Chương 33: Toan tính
Chẳng qua trước mắt Trịnh Huy cũng chưa muốn thay đổi điều gì, rốt cuộc dã tâm của hắn cũng không chỉ ở châu Nhật Nam nho nhỏ này, thành Nhật Nam chỉ là bàn đạp cho hắn tiến vào con đường làm quan, kiến thức từ thế kỉ 21 của hắn sẽ được sử dụng như át chủ bài sau khi lên nắm quyền.
“vâng !” Dương Thịnh và Trịnh Huy tuy thời gian ở chung tiếp xúc cũng không dài, nhưng hắn có thể cảm nhận được, Trịnh Huy là một người rất có chủ kiến, một khi đã định ra phương hướng liền rất khó sửa đổi, hắn cũng không còn nhiều lời nữa mà bắt đầu suy xét một số chi tiết quan trọng.
“Không biết đại nhân chuẩn bị thu thuế nông phu như thế nào?” Dương Thịnh khom người nói. Chuyện nội chính hiển nhiên phải do các quan nội chính quản lý thế nhưng Dương Thịnh lại chủ động dò hỏi Trịnh Huy hiển nhiên muốn thăm dò thái độ của hắn.
“Nếu muốn ngựa chạy nhanh, phải làm cho nó ăn no. theo ta được biết, hiện giờ nông thuế ở hầu hết các phủ lộ Đại Việt ta, phổ biến khoảng 7-8 phần có phải hay không ?” Trịnh Huy hỏi.
“Đại nhân nói không sai, ở gần đông đô thuế má có thể giảm bớt 1 ít, nằm ở mức 5 đến 6 phần, lấy mốc bắc giang, thiên quan làm chuẩn, mức thuế chung của nước ta khoảng 7 đến 8 phần.” Dương Thịnh gật gật đầu, ngẫm nghĩ 1 lát rồi nói. Chuyện làm ăn, buôn bán lương thực hoàn toàn nằm trong tay của thế gia sĩ tộc, bọn hắn nộp thuế cho triều đình được mấy phần còn phải đáng giá suy ngẫm.
Khởi nghĩa Ngô bệ vì sao có thể bùng nổ lan rộng trong 1 khoảng thời gian ngắn ? dưới góc nhìn của Trịnh Huy, thuế má chính là một trong những nguyên nhân quan trọng, 7 đến 8 phần thuế, lấy sản lượng nông nghiệp thời đại này tính toán, 30 mẫu ruộng trừ đi thuế má có khi còn không thể nuôi sống 1 gia đình 3 người, sống không nổi nữa không làm phản thì làm gì ?
“Miễn thuế là điều không có khả năng, chúng ta không chỉ dùng tiền để phát triển thành Nhật Nam mà còn phải nuôi sống q·uân đ·ội……” Trịnh Huy lắc lắc đầu, chuyện này suốt dọc đường di chuyển hắn đã ngẫm nghĩ khá lâu, nói cho cùng dưới tình hình thuế má cao là một tình trạng phổ biến ở Đại Việt thời kỳ này, làm thế nào để quyết định mức thuế là 1 vấn đề mấu chốt, muốn tạo thanh danh tốt trong dân phải giảm thuế má, thế nhưng thuế quá thấp lại khó giao nộp với triều đình.
“Như vậy đi, ngươi trước tiên hãy phái người dán bố cáo tuyển quân ở các làng các châu ở gần đây, đồng thời âm thầm tung tin đồn là thành Nhật Nam thu thuế nông nghiệp thấp, nên nhớ mục tiêu là các làng xóm khá hẻo lánh hoặc đói kém, các thành lớn của phủ lộ chớ có tuyên truyền lung tung dễ dàng gây chuyện không cần thiết, việc này phái Đặng Hoàng đi làm, hắn ở phương diện này am hiểu hơn ngươi, trước mắt nhìn hiệu quả như thế nào ta sẽ có chỉ thị sau, còn vấn đề thuế má, mấy ngày hôm nay ta sẽ nghiên cứu để đưa ra phương pháp, nhưng quan trọng nhất vẫn là chuyện thu mua lương thực, thừa dịp anh em nhà họ Đỗ chưa kịp phản ứng lại, trước mắt cứ thu mua càng nhiều càng tốt, có thể cầm cự đến mùa thu hoạch chúng ta sẽ dễ chịu hơn nhiềus.”
“Vâng thuộc hạ đi làm ngay đây.” Dương Thịnh đứng dậy, chắp tay hướng về phía Trịnh Huy sau đó vội vàng rời đi, những việc này hắn phải nhanh chóng chứng thực, tránh đêm dài lắm mộng.
“Đại nhân, vậy còn chúng ta……” Phạm Mách, Mạnh Khiêm cùng với Đặng Tất nhìn về phía Trịnh Huy.
“Tiếp tục luyện binh, chuyện khác, các ngươi không cần phải nhọc lòng quan tâm làm gì, trước mắt cứ huấn luyện binh lính, về phần trang bị ta sẽ nghĩ cách, triều đình đã đáp ứng cung cấp quân bị cho ta, anh em họ Đỗ dám t·ham ô· không dễ nuốt như vậy.” Trịnh Huy vẫy tay, lạnh lùng nói.
