Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 32: Lương thực




Chương 32: Lương thực

chẳng qua hắn ngẫm nghĩ 1 lát lại thấy rằng chuyện này không đơn giản như vậy, 1 chuyện lớn như vậy, bên phía triều đình lại không có bất kỳ phản ứng gì, để mặc cho nhà họ Đỗ phát triển an toàn ở đây, uẩn khúc trong này lớn đến mức đáng sợ, chỉ sợ hắn đưa tấu chương đến đại đô, hoàng đế có khả năng không nhìn tới.

Dương Thịnh không có cách nào nhìn ra tâm tư của Trịnh Huy từ vẻ mặt của hắn, nhưng vẫn khom người nói: “đại nhân, thuộc hạ cho rằng, không chỉ là vấn đề quân bị, càng quan trọng ở chỗ, thành Nhật Nam từ trước tới nay đều dựa vào thương nghiệp để làm kế sinh nhai, lưng dựa châu hoan và phủ chánh để duy trì vận chuyển, một khi anh em họ đỗ gây khó dễ, chỉ sợ thành Nhật Nam nguy cơ trong sớm tối .”

“Dương tiên sinh, ngươi không phải có chút quá mức lo xa hay sao ?” Phạm Mách đứng 1 bên gãi gãi đầu, nhíu mày nói : “Ta cũng không tin họ Đỗ gan to bằng trời, chẳng lẽ hắn dám phái binh vây thành Nhật Nam không bằng ?”

“bọn hắn phái binh phong tỏa ngược lại là chuyện tốt.” Trịnh Huy lắc lắc đầu: “Sợ nhất chính là đối phương chơi bài âm mưu, muốn chặt đứt đường sống của chúng ra, phái binh là biện pháp ngu xuẩn nhất.”

“Đại nhân sáng suốt.” Dương Thịnh khom người nói: “Đỗ văn Hùng thậm chí không cần trở mặt với đại nhân, hắn chỉ cần ra lệnh cho các huyện các châu tăng thêm thuế má khi giao thương với châu Nhật Nam, các tiểu thương và người làm ăn sẽ vì thuế má quá nặng mà không giao thương buôn bán với thành Nhật Nam nữa. không đến ba tháng, thành Nhật Nam sẽ trở thành 1 tòa thành hoang vu, đến lúc đó đừng nói là quân bị, đến lương thực chúng ta cũng chẳng có mà ăn.”

Thương nghiệp có đôi khi chính là như vậy, cũng không phải mày có năng lực là có thể chi phối. quan hệ, quyền lực, tiền bạc thiếu một thứ cũng không được.

“chuyện này muốn phá giải cũng không hề khó như ngươi tưởng.” Trịnh Huy tựa lưng vào thành ghế, lấy tay xoa xoa cằm, trầm ngâm nói : “Chiêu này đối với những kẻ thấp cổ bé họng có lẽ sẽ có tác dụng, nhưng Đỗ văn hùng còn chưa đến mức 1 tay che trời ở đất nghệ an này, tiểu thương bình thường còn được, nhưng hắn dám ngăn cản đường làm ăn của các gia tộc ở kinh đô hay sao ? họ Phạm đất quảng oai, họ Hoàng đất thái nguyên, … chỉ đếm sơ ra đã dư sức khiến họ Đỗ phải dè chừng không thôi chứ chưa nói đến đỗ văn hùng còn chưa đáng để họ đỗ gây hấn nhiều kẻ địch như vậy. Đỗ Văn Hùng mặc dù có hiềm khích với chúng ta nhưng hắn chỉ ngu chứ không phải thiểu năng. Nếu hắn thật sự làm như vậy, chỉ sợ chúng ta còn chưa kịp c·hết đói, đầu của hắn đã rời khỏi cổ rồi.”

“vậy…… ý đại nhân là châu nhật Nam chúng ta sẽ không có chuyện gì xảy ra ?” Dương Thịnh nghi hoặc nói.

“Không không, ngược lại nữa là khác .” Trịnh Huy nhìn về phía Dương Thịnh, ánh mắt thâm thúy hỏi : “nhược điểm lớn nhất của thành Nhật Nam là gì ?”

“chuyện này ……” Dương ánh mắt mờ mịt, có chút không biết trả lời như thế nào. Dưới con mắt của hắn thành Nhật Nam chỉ tính riêng về khía cạnh kinh tế, từ trước đến nay vẫn tương đối tốt. Nếu thương đạo không bị cắt đứt mà nói, đỗ văn hùng cũng chỉ có thể bắt nạt 1 đám tiểu thương khốn khổ, đối với việc làm ăn của thành Nhật Nam với các thương đoàn lớn của các gia tộc hoàn toàn là muỗi đốt Inox.

“Lương thực !” Trịnh Huy nhíu mày nói: “lương thực của thành Nhật Nam đều lợi dụng thương nghiệp để mua từ nơi khác đến, nếu ta là đỗ văn hùng, muốn đối phó với thành Nhật Nam, không cần phải đao to búa lớn, chỉ cần thuyết phục thương nhân buôn bán lương thực là đủ ”

“ý đại nhân là cấm lương thương nhân vận lương đến bán lương thực ở thành Nhật Nam?” Dương Thịnh nghe vậy, sắc mặt trở nên thay đổi, trầm giọng nói .

