Chương 04: Trương Hán Siêu
“Đến cùng chuyện gì, cứ nói đi đừng ngại.” Hồ Hiển nhíu mày nói.
“vâng” Hộ vệ kia vội gật đầu nói: “có Trịnh gia công tử cùng với trấn thủ Phương Doãn đang cầu kiến đứng ở ngoài phủ.”
“Trịnh Huy chưa c·hết ?” Hồ Hiển nghi hoặc nói, căn cứ tin tức hắn nhận được, Trịnh Huy đã có ý định t·ự s·át, lúc này không biết vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này.
“dạ thưa chánh sứ, nghe nói hắn g·iết Lão Tứ……” Hộ vệ cẩn thận nhìn về phía Hồ Hiển, lúc trước Phương Doãn đã sai người tới thông báo, chỉ là Hồ Hiển đang bí mật thương lượng với cháu trai của hắn nên phải chặn người ở ngoài.
“rầm ~” Hồ Hiển nghe vậy, thay đổi sắc mặt, đột nhiên một tay đập mạnh xuống bàn, lạnh giọng quát: “Thật to gan, Phương Doãn đã đem kẻ này giam giữ hay chưa ?”
“chuyện Này….. dạ chưa làm ạ, Trịnh gia công tử nói muốn đại nhân phải chủ trì công đạo cho hắn” Hộ vệ không dám ngẩng đầu, thấp giọng nói.
“Công đạo? Giết người còn muốn ta chủ trì công đạo, người đâu, nhanh áp giải phần tử phạm tội tới sảnh chính, ta muốn đích thân nhìn xem, Trịnh gia thằng oắt con có dám kêu gào trước mặt ta” Hồ Hiển đang lo làm thế nào giải quyết chuyện này, bây giờ rất tốt thằng nhãi Trịnh Huy g·iết người, vậy cũng không cần lo lắng, cứ theo luật pháp xử lý, cho dù Trương Hán Siêu, cũng không thể bới lông tìm vết.
“cháu trai, lần này cũng không phải là ta không nghe lời của gia tộc, chẳng qua là Trịnh Huy g·iết người, cho dù là Trương Hán Siêu ông ấy ở đây cũng không thể nói gì hơn” Hồ Hiển đứng dậy, mở miệng nói với thanh niên.
Thanh niên lông mày nhíu lại, lờ mờ cảm thấy sự việc không đơn giản, chỉ là Hồ Hiển đã mở miệng, hơn nữa đây là công sự, hắn cũng không thể can thiệp trực tiếp, lập tức gật gật đầu nói: “Chỉ là cháu có thể đứng xem được hay không?”
Hắn chỉ cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai nhưng sai chỗ nào hắn lại không thể cảm giác được
“Đương nhiên.” Hồ Hiển gật đầu, đứng dậy muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy một người văn sĩ vội vàng đi tới.
Nhìn thấy hai người, văn sĩ trạc tuổi trung niên vội vàng khom người nói: “Lão hủ tạ gia gặp qua chánh sứ, gặp qua Hồ công tử.”
“Tạ tiên sinh vì sao thần sắc hoảng loạn như thế?” Thanh niên nhíu mày nói.
“ bẩm công tử.” Thấy Hồ Hiển gật đầu đồng ý, tạ gia chủ cười khổ nói: “Trịnh gia công tử chẳng những mời tất cả danh gia vọng tộc trong thành tới, nghe nói còn mời cả Trương Hán Siêu đại nhân.”
“Mời những người này tới để làm gì?” Hồ Hiển nhíu mày nói, mời Trương Hán Siêu đến làm chỗ dựa hắn còn có thể lý giải, nhưng mời tất cả những người đức cao vọng trọng của các gia tộc trong thành lại làm hắn như rớt vào trong sương mù, không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Thầy Hán Siêu nếu sắp tới, chúng ta phải nhanh chóng tiếp đón để không mất lễ nghĩa!” người thanh niên trầm giọng nói.
“được ” Hồ Hiển gật đầu, 3 người nhanh chóng đi về hướng sảnh chính.
lúc Hồ Hiển đi vào đại sảnh, đã có vài người thuộc các gia tộc đến đợi từ sớm, nhìn thấy Hồ Hiển xuất hiện, từng người chắp tay chào hỏi, chẳng qua là Trương Hán Siêu lại chưa tới.
Hồ Hiển nhíu mày nhìn thoáng qua 1 thanh niên sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt bình thản, hừ lạnh một tiếng hỏi: “Ngươi là người nào vì sao bản quan chưa gặp qua ?”
Thân là chánh sứ một trấn, thiếu gia của một gia tộc sa sút còn chưa đáng để hắn nhớ mặt
“Trịnh Huy” Thanh niên nghe có người hỏi, nhìn thẳng vào mắt Hồ Hiển, cao giọng nói.
