Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 34: Đối sách




Chương 34: Đối sách

“Hiển huynh, Hồ gia chính là vọng tộc đất Thanh Hóa, tổ tiên càng là người hiển hách, ta sở dĩ lúc này thu lưu ngươi không phải vì ngươi, mà là ta đang nể mặt Hồ gia, Hiển huynh phải hiểu rõ ràng, ngươi tới đây là vì tị nạn, chớ có gây nhiều chuyện, Trịnh Huy tên kia cho dù có lợi hại, cũng chẳng qua là chuyển vận sứ kiêm trấn thủ sứ châu Nhật Nam. Chờ việc này qua đi, ta lại mời huynh trưởng giúp đỡ, lại liên hợp với hồ gia của huynh, giúp ngươi phục chức không phải là việc khó, nhưng nếu để Trịnh Huy tên kia biết ngươi ở chỗ này, đem việc này thông qua Trương hán Siêu thọc lên triều đình, ngươi lại là người đang mang tội, đến lúc đó, chỉ sợ Hồ gia cũng khó lòng đảm bảo cho huynh.” Đỗ Văn Hùng nhíu mày nói.

“kẻ này nếu không sớm diệt trừ sớm muộn rồi cũng trở thành họa lớn!” văn sĩ Trung niên đứng lên, gằn giọng nói.

“Bản quan tất nhiêu sẽ có tính toán.” Đỗ Văn Hùng lắc đầu, tỏ vẻ không quan trọng. trên thực tế, sáng sớm hôm nay, đã có tài vật từ Thành Nhật Nam chuyển đến, đó chính là ‘’thuế’’ của thành Nhật Nam.

Thành Nhật Nam được miễn thuế 3 năm, Đỗ Văn Hùng sớm đã biết được, Trịnh Huy hiện giờ cũng không phải là vô danh tiểu tốt, chẳng những có quan hệ với Trương Hán Siêu, nghe nói quan hệ của hắn với chánh sứ thanh hóa là Võ Văn Việt cũng không hề tệ, hiện giờ Thành Nhật Nam mọi chuyện đã ổn định lại, hơn nữa Trịnh Huy kẻ này coi như cũng hiểu chuyện, hắn cũng không thể chỉ vì 1 kẻ nhỏ nhặt như Dương Thịnh, liền trở mặt với Trịnh Huy, đến nỗi người trước mắt, chẳng qua cũng chỉ là 1 thằng xui xẻo thất thế quan trường mà thôi, gia thế họ Hồ tuy rằng hiển hách, nhưng cũng không đến mức để hắn phải liếm láp da mặt, tự chuốc thêm phiền phức.

“Ai!” người trung niên thở dài, cũng không hề hành lễ, xoay người giận dỗi bỏ đi.

“Lão gia, dù sao kẻ này cũng là người Hồ gia, hà tất phải làm như thế này?” quản gia phủ chánh vội khom lưng, đi sát bên người thắc mắc hỏi.

“Hồ Hiển kẻ này suy nghĩ nông cạn lại tính khí nhỏ nhen, hắn chỉ thấy trước mắt, không thấy đại cục, Hồ gia đem người này đẩy ra làm vây cánh, mới là sai lầm lớn nhất.” Nhìn thoáng qua bóng người vừa mới rời đi, Đỗ Văn Hùng khinh thường cười nhạo.

văn sĩ trung niên, không ai khác chính là Hồ Hiển, ngày đó Trịnh Huy thông qua Đặng Hoàng, đem chứng cứ phạm tội của Hồ Hiển chia làm 2 đường gửi cho Võ Văn Kiệt cùng với Trương Hán Siêu. Chuyện khởi nghĩa Ngô Bệ, giống như Trịnh Huy đã đoán trước, bị người đè xuống, chẳng qua Hồ Hiển lại trở thành dê thế tội, quan phỉ cấu kết, tự nuôi binh mã, đây là ranh giới triều đình không thể chấp nhận, cho dù đương kim hoàng thượng không để ý triều chính, nhưng đối với chuyện đe dọa trực tiếp đến hoàng quyền lại căm giận đến xương tủy, bởi vậy, Hồ Hiển bị đấm là điều tất yếu xảy ra.

Chẳng qua dù sao hắn cũng là người họ Hồ lại nắm giữ vị trí cũng tương đối quan trọng, ở trong quan trường cũng có nhân mạch của mình, trước khi bị triều đình áp giải đến Đông Đô, Hồ Hiển đã được Hồ gia an bài đường lùi rút đi, chỉ có thể co đầu rụt cổ chờ dịp triều đình ân xá t·ội p·hạm, sau đó làm chút thành tích kiếm thêm danh vọng, từ từ mưu cầu khôi phục chức quan cho Hồ Hiển.

Kỳ thật dựa theo tính toán của Hồ gia, bọn hắn muốn Hồ Hiển tạm thời đi các phủ lộ phía bắc tránh tiếng, chờ mọi chuyện trôi qua, Hồ hiển lại chịu khó tạo chút danh tiếng, lấy lại quan chức cũng không phải là không thể. chỉ là Hồ Hiển hận không thể tự mình g·iết c·hết Trịnh Huy, khăng khăng 1 mức tiến về phía Nam gây khó dễ cho Trịnh Huy, mà Hồ gia cùng với Đỗ gia cũng có chút giao tình, đành phải về dưới trướng Đỗ Văn Hùng, tạm thời làm môn hạ cấp dưới, đây cũng là thái độ bình thường của thế gia sĩ tộc, lẫn nhau che chở, bảo vệ nhau. rốt cuộc ai cũng không thể bảo đảm nhà mình luôn luôn thịnh vượng, nhà mình không thể bao che vậy thì nhờ nhà khác hỗ trợ.

