Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 05: Phản Bác




Chương 05: Phản Bác

Nhìn một lượt các thân sĩ, sĩ tộc đang đứng xung quanh, Trương Hán Siêu mỉm cười nói: “học trò của ta từ nhỏ đã rất sáng dạ thông minh, lão già ta tin tưởng, nếu sự việc không có uẩn khúc, hắn sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện g·iết người.”

“Nếu thầy Hán Siêu đã mở miệng……” Hồ Hiển có chút không cam lòng, hắn đã cảm giác được Trịnh Huy hôm nay so với ngày xưa có rất nhiều điều bất đồng, nếu là Trịnh Huy ngày xưa, lấy đâu ra nhiều lý lẽ như vậy, g·iết người xong, chỉ sợ sớm đã hoang mang lo sợ, đây cũng là nguyên nhân hắn vội vàng định tội, chỉ là hiện giờ Trương Hán Siêu đã tới, chuyện này chỉ sợ khó mà kết thúc, tuy rằng tính theo đạo lý, quan chức của hắn ở đây là lớn nhất, nhưng so quan hệ cùng với vị thế trong mắt sĩ tộc, hắn cũng không có biện pháp bỏ qua, chỉ có thể khó chịu nói: “Nếu đã vậy, Trịnh Huy, ngươi vì sao lại phải g·iết người ?”

“Xin hỏi đại nhân, ngài có biết lão tứ là người nào hay không ?” Trịnh Huy cười hỏi.

Hồ Hiển tự nhiên biết rõ Lão Tứ là người nào, nhưng lúc này nếu nói ra, đó chính là tự hạ thân phận, đường đường Chánh sứ một trấn, lại quen biết 1 thằng d·u c·ôn vô lại, nói ra quá mất mặt, chỉ có thể vờ như không biết, lắc lắc đầu.

“Vậy mọi người ở đây, có ai nhận biết lão tứ hay không ?” Trịnh Huy nhìn về phía các sĩ phu của các gia tộc đang đứng, cười nói.

Có vài người liếc nhìn lẫn nhau, trong đó có một ông già cười nói: “chuyện này lão già ta lại có biết đôi chút, nghe nói người này tụ tập một đám lưu manh ở trong thành, cả ngày ăn không ngồi rồi, chuyên môn thu phí bảo kê, ức h·iếp dân lành.”

“Trịnh Huy, Lão Tứ là người như thế nào liên quan gì đến chuyện ngươi g·iết người ?” Hồ Hiển cảm giác có chút không ổn, vội vàng quát.

“liên quan rất lớn là đằng khác, tại hạ rất tò mò, dưới sự quản lý của Hồ Chánh, trong thành xuất hiện những kẻ rác rưởi như thế nhưng vẫn không có người quan tâm, bỏ mặc hắn hoành hành không kiêng kị, thậm chí nhìn bộ dáng những vị thân tộc sĩ phu đang đứng ở đây, cũng không có mấy người dám dây dưa với đám lưu manh này ”

Nhìn khuôn mặt Hồ Hiển đang dần trở nên khó coi, Trịnh Huy cười nói: “được rồi, quay trở lại vấn đề chính, xin hỏi Chánh sứ, Trịnh gia bọn ta 3 đời trung lương, hiện giờ tuy rằng xuống dốc, nhưng cũng ít nhất cũng đã từng vì triều đình bảo vệ biên cương, lập không ít công lao, nhưng cha của ta sau khi c·hết, loại lưu manh như Lão Tứ cũng dám đến phủ gây sự, tại hạ cũng đã từng sai người tới quan phủ xin giúp đỡ, nhưng quan phủ đối việc này lại chẳng hề quan tâm, cứ thế để lão tứ được nước làm tới, hôm nay thấy ta bệnh nặng, càng là muốn chiếm đoạt ruộng đất của Trịnh gia, nhưng quan phủ lại không hề có bất kỳ phản ứng nào, đây là chuyện gì ?”

“Này…… Dù vậy, ngươi cũng không nên g·iết hắn!” Hồ Hiển trầm giọng nói.

“Thỉnh cầu đem t·hi t·hể của lão tứ mang lên đây.” Trịnh Huy quay đầu nhìn về phía vài tên bộ khoái, thấy không ai hành động, liền nhìn về phía gia đinh của mình : “Đi đem t·hi t·hể đem lên đây.”

“vâng !” Hai gã gia đinh vội vàng chạy ra khỏi sảnh, t·hi t·hể Lão Tứ làm vật chứng quan trọng, tất nhiên đã được người mang đến để ở ngoài phủ chánh sứ, chỉ một lát sau, liền bị người mang lên.

