, Trương Thu dùng kỹ năng phi đao nên nguyên khí đã cạn kiệt từ lâu, lúc này chỉ có thể đứng vững, nếu không phải rất gần Ngô Minh, nhờ có U linh trợ giúp nếu không cũng đã chết rồi.

Trần Tam Niên cùng Mộc Thiết tình huống cũng không khả quan, nguyên lai là mệt quá không nói được lời nào, thỉnh thoảng thanh âm cũng là do vết thương truyền đến, đau đớn hừ hừ. Một người đàn ông mạnh mẽ như Mộc Thiết cũng nỏ mạnh hết đà, dù vẫn cầm chiếc rìu khổng lồ chém quái vật nhưng rõ ràng là anh ta sẽ kiệt sức mà chết trong vài phút nữa.

Những thức tỉnh giả khác còn sống cũng tương tự như vậy, tình thế đã đến mức tuyệt vọng, những người này cũng không thể cầm cự được bao lâu.

Đúng lúc này, Kiến lính giống như thủy triều đột nhiên phát giác được cái gì, lập tức ngừng công kích đồng thời nhanh chóng rút lui.

Chúng nó tốc độ cực nhanh, trong chốc lát bỏ chạy không còn một mống.

Không sai!

Chính là chạy trốn, không nói tới Ngô Minh mấy người còn sống đều có thể nhìn thấy. Lúc này phát hiện bọn họ đánh nhau kịch liệt đã bốn năm canh giờ, sắc trời càng lúc càng sáng, đội ngũ có mười một người, nhưng lúc này chỉ còn lại có sáu người.

Trần Tam Niên, Mộc Thiết, Trương Thu, Sơn Hồng, Tô My và Ngô Minh.

Tất cả những người khác đã chết, và xác chết không còn nữa, mặc dù Ngô Minh và những người khác sống sót nhưng không ai trong số họ không bị thương, mỗi người trên người đều chi chít vết thương, huyết nhục mơ hồ, thảm không nỡ nhìn.

Ngay sau đó, họ biết tại sao Kiến lính lại rút lui.

Bởi vì ngay phía trước, đã xuất hiện một con quái vật khổng lồ như một ngọn đồi.

“Trốn!”

Ngô Minh nhìn thấy cự thú khổng lồ, lập tức dẫn đầu núp sau một tảng đá, Sơn Hồng và Tô My cũng không chậm lập tức theo sau, Trương Thu, Trần Tam Niên và Mộc Thiết cũng vội vàng cúi xuống lẩn trốn.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào con cự thú khổng lồ cao hơn 6 mét, dài hơn 30 mét, nó giống như một con thằn lằn khổng lồ, có thể thè lưỡi quét ra gần trăm mét, cuốn lấy đám Kiến lính nhai ngấu nghiến trong miệng.

“Vận khí a, thế mà đụng phải Thực kiến cự thú. Nó là thiên địch của lũ kiến khổng lồ đó, nó là sinh vật cấp ba. Chúng ta hãy nhanh chóng chớp lấy cơ hội này để rời khỏi lãnh địa của những con Kiến lính!"

Ngô Minh lúc này nói xong liền hướng một phương hướng chạy đi.

Trương Thu tự nhiên tin vào Ngô Minh đi theo không chút do dự, tiếp theo là Trần Tam Niên và Mộc Thiết.

“Đội trưởng Sơn, anh nghĩ thế nào?” Lúc này Tô My lên tiếng hỏi.

"Ngô Minh này thật không đơn giản, anh ta nhận ra Thực kiến cự thú khổng lồ, trước đây cũng đã thể hiện rất tốt. Đi theo anh ta, chúng ta có thể trốn thoát hay không, có lẽ tùy thuộc vào anh ta!"

Sơn Hồng vẻ mặt có chút phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn thở dài nói.

Anh ấy có thể được Ủy ban quản lý bổ nhiệm làm đội trưởng đội thứ 5. Đương nhiên, anh ấy có tài năng của mình, và anh ta cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình. Nhưng từ nguy cơ ngoài ý muốn lúc trước, anh ta thấy đội của mình lại có một cường nhân, số Kiến lính bị giết nhiều hơn tất cả mọi người cộng lại, và hiểu biết nhiều hơn bản thân mình.