Quản gia gật gật đầu, không nói gì, kỳ thật hắn trong lòng hiểu rất rõ ràng, sau khi Dương Thịnh phản chiến, chánh sứ kỳ thật cũng không khác Hồ Hiển là bao, hận không thể tự tay chém g·iết Trịnh Huy, chẳng qua Trịnh Huy tên này quả thật đối nhân xử thế giọt nước ko lọt, ngay sáng hôm nay đã sớm đem “thuế” nộp lên, thái độ của đại nhân lúc này có thể nói là thay đổi 180 độ.

Chỉ là những việc này, cho dù hắn nhận ra thấu triệt cũng không thể nói ra, chỉ có thể cười trừ phụ họa.

“Đúng rồi, thành Nhật Nam gần đây có động tĩnh gì không ?” Đỗ Văn Hùng hỏi.

“bọn hắn đang chiêu mộ lượng lớn lưu dân, Dương Thịnh tên kia đang chạy ngược chạy xuôi lo chuyện dán bố các các làng các châu, trừ chuyện này ra, bọn hắn còn chiêu mộ 1 ít binh lính và thợ thủ công, mặt khác còn đang thu mua lương thực.” Quản gia vội vàng cười nói.

“Xem ra…… Trịnh Huy tên này quyết tâm tìm kiếm thành tích.” Đỗ Văn Hùng không để bụng lắm, hắn nhấp nhẹ 1 ngụm trà, lắc đầu cười nói: “Không cần phải xen vào hắn.”

“Lão gia, Dương Thịnh nếu đã đầu quân cho họ Trịnh, vậy những chuyện đại nhân làm trước đó……” Quản gia cẩn thận nhắc nhở.

“Không sao, hiện giờ xem ra, Trịnh Huy kẻ này rất biết điều, nếu là trò cưng của Trương hán Siêu, ngày sau nói không chừng còn phải giao thiệp 1 2, thôi, thả hắn một cái nhân tình, nếu kẻ này dám không biết điều, một cái thành Nhật Nam nho nhỏ, bản quan chỉ cần lật tay là toàn bộ chiến tích của hắn chỉ là công dã tràng, không cần để ý.” Đỗ Văn Hùng không thèm quan tâm cười nói, Thành Nhật Nam chẳng qua chỉ là 1 tòa thành biên quan, dân cư không quá 3000 hộ, nếu không có lương thực duy trì từ bên ngoài, thậm chí không thể tự cung tự cấp, thành trì như vậy dưới con mắt của Đỗ Văn Hùng không khác gì cá nằm trên thớt, tùy lúc có thể bóp c·hết.

“vâng!” Quản gia nghe vậy, cũng không cần phải nhiều lời nữa, khom người lùi đến 1 bên.

……

“kế sách này thế mà dùng đc .” Thành Nhật Nam, phủ chuyển vận sứ, liên tục ba ngày phủ chánh Nghệ An không hề có chút động tĩnh, cũng làm Trịnh Huy nhẹ nhàng cất bình oxy.

Chuyện Đỗ Văn Hùng tham tài là Dương Thịnh nói cho hắn, bởi vậy Trịnh Huy nhịn đau, cắn răng đem 2 tháng thu nhập của thành Nhật Nam coi như “thuế” nộp lên cho phủ chánh, cho dù là Trịnh Huy cũng không thể ngờ tới, Đỗ Văn Hùng đường đường là chánh sứ 1 phủ lộ lại có thể tham tài đến mức này.

“kế này của thuộc hạ có thể thành công chính là nhờ sự quyết đoán tài tình của đại nhân, mới có thể làm cho Đỗ Văn Hùng bỏ qua chuyện này.” Dương Thịnh vội vàng khom người cười nói.

“Nếu không phải Dương tiên sinh hiểu rõ phẩm tính của Đỗ Văn Hùng, ta cũng không biết xuống tay như thế nào, chẳng qua là chuyện tự cấp lương thực phải nhanh chóng hoàn thành, bản quan không muốn lần sau phải như thế này.” Trịnh Huy khoát tay cười nói, của cải hắn mang theo từ Trịnh gia, lần này dùng một lần cũng đã tiêu hao hết, tài vật thành Nhật Nam hắn không thể đụng vào vì còn phải duy trì hoạt động, đem lợi ích tối đa hóa để thành Nhật Nam nhanh chóng phát triển, hắn cũng chẳng còn dư thừa tài vật để cống nộp cho tên kia.

“thuộc hạ đã kiệt lực thi hành, trong vòng 1 tháng, rất nhiều lương thảo thuộc hạ mua từ họ phạm quảng oai, họ hoàng thái nguyên đều có thể vận chuyển đến, chẳng qua vẫn phải cần Đại Nhân lá mặt lá trái với Đỗ Văn Hùng câu kéo thời gian, nếu có thể kéo dài thời gian, đối với thành Nhật Nam chúng ta sẽ an toàn thêm 1 phần.” Dương Thịnh khom người nói.