“Vâng ” Ba người cúi người hành lễ sau đó đứng dậy rời đi, kỳ thật loại hội nghị này không cần bọn hắn phải tham gia, chẳng qua trước mắt thủ hạ của Trịnh Huy đếm đi đếm lại cũng chỉ là mèo lớn mèo nhỏ vài ba con, đưa bọn hắn tới, cũng coi như biểu đạt tầm quan trọng của bọn hắn, nói nôm na là mua chuộc nhân tâm.
Chờ mọi người rời đi, Trịnh Huy sờ cằm ngẫm nghĩ, một lát sau, hắn mở ra thẻ trúc bắt đầu múa bút thành văn, muốn đấm họ Đỗ trước mắt là điều không thể, chẳng qua nếu bọn hắn không chịu phối hợp, tại chuyện này có thể gây chút khó dễ cho bọn hắn, thuận tiện lấy quân bị về thành Nhật Nam, quân bị của 2000 người, đừng nói Trịnh gia của hắn hiện tại không thể lấy ra, cho dù có thể lấy ra để bù vào, Trịnh Huy cũng tuyệt đối không ngậm cục tức này, họ Đỗ trong triều đình có người, Trịnh Huy hắn cũng có, mặc kệ âm mưu dương mưu các thứ, trước mắt hắn phải lấy về quân bị rồi tính tiếp.
Phủ lộ Nghệ An, phủ chánh sứ.
“Gần nhất Thành Nhật Nam náo nhiệt nhỉ.” Đỗ Văn Hùng cầm thẻ trúc gửi từ thành Nhật Nam ném mạnh xuống đất, hừ lạnh một tiếng: “thằng nhóc họ Trịnh kia tính ra cũng có chút thủ đoạn, chẳng những không đánh mà thắng tiến vào thành Nhật Nam, còn nhân tiện trừ khử thằng Buna Ban, toàn bộ mường động của Buna ban và cả binh lực thành Nhật Nam đều nằm trong tay hắn, thằng Buna Ban quả thật quá ngu xuẩn, Dương Thịnh tên kia càng là thứ tiểu nhân hèn nhát, hiện giờ thế mà dám đảo hướng về phe thằng nhãi họ Trịnh!”
Ở đối diện hắn, một người văn sĩ trung niên có khuôn mặt tiều tụy, cúi người nhặt thẻ trúc ở dưới đất đặt lên bàn, khuôn mặt vốn tiều tụy của hắn bây giờ lại đỏ hồng, trong mắt càng không hề che dấu nổi sự hận thù điên cuồng, hắn liếc nhìn thẻ trúc, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Người này am hiểu nhất là âm mưu quỷ kế ! Đỗ huynh, theo ta được biết, mạch máu của Thành Nhật Nam hoàn toàn là thương nghiệp mậu dịch làm chủ, ta cho rằngchỉ cần thiết lập các trạm kiểm soát thu lộ phí ở các châu quanh thành Nhật Nam, nâng mức thuế vận chuyển, không ngoài ba tháng, thành Nhật Nam chắc chắn sẽ khủng hoảng nghiêm trọng, không bột đố gột nên hồ, Trịnh Huy tên kia muốn có thành tích chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm. đến lúc đó, muốn xử lý tên họ Trịnh kia như thế nào, còn không phải chỉ là dăm ba câu nói của Đỗ huynh?”
“Hiển huynh, ta biết ngươi trong lòng ghi hận tên họ Trịnh hủy đường quan lộ của ngươi, chẳng qua không nên vì thế mà bị hận thù che mắt, Trịnh Huy tên kia lấy ít địch nhiều đánh bại Lan Xang đã là lập công lớn, trong triều còn có Trương hán Siêu làm chỗ dựa, hơn nữa kẻ này cũng giỏi đối nhân xử thế, lúc hắn gửi thông báo cho triều đình về chiến cuộc, thậm chí còn chia 1 phần công lao cho ta, nếu lúc này ta lại trở mặt tăng thuế gây khó dễ, chặt đứt mạch máu, chẳng phải sẽ chịu cái tiếng lấy oán báo ơn ?”
Nhìn văn sĩ trung niên, Đỗ Văn Hùng ngồi dậy, lắc đầu nói: “Huống hồ, ngươi có biết thương nhân lui tới trong thành Nhật Nam, có bao nhiêu là thế gia vọng tộc, quan lại triều đình ? ta nếu làm như vậy, không cần đợi thành Nhật Nam điêu tàn, ta đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, gây thù hằn với không ít người, huynh trưởng ta vì chức chánh sứ nghệ An đã phí không ít công sức, nếu lúc này gây thù hằn khắp nơi, cho dù huynh trưởng ra mặt chỉ sợ cũng khó giữ lại ta.” Đỗ Văn Hùng lắc lắc đầu.
“chẳng lẽ cứ để yên như thế này?” người trung niên vẻ mặt không cam lòng, khó chịu nói.