Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 31: Quân Bị




Chương 31: Quân Bị

“tường thành này nếu như chỉ dùng đất mà nói thật ra không khó, nhưng mà đất ở châu Nhật Nam này chủ yếu là đất phù sa tơi xốp chỉ thích hợp trồng trọt canh tác, không thích hợp xây thành đắp lũy. cho dù miễn cưỡng có thể xây thành cũng vô cùng dễ sụp xuống, nhưng nếu là phải dùng gạch đá, chẳng những phải xây lò nung gạch thợ xây còn phải bỏ qua việc trồng trọt để đào đất tạo gạch, cho dù thành Nhật Nam không lớn nhưng có khi phải tốn đến 1 năm mới hoàn công, hơn nữa giá trị chế tạo ra còn không cao bằng tổn thất.” Mạnh Khiêm cười khổ nói, lúc trước buna ban muốn phá hủy tường thành, hắn thực sự không muốn, chỉ tiếc lúc ấy buna ban thế lớn, hơn nữa Dương Thịnh cũng không nhúng tay mảng này, hắn 1 thân 1 mình cũng không thể xoay chuyển thế cục chỉ có thể thỏa hiệp.

“cho dù khó cũng phải xây lên, nơi này là giao giới với Lan Xang và Chiêm Thành không thể sơ suất, còn các vấn đề khác, trước tiên cứ bắt đầu làm, sau đó nghĩ cách sau. ngươi đi chiêu mộ một số người lao động, ta mang đến không ít thợ đá, trước tiên cứ nung ra gạch để xây thành đã, còn các chi phí khác tính sau.” Trịnh Huy lắc đầu, ngoại trừ binh lực ra, một tòa thành vững chắc chính là điều kiện cần và đủ để bảo vệ địa bàn, hắn mang theo nhiều thợ thủ công mục đích ban đầu là nâng cấp hệ thống phòng thủ nhưng hiện giờ xem ra nâng cấp thì không cần mà phải trực tiếp xây lại.

“Đặng Hoàng.”

“Có thuộc hạ.” Đặng Hoàng vội vàng bước lên hai bước.

“lát nữa gọi thợ mộc, thợ đá, thợ rèn tập hợp đến đây làm vài thứ, có lẽ sẽ tăng hiệu suất xây thành.” Trịnh Huy suy nghĩ trong chốc lát, hắn thật ra cũng có một số ý tưởng. kiếp trước, căn cứ trong tận thế của hắn cũng không phải tự nhiên mà có, hắn cơ hồ nhìn căn cứ phát triển từ thời đồ đá đến thời kỳ hiện đại, đáng tiếc hiện tại không phải thế kỉ 21, tìm không ra những nhân lực sở hữu tri thức về khoa học kỹ thuật để xây dựng nền văn minh hiện đại, nhưng một số cấu trúc cần cẩu,ổ trục,… hắn vẫn có thể nhớ đại khái, chỉ là không biết thợ mộc thời này có thể làm ra được hay không mà thôi.

“vâng!” Đặng hoàng hiện giờ trên cơ bản là chân chạy vặt của Trịnh Huy, hắn tự hiểu lấy bản sự của mình. vũ dũng, cầm quân đánh trận hắn so ra kém Đặng Tất, Phạm Mách, thậm chí cũng không bằng Mạnh Khiêm dám đánh dám liều, học hành cungc chỉ được đôi ba con chữ, việc hành chính tự nhiên không thể đến tay hắn, ở bên cạnh trịnh huy làm chân chạy vặt tuy địa vị không cao nhưng tóm lại có thể coi là thân tín.

“đại nhân, đám người lan xang vừa b·ị đ·ánh tan, động của kach huan trong thời gian ngắn chỉ sợ không thể làm gì, hà cớ gì phải sốt ruột như thế?” Đặng Tất đứng một bên khó hiểu nói.

“kach huan cũng không phải loại tốt lành gì, huống chi lan xang cũng không phải chỉ có 1 động, muốn tại thành Nhật Nam đứng vững gót chân, chúng ta cần sở hữu trong tay sức mạnh khiến đối phương phải dè chừng, nếu không, hôm nay có thể thắng lan xang, ngày mai không nhất định có thể đánh thắng chiêm thành, đúng rồi, Phạm Mách.” Trịnh Huy đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía Phạm Mách nói.

“có thuộc hạ.” Phạm Mách tiến lên hai bước, đi bên cạnh trịnh huy, cúi người.

“gần 500 binh lính được tuyển chọn của ta đã lên chiến trường, hiện giờ chúng ta thiếu binh lực, vừa đúng lúc có thể kéo tới huấn luyện, ngươi hãy hướng dẫn bọn hắn các bài tập luyện cơ sở, biết nên huấn luyện như thế nào chưa ?” Trịnh Huy hỏi.

“Biết.” Vừa nghe đến huấn luyện, đầu của Phạm Mách bỗng nhiên có cảm giác đổ mồ hôi, phương thức huấn luyện của Trịnh Huy tuy rằng hữu hiệu, nhưng quá trình thật sự … không thể diễn tả được.

