Chương 03: Hồ Gia
từng màn ký ức xuất hiện trong đầu đang không ngừng được hắn sắp xếp, trải chuốt.
chủ nhân của thân thể này tên là Trịnh Huy, xem như hậu nhân nhà tướng, 3 đời tổ tiên đều vì triều đình thủ vệ biên cương, cuối cùng nhờ cống hiến lâu năm được triều đình thưởng thức và trọng dụng, Cha của hắn thậm chí đã được phong làm phó chánh kinh lược sứ, cũng coi như là một quan chức thực quyền, được triều đình coi trọng và tín nhiệm, 3 đời tích lũy, làm Trịnh gia từ nhà nghèo dần dần bước vào hàng ngũ thị tộc, tại trấn thiên quan, cũng được coi là gia tộc rất có danh vọng.
Đáng tiếc Trịnh Huy từ nhỏ không muốn tập võ, cha mẹ của hắn rơi vào đường cùng, phải dựa vào quan hệ, mới có thể đưa hắn bái Trương Hán Siêu làm thầy, mà bản thân Trịnh Huy cũng tương đối thích nghiên cứu học vấn, được trương hán siêu hết mực yêu thích, chẳng những kèm cặp dạy học để hắn thi đỗ hiếu liêm, thậm chí cố ý đem cháu gái đính hôn với Trịnh Huy, khiến hắn vui mừng không thôi.
Đáng tiếc, cha hắn lao lực nhiều năm, bệnh tật, v·ết t·hương tái phát không dứt, ba năm trước đây bệnh nặng không dậy nổi, cuối cùng không thể vượt qua chỉ đành nhắm mắt xuôi tay, mẹ hắn cũng u buồn, sầu não thành tật, mất không lâu sau đó.
Liên tiếp gặp chuyện đả kích, làm toàn bộ gia nghiệp họ Trịnh đổ lên đầu Trịnh Huy, hắn vốn chỉ là con mọt sách chỉ giỏi đàm binh trên giấy tính cách lại có chút ngây thơ, yếu đuối nay lại phải khiêng trên mình áp lực của cả gia tộc khiến hắn không thể thở nổi.
Nhưng mà trí mạng nhất là thầy của hắn – Trương Hán Siêu bị bọn tiểu nhân làm hại, đánh mất chức quan. Cháu gái của Trương Hán Siêu vì muốn cứu ông đành phải đáp ứng Hồ gia kết thân, gả vào Hồ gia, thời điểm Trịnh Huy nghe được tin tức, trực tiếp chạy tới trấn Thanh Hóa đại náo hôn lễ…… Tuy rằng Hồ thị trở ngại tình cảm đối với Trương Hán Siêu, không làm khó xử Trịnh Huy, tổ chức lễ đính hôn xong thì thả hắn về, nhưng thân là Chánh Sứ trấn Thiên Quan - Hồ Hiển, xuất thân từ chi thứ của Hồ gia, dòng chính băn khoăn không muốn động thủ, nhưng Hồ Hiển cho rằng việc này là cơ hội để hắn lấy lòng dòng chính, hơn nữa Trịnh gia hiện giờ nhân khẩu điêu tàn, càng không có người làm quan ở trong triều, lực ảnh hưởng đã không bằng như trước, nên hắn âm thầm lợi dụng chức vụ để chèn ép Trịnh gia.
Trịnh Huy vốn dĩ chính con mọt sách, gia nghiệp tổ tiên dùng xương máu tích góp, ngắn ngủn vài năm đã bị ép đến bên bờ vực phá sản, hắn lần đầu tiên cảm nhận được thứ gọi là thói đời nóng lạnh, lên voi xuống chó. không phải ai cũng giống như nhân vật chính trong những cuốn tiểu thuyết, đối mặt khó khăn có thể tự tin kêu gào “30 năm hà đông, 30 năm hà tây” sau đó 1 đường quật khởi bước lên nhân sinh đỉnh phong, Trịnh Huy trong lòng nghĩ quẩn lại cuối cùng lựa chọn con đường treo cổ t·ự s·át……
Đối với 1 kẻ sinh tồn trong tận thế như Trịnh Huy hiện tại, hắn không thể hiểu nổi cách làm của thằng tiền nhiệm, trước tiên chưa nói đến chuyện vấn đề này có nghiêm trọng hay không, chỉ riêng thái độ hèn hạ với chính sinh mệnh của tiền nhiệm, liền làm hắn không thể nào đồng cảm nổi.
Chẳng qua hiện tại nếu chính mình thay thế đối phương, có một số việc cho dù không phải vì tiền nhiệm,
Hắn cũng cần thiết phải làm vì chính mình, bị người đánh không đánh lại cũng không phải là tính cách hắn.
“Thiếu gia, tới phủ Chánh Sứ rồi!” 2 gã gia đinh mặt mũi bầm dập vì bị người đánh khom người nói với Trịnh Huy.
“Phương trấn thủ, làm phiền ngươi thông báo với Chánh Sứ, chủ trì công đạo cho Trịnh gia!” Trịnh Huy thu hồi suy nghĩ, nhìn phủ chánh sứ khí phái trước mắt, đạm nhiên nói, nếu chính mình tới, hắn không cho phép chính mình sống hèn yếu giống như tiền nhiệm.