Hiện tại bọn họ không còn nguyên khí, thể lực suy kiệt nghiêm trọng, bị thương nặng, có thể nói một ít Chuột lông gai cũng có thể giết chết bọn họ, trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, nói thật, Sơn Hồng không còn lựa chọn nào khác, ngay cả đầu óc cũng có chút trống rỗng.

Nhưng rõ ràng Ngô Minh vẫn bình tĩnh dường như biết cách sinh tồn trong hoàn cảnh tuyệt vọng, tuy rằng trong lòng có chút không muốn, nhưng Sơn Hồng ít nhất quang minh lỗi lạc, biết chính mình không bằng người này cho nên cũng liền lựa chọn tin tưởng đối phương.

Năm người đi theo Ngô Minh, Ngô Minh dẫn đường.

Mỗi khi đi được một đoạn, Ngô Minh sẽ dừng lại để nhìn xung quanh, xem xét bùn đất và tìm kiếm một ít dấu vết để lại.

Sau nửa giờ, Ngô Minh nói: "Cuối cùng chúng ta cũng đã rời khỏi lãnh thổ của Kiến lính, nhưng chúng ta cần một nơi an toàn để nghỉ ngơi bây giờ. Nếu mọi người tin ta, hãy đi cùng ta!"

Vừa rồi Ngô Minh đã bỏ qua vài khu vực nguy hiểm đưa bọn họ tới đây, tự nhiên không có người nào không hài lòng, ngay cả Sơn Hồng ánh mắt cao hơn trán cũng tràn đầy hâm mộ Ngô Minh, tự nhiên rất tin tưởng Ngô Minh.

Ngay sau đó, Ngô Minh đưa cả nhóm đến một vũng nước trong rừng, rửa sạch vết máu trên người, sau đó bất ngờ tìm thấy một mảnh xác máy bay.

Đây rõ ràng là một chiếc máy bay chở khách, sau đó bị rơi trong rừng. Thân máy bay vỡ thành nhiều đoạn nằm rải rác ở khu vực xung quanh vài trăm mét, có thể đã lâu. Thân máy bay được bao phủ nhiều loại cây khác nhau, nhưng có một đoạn khổng lồ trong thân máy bay, đủ để mọi người tạm thời ẩn náu và nghỉ ngơi.

Vì vậy, Ngô Minh và những người khác nhanh chóng vào trong và sử dụng những U linh để giết một vài con báo đột biến cố thủ ở đây, sau đó mọi người tìm một nơi để ở.

Trên đường đi, Ngô Minh sử dụng kinh nghiệm của bản thân để cẩn thận tránh những nguy hiểm có thể xảy ra, bản thân cũng đã nỏ mạnh hết đà nhưng rất may là mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp.

Trần Tam Niên và Mộc Thiết lúc này không còn sức để nói nữa, lập tức ngã xuống đất nghỉ ngơi, Trương Thu cũng tương tự, mà Sơn Hồng và Tô My lúc này lại nói với Ngô Minh: "Lần này đa tạ ngươi!"

Ngô Minh biết ý tứ bọn họ, nhưng xua tay nói: "Trước tiên nghỉ ngơi hồi phục sức lực, bằng không nếu gặp phải nguy hiểm, chúng ta sợ rằng sẽ phải mặc người thịt cá."

Sơn Hồng và Tô My cũng gật đầu nghỉ ngơi.

Ngô Minh tìm một chỗ ngồi, mặc kệ trên đó có cái gì bẩn, trực tiếp ngồi lên trên nhắm mắt nghỉ ngơi, khôi phục sức lực.

Hơn một giờ không ai lên tiếng, sau đó bọn họ chậm rãi bắt đầu ăn uống, một tiếng mới lấy lại được một chút thể lực.

Có thể nói, tai nạn này gần như giết chết tất cả bọn họ, nếu không phải là những thức tỉnh giả tinh nhuệ được lựa chọn cẩn thận, nếu không phát hiện sớm và chủ động đột phá, nếu thực lực kém hơn một chút, nếu không có Ngô Minh... Nếu có quá nhiều, phàm là có một cái thành lập, thì họ có thể chết trong tay của Kiến lính như năm người còn lại.