“thịt ngựa chúng ta vừa thu được có thể bổ sung làm quân lương, ta sẽ tìm thêm một số lương thực khác, trong lúc huấn luyện không thể ngừng ăn thịt, có thịt ăn mới có sức chiến đấu !” Trịnh Huy cười nói.

“vâng!” Phạm Mách gật đầu đầy tán thành, đây cũng là chỗ tốt duy nhất an ủi bọn hắn trong lúc huấn luyện, bài tập huấn luyện mỗi ngày tuy rằng hết sức khủng bố, nhưng trên cơ bản mỗi ngày đều có thể ăn no, hơn nữa có thịt để ăn, phải biết thời đại này có cơm ăn đã là hạnh phúc lắm rồi chứ chưa nói gì đến thịt.

Vài hôm sau …

Tại trong phòng làm việc phủ trấn sứ, Trịnh huy đang ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt cau lại. Trước mặt hắn là Dương Thịnh đang khom người báo cáo 1 số việc.

Chức danh chuyển vận sứ của Trịnh Huy xem như hữu danh vô thực, người được hắn phái đi nhận quân dụng đến bây giờ vẫn chậm chạp không có hồi âm, Trịnh Huy rõ ràng biết chuyện v·ũ k·hí và áo giáp hắn phải tự mình xử lý. Trên danh nghĩa, mặc dù chức danh chuyển vận sứ kiêm trấn phủ rất thực dụng vì có quyền tự chủ rất lớn khi nắm cả hành chính và binh quyền của 1 châu, nhưng nói cho cùng vẫn là thuộc hạ dưới quyền của an phủ chánh sứ Nghệ An, chánh sứ Đỗ Văn Hùng nếu muốn làm khó hắn thật sự không có chút độ khó nào.

“Đại Nhân, trấn thủ sứ châu Hoan (1 phần Nam Đàn hiện nay) là nơi xây dựng kho quân dụng cung cấp cho phân nửa cả phủ nghệ an, người của chúng ta mặc dù đã có công văn của triều đình nhưng vẫn liên tục bị làm khó dễ nên mới chậm trễ đến bây giờ, theo thuộc hạ được biết thì trấn sứ châu Hoan là Đỗ văn Chính vốn là em họ của chánh sứ.” Dương Thịnh cẩn thận liếc nhìn Trịnh Huy, thấp giọng nói nhỏ.

“Thì tính sao? Ta cùng với tên Đỗ văn Chính này cũng chưa hề có mâu thuẫn để trở mặt với nhau ?.” Trịnh Huy nhíu mày nói, hiện giờ thực lực chân chính của thành Nhật Nam, chỉ có tầm 180 người hắn mang theo từ trấn thiên quan, Mạnh Khiêm tuyển ra hơn 400 người nhưng bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng gọi là quân dự bị, thiếu binh thiếu tướng, tuy rằng trước mắt hẳn là sẽ không nổ ra chiến sự, nhưng nơi này vị trí vốn hết sức n·hạy c·ảm, cho dù tạm thời ngăn chặn 1 động của lan xang, nhưng các động mường khác chưa chắc bị uy h·iếp, chuyện quan trọng là lúc này thành Nhật Nam có thể nói là rách nát trăm ngàn chỗ. Chỉ cần có 1 động dở chứng đột nhiên dẫn quân đến x·âm p·hạm, đối với thành Nhật Nam, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

“đại nhân chẳng lẽ không biết, đỗ văn chính là em họ của đỗ văn hùng.” Dương Thịnh cười khổ nói.

Trịnh Huy nao nao trong người, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, quay đầu nhìn về phía Dương Thịnh nói: “Kể từ trước tới giờ, nội chính và binh quyền của phủ lộ Nghệ An hoàn toàn nằm trong tay nhà họ Đỗ, triều đình sẽ cho phép chuyện này phát sinh hay sao ?”

Cho dù mục nát như thế nào, cũng không đến mức đưa chính quyền của 1 phủ lộ quan trọng cho 1 gia tộc, bởi vì nếu làm như thế nhà họ Đỗ không khác gì vua không ngai của phủ lộ nghệ an, chuyện này đe dọa nghiêm trọng đến hoàng quyền trong tay vua. Bất kỳ triều đại nào cũng sẽ không ngồi yên trước vấn đề đe dọa đến sự thống trị của mình.

“bẩm đại nhân, việc này tuy rằng phủ lộ Nghệ An không tính là chuyện bí mật, nhưng bên phía triều đình, đỗ văn chính và đỗ văn hùng không phải người trong cùng 1 gia tộc.” Dương Thịnh cười khổ nói.

Đem chuyện này tấu lên ?

suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Trịnh Huy khi nghe chuyện này là làm to chuyện lên, một khi chuyện này lộ ra tội khi quân phạm thượng cho nhà họ đỗ là không tránh đi đâu được.