Phương Doãn nghe vậy, khóe miệng run rẩy một chút, tốt xấu là trấn thủ của 1 châu, hiện giờ nghe giống như gã sai vặt phải chịu trịnh gia sai bảo ? Nhìn Trịnh Huy liếc mắt một cái, Phương Doãn cuối cùng không nói lời nào, quay đầu nhìn về phía một binh lính đứng bên người nói: “Đi thông báo Chánh Sứ.”
So quan tước, hắn cũng không so với Chánh Sứ thấp là bao, dù sao châu Đông Lai là châu quan trọng nhất của trấn thiên quan, hắn coi như nắm giữ phân nửa binh quyền của cả trấn, lần này sở dĩ phải ra tay, chẳng qua là chịu sự liên lụy của nhân tình, nếu không, lấy chức quan của hắn cũng không đến nỗi phải ra mặt nhúng tay vào mâu thuẫn giữa các gia tộc trong thành.
“vâng !” binh lính kêu lên một tiếng, bước nhanh hướng tới phủ Chánh Sứ, gia đinh giữ cửa thấy kẻ tiến đến thuộc quân bộ, cũng không dám làm khó dễ, vội vàng phái người tiến vào thông báo cho Hồ Hiển.
…………………….
“cháu yên tâm,thằng nhóc Trịnh gia nếu dám đại náo Hồ gia, chuyện này ta sẽ không bỏ qua, sau này, đất Thiên Quan sợ rằng sẽ không có chỗ cho hắn đặt chân, nếu hắn biết điều, liền thu dọn đồ đạc cút ra khỏi trấn” Hồ Hiển ngồi ở ghế, cười nói với 1 thanh niên ngồi đối diện.
“chú cẩn thận lời nói, chớ có để kẻ nào nghe được “
thanh niên nhíu nhíu mày nói:
“Hiện giờ mặc dù Hồ gia chúng ta đã khuynh đảo triều chính, Trịnh gia tuy nhỏ, nhưng 3 đời thủ vệ biên cương vì triều đình, có thể gọi 1 tiếng gia tộc trung nghĩa, chớ có làm quá mức, nếu sự tình truyền đến triều đình, Hồ gia chúng ta khó tránh khỏi ác danh ức h·iếp trung lương, lần này cháu cũng vì chuyện này mới đến đây, hy vọng chú có thể nương tay với Trịnh gia.”
“Này……” Hồ Hiển nghe vậy không khỏi cười khổ nói: “Chỉ sợ có chút……”
“Chẳng lẽ chuyện gia tộc quyết định chú cũng dám có ý kiến ? Cho dù chú cảm thấy Trịnh Huy chẳng qua là kẻ không đáng để lo sợ, nhưng chú đừng quên Trương Hán Siêu rất coi trọng kẻ này, lúc trước nhị đệ uy h·iếp cháu gái của Trương Hán Siêu đã làm ông ấy vô cùng phẫn nộ, chỉ may mọi chuyện ván đã đóng thuyền, ông ấy vì danh tiếng của cháu gái mới miễn cưỡng đồng ý, nếu lúc này đem Trịnh Huy đẩy vào chỗ c·hết, lấy tính cách vô cùng nóng nảy của ông ấy, sợ là sẽ trực tiếp đưa đến trước mặt bệ hạ, đến lúc đó, không những làm mất hình tượng của Hồ gia trước mặt bệ hạ mà còn làm phe cánh đảng bảo hoàng có cớ kiếm chuyện.” Thanh niên nhíu mày nói, hắn không thèm để ý đến kết cục của Trịnh Huy, nhưng mặt mũi của Trương Hán Siêu lại cần thiết phải cho, tuy rằng Trương Hán Siêu hiện giờ chỉ là kẻ thứ dân không quan không chức, nhưng vị này được suy tôn là thầy của 3 đời hoàng đế, tùy thời có thể vào cung gặp mặt hoàng thượng, hơn nữa học trò trải rộng thiên hạ, ở giới học sĩ càng là nhân vật máu mặt có sức ảnh hưởng vô cùng khủng bố, Hồ gia hiện giờ đang bước vào thời kỳ quan trọng, nếu không tất yếu, Hồ gia thật sự không muốn đắc tội ông ấy.
“không phải là ta không muốn, chỉ là ta nghe tin hắn không chịu nổi cú sốc quá lớn đã treo cổ trong thư phòng…” Hồ Hiển trong miệng có chút đắng chát, hắn không nghĩ nhiều như vậy, vốn tưởng rằng chỉ chèn ép cho Trịnh gia rút khỏi đất Thiên Quan ai ngờ Trịnh Huy kẻ này lại hèn yếu đến mức như thế,
Thanh niên nghe vậy, không khỏi cau mày lại nói.
“Nếu chuyện này là thật cháu e rằng ….”
“Báo ~”
Vào lúc người thanh niên chưa dứt câu, một người hộ vệ của phủ Chánh Sứ vội vàng tiến vào, nhìn thấy thanh niên, có chút do dự nhìn về phía Hồ Hiển.