“Mọi người nhìn xem, Lão Tứ cơ thể cường tráng khỏe mạnh, mà ta lại là kẻ trói gà không chặt, không phải là ta cố ý g·iết hắn, chỉ là người này cố ý xâm nhập vào trịnh gia bức bách chúng ta phải đưa ra khế ruộng đất, ta không còn cách nào đành phải vung dao tự vệ. chư vị, Trịnh gia của ta tuy rằng bây giờ xuống dốc nhưng dù sao cũng là danh môn vọng tộc, tổ tiên 3 đời cống hiến chưa từng làm triều đình thất vọng, ông nội, ông cố của ta thậm chí còn hi sinh thân mình để bảo vệ từng tấc đất nơi biên cương đất nước, vẫn biết rằng thói đời nóng lạnh, nhưng cha ta q·ua đ·ời chưa được bao lâu, liền có đủ loại lưu manh đạp phá cửa nhà, quan phủ thậm chí lại chẳng hề quan tâm, thật sự làm Trịnh gia chúng ta thất vọng buồn lòng”

Trịnh Huy nhìn về phía một đám sĩ tộc xung quanh, trầm giọng nói: “chư vị đặt bản thân mình vào vị trí của tại hạ lại có cảm giác gì ?”

“kẻ này đáng c·hết !” Một lão già lạnh lùng nhìn về phía t·hi t·hể Lão Tứ, hừ lạnh một tiếng rồi nói.

Tuy rằng Trịnh gia đã không bằng lúc trước, nhưng nói cho cùng, 3 đời tích lũy, đã dung nhập tầng lớp sĩ tộc, cho dù nghèo túng, cũng vẫn tính là tầng lớp sĩ tộc, hiện giờ lại bị một đám lưu manh vô lại bắt nạt đến tận cửa, còn muốn chiếm đoạt ruộng đất, chuyện này làm bọn họ có chút cảm giác thỏ tử hồ bi, ai dám khẳng định tình cảnh Trịnh gia hôm nay không xảy ra với Trương gia, Lý gia hoặc là Vương gia.

Hồ Hiển sắc mặt khó coi nói: “cho dù như thế, vẫn có pháp luật triều đình phân xử, ta không phải đã phái phương trấn thủ đến giải quyết hay sao ? Dù cho ngươi có lý, cũng khó thoát khỏi tội coi thường pháp luật.”

Trịnh Huy chỉ vẫy vẫy cánh tay nói: “Chánh sứ không nói, xém tý nữa là ta quên mất, khi lão tứ bức bách trịnh gia chúng ta không thấy một bóng người của quan phủ, ngược lại, Lão Tứ vừa c·hết, phương trấn thủ liền mang theo quan binh đến, không nói một lời đã muốn đem ta bắt lại, chuyện này cũng không tránh khỏi quá mức trùng hợp, làm tại hạ không khỏi nghĩ đến mấy từ “quan phỉ cấu kết” !”

“to gan! Dám ở sảnh chánh sứ phủ bôi nhọ bản quan !?” Hồ Hiển nghe vậy, sắc mặt hoảng loạn, một tay đập mạnh xuống bàn, đột ngột đứng lên, lạnh giọng quát lớn.

“Tại hạ còn chưa nói là Chánh sứ, đại nhân tại sao lại vội vã biện giải như thế ?” Trịnh Huy nhìn về phía Hồ Hiển, cười lạnh nói: “Nếu không có quan phủ âm thầm tương trợ, đừng nói làm cho tại hạ tin tưởng, liền tính là các vị sĩ tộc ở đây cũng không thể tin tưởng được đúng không ?”

Một đám thân sĩ nghe vậy đều đem ánh mắt nhìn về phía Hồ Hiển, làm Hồ Hiển mồ hôi lạnh ứa ra, mặc dù Hồ Hiển là Chánh sứ, ngày thường đám thân sĩ đối với hắn cũng là cung kính đúng mực, nhưng một khi việc này chứng thực, cho dù triều đình không truy cứu, chỉ sợ hắn cũng đừng nghĩ ngồi ở vị trí chánh sứ trấn Thiên Quan, càng đừng nói, giờ phút này còn có Trương Hán Siêu ngồi ở chỗ này, Trương Hán Siêu tuy rằng hiện tại không có quan tước, nhưng trấn Thiên Quan cách thành Thăng Long khoảng chừng 50 km, một khi Trương Hán Siêu đem chuyện này truyền tới triều đình……

Hồ Hiển đã không dám suy nghĩ, có chút hoảng loạn nhìn về phía thanh niên bên cạnh, rốt cuộc nói cho cùng, hắn cũng là người họ Hồ, đối phó Trịnh Huy, cũng chỉ vì muốn nịnh nọt dòng chính.

Thanh niên có chút tức giận liếc nhìn Hồ Hiển một cái, Trịnh Huy tuy rằng không có nói rõ, nhưng chỉ cần xem phản ứng của Hồ Hiển, chỉ có ngu mới không nhận ra, theo lời nói của Trịnh Huy chỉ sợ chuyện này 90% là có thật, hắn lập tức đứng lên, cúi đầu thi lễ đối với Trương Hán Siêu rồi nói: “Thầy Hán Siêu tới đây đã được mấy ngày, Học trò còn chưa từng chính thức đến thăm thật sự vô cùng áy náy. chi bằng lát nữa học trò sẽ mở tiệc khoản đãi cũng mong thầy bỏ chút thời gian, còn đối với chuyện của Trịnh huynh, học trò nghĩ đây chỉ là hiểu nhầm, chi bằng mỗi bên lùi một bước, ta tin rằng Chánh sứ sẽ chắc chắn cấp cho Trịnh Huynh một câu trả lời hài lòng, không biết thầy nghĩ như thế nào?”