“Làm càn!” Hồ Hiển ánh mắt đột nhiên hung lệ, lạnh giọng quát lớn nói: “hung phạm Lớn mật, nhìn thấy bản quan vì sao không quỳ? ”
“Ta vốn giữ chức hiếu liêm đang chờ diện kiến bệ hạ để tiếp nhận chức quan, hiện giờ chưa bị định tội, cũng không có tội, vì sao phải quỳ?” Trịnh Huy sao có thể bị dăm ba câu nói đe dọa, liếc nhìn Hồ Hiển, bình thản nói: “Chánh sứ còn chưa thẩm vấn liền nói ta là hung phạm, là muốn vu oan giá họa hay lại có ý đồ gì? ”
“Ngươi g·iết lão tứ trước mắt mọi người ta gọi ngươi là hung phạm lại có gì không phải ?!” Hồ Hiển nghiến răng nói.
“Chánh sứ đại nhân dường như có chút hiểu lầm, tại hạ là bất đắc dĩ, bị đe dọa nên phải tự vệ g·iết người ” Trịnh Huy đạm nhiên nói.
“Giết người chính là g·iết người, ngươi lại lấy tự vệ ra để bao biện ? Người đâu, đem thứ hung phạm này xuống, phạt đánh 30 roi !” Hồ Hiển lạnh giọng kêu lên một tiếng.
“Thế nào, đại nhân muốn dùng hình bức ta nhận tội ?” Trịnh Huy bình thản ngước nhìn, đối với chuyện bị 2 bộ khoái tóm chặt vai mình làm như không thấy, chỉ là cười lạnh hỏi.
“tốt … tốt hôm nay, bản quan phải làm cho ngươi tâm phục khẩu phục.” Hồ Hiển liếc nhìn người của các gia tộc đang đứng xung quanh, sắc mặt khó coi lạnh lùng nhìn Trịnh Huy nói: “Dựa theo Quốc Triều Thông Chế, kẻ g·iết người, bất luận thân phận, chỉ cần bị xét xử, trước tiên phải đánh 30 roi để răn đe cảnh cáo!”
“Đại nhân có lẽ đã lâu chưa đọc Quốc Triều Thông Chế nên có phần sai sót.” Trịnh Huy cười lạnh nói.
“Làm càn, bản quan sao lại có thể sai sót ?” Hồ Hiển tức giận nói, hắn cảm giác Trịnh Huy hôm nay so với ngày xưa thiếu vài hèn yếu, lại nhiều 1 chút sự to gan. Đổi lại ngày xưa có lẽ Trịnh Huy tiểu tử này đã sớm sợ hãi cúi đầu nhận tội
“Đại nhân nếu lấy luật pháp ra để nói, vậy tại hạ liền giúp đại nhân hồi ức một chút, dựa theo Quốc Triều Thông Chế, kẻ g·iết người, đầu tiên phải kiểm chứng vì sao lại g·iết người, nếu lạm sát kẻ vô tội, trước tiên đánh 30 roi răn đe thiên hạ, rồi sau đó g·iết không tha, nếu sự việc có uẩn khúc, lại phải tùy theo tình tiết nghiêm trọng để định tội, trong trường hợp này nếu n·ạn n·hân là kẻ cùng hung cực ác hoặc xúc phạm pháp luật của đại việt ta có thể g·iết c·hết ngay tại chỗ mà không cần phán xử” Trịnh Huy cảm giác may mắn không thôi, tiền thân mặc dù vô dụng nhưng lại là con mọt sách chính cống dăm ba thứ như tứ thư ngũ kinh, Quốc Triều Thông Chế, …. Có thể đọc thuộc làu làu, giờ phút này ký ức bị Trịnh Huy tiếp thu, không cần nghĩ nhiều có thể vanh vách đọc ra.
Nhìn Hồ Hiển sắc mặt khó coi, Trịnh Huy lạnh lùng nói: “Đại nhân vừa vào sảnh đường, chưa dò hỏi nguyên do, liền muốn phán ta có tội, chưa nói đến ta còn là hiếu liêm, cho dù là bình dân bá tánh, đại nhân làm như vậy khó tránh khỏi bị gọi là dấu đầu lòi đuôi, không biết tại hạ đắc tội đại nhân chỗ nào khiến đại nhân vội vã đẩy ta vào chỗ c·hết ?”
“To gan ngươi ……” Hồ Hiển nghe vậy khuôn mặt tái thành gan heo, vừa muốn phản bác, lại nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài sảnh vang lên, một ông lão tầm qua tuổi 60 bước tới.
Nhìn thấy người này, tất cả mọi người trong sảnh đường đều cùng nhau đứng lên, cung kính cúi chào đối với người tới: “Hán Siêu đại nhân.”
“thầy” Trịnh Huy nhìn thấy người tới, trong đầu xuất hiện vô số ký ức, hít sâu một hơi, cũng chắp tay cúi người thi lễ, cung kính họi một tiếng thầy.
“Ta sớm đã cáo lão về quê bây giờ chỉ là một giới thường dân sao dám nhận lễ của các vị, đứng lên hết đi.” Trương Hán Siêu vẫy tay, ánh mắt hướng về phía Trịnh Huy, trong mắt hiện lên vẻ từ ái, quay đầu nhìn về phía Hồ Hiển nói: “Ta từ xa đã nghe tiếng chánh sứ xử án, không khỏi có chút vội vàng, sao không chậm rãi nghe học trò ta giải thích đôi câu ?”