“Không cần đến mức như thế, hắn chỉ cần thương nghị với đám thương nhân buôn bán lương thực, tăng giá lương thực bán ở thành Nhật Nam là có thể đảo loạn kinh tế của thành Nhật Nam chúng ta, dân chúng lấy lương thực làm đầu nếu giá lương thực tăng sẽ không thể tránh được tình trạng giá của các mặt hàng khác sẽ tăng theo. Giá hàng hóa càng ngày càng cao không cần Đỗ văn Hùng làm cái gì, thành nhật nam sẽ tự suy sụp. Thương nhân đề cao 2 chữ lợi ích lên đầu, nếu ở đây không thể mang lại lợi ích cho bọn hắn, ai sẽ tình nguyện mạo hiểm ở lại đây buôn bán ?. ngoài ra, điều quan trọng nhất chính là, đỗ văn hùng sẽ không bị tổn thất bất cứ thứ gì, cũng không đắc tội với người khác .” ngón tay của Trịnh Huy gõ nhẹ vào bàn, trầm ngâm nói.

“chuyện này…… chúng ta phải làm thế nào bây giờ đại nhân !?” Dương Thịnh nghe vậy không khỏi có chút bàng hoàng hoảng hốt, nếu đúng như lời của Trịnh Huy nói, hậu quả không thể tưởng tượng được.

“làm như thế nào ?” Trịnh Huy nhìn hắn một cái: “Ta có thể nghĩ đến không có nghĩa là đỗ văn hùng cũng nghĩ đến được. Trước khi hắn phản ứng lại, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, đối nội ngoại trừ giao dịch các mặt hàng thiết yếu như muối ăn, trâu ngựa, … lập tức tiến hành trữ hàng lương thực đối ngoại tung tin chiêm thành, lan xang mất mùa nên thiếu lương thực. thành Nhật nam chúng ta phải thu mua lượng lớn lương thực để buôn bán, số lượng lương thực dự trữ ít nhất phải đủ cho chúng ta vượt qua năm nay. Mặt khác, ban phát lệnh khuyến nông, bắt buộc hay tự nguyện cũng được phải khai khẩn ruộng càng nhiều càng tốt.”

“Làm ruộng?” Dương Thịnh ngạc nhiên nhìn Trịnh Huy, cười khổ nói: “đại nhân, làm ruộng chính xác có thể giảm bớt sự phụ thuộc lương thực của châu nhật nam với nơi khác. Nhưng mà thành nhật nam từ xưa đến nay luôn lấy thượng nghiệp mậu dịch làm vị trí chủ đạo. thành Nhật Nam chúng ta không thiếu thương nhân, cũng không thiếu thợ thủ công, nhưng nếu nói đến làm ruộng, mặc dù khả năng làm nông nghiệp của người dân Đại Việt ta không thể bàn cãi nhưng mà trước đến nay ruộng nương của châu nhật nam đã hoang phế từ lâu, nếu muốn khai khẩn lại chỉ sợ lượng công trình phải làm quá mức to lớn.”

“cho dù thế chúng ta vẫn phải làm.” Trịnh Huy lắc đầu nói: “nếu không đủ nhanh vậy thì chiêu mộ thêm người, chúng ta có quyền miễn nộp thuế 3 năm, có thể hạ thấp biên độ thu thuế xuống một cách rõ rệt, lại từ lợi thế thuế thấp thu hút thêm dân lưu vong ở các phủ lộ khác tiến về đây khai khẩn đất hoang, thời đại này, số người không chịu nổi sưu cao thuế nặng phải tha hương cầu thực không hề ít. Chỉ cần thuế thấp, không sợ không có người tới.”

Cũng không chỉ là bởi vì nguy cơ trước mắt, ở thời đại mà nông nghiệp làm chủ, một tòa thành hoàn toàn lấy thương nghiệp làm chủ không nên cũng không thể tồn tại. phương diện nông nghiệp bạc nhược sẽ dẫn đến lương thực thiếu thốn, lương thực thiếu thốn sẽ dẫn đến số lượng nhân khẩu không cao, số lượng nhân khẩu không cao sẽ hạn chế sự phát triển của tòa thành. Tất nhiên không phải thương nghiệp làm chủ thì không tốt, nhưng ta phải đặt vấn đề này trong bối cảnh thời đại. đây không phải là thời đại mà năng suất nông nghiệp đã đáp ứng được cho nhu cầu của con người. sự thiếu thốn về lương thực sẽ hạn chế thậm chí bóp c·hết thương nghiệp. dù sao đến ăn uống để tồn tại còn không thể duy trì ổn định, lấy đâu ra vật tư, tiền bạc dư thừa để xúc tiến thương nghiệp lưu thông, thỏa mãn nhu cầu khác ? Muốn phát triển thương nghiệp, vấn đề đầu tiên, chính là tăng sản lượng nông nghiệp, phải giải phóng lượng lớn sức lao động để tham gia các ngành sản xuất, ít nhất trước Đại Việt của chúng ta còn chưa thỏa mãn điều kiện này : nông nghiệp không có phân hóa học, công cụ khai khẩn vẫn còn tương đối thô sơ, triều đình mục nát không quan tâm đến t·hiên t·ai và quản lý khuyến nông, chiến loạn nổi lên khắp nơi, người dân lưu lạc tứ xứ. muốn sản lượng nông nghiệp tăng nhanh như cách người yêu cũ trở mặt ? có cái nịt .