Chương 02: Tranh Luận
“Không tệ, ta ngược lại đã nhìn nhầm, Trịnh công tử thì ra cũng có chút thủ đoạn, sự việc hôm nay…… Ách……” Lão Tứ nói một nửa, hai mắt đột nhiên trợn lên, cúi đầu, không thể tưởng tượng nhìn chủy thủ đã đâm vào trong bụng, máu tươi không ngừng phun ra bên ngoài, theo thời gian trôi qua sức lực cả người cũng xói mòn mà biến mất.
“Ngươi……”
“Tên này, tao không thích!” Dừng ở trong mắt Lão Tứ, vẫn chỉ là 1 khuôn mặt hào hoa phong nhã như cũ, chỉ là giờ phút này, hình ảnh người thiếu niên ốm yếu hèn nhát lúc trước đã không thấy, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng đến khó tin.
“Phốc ~” vừa dứt lời, chủy thủ nhanh chóng được rút ra sau đó lại tàn nhẫn đâm mạnh vào ngực của lão tứ
“Oa ~”
Lão tứ chỉ vừa kịp kêu 1 tiếng, máu tươi kèm theo chút ít thịt vụn liền phun tung tóe lên áo quần của thiếu niên nhưng hắn dường như không quan tâm chút nào
“Giết người….. g·iết người rồi ~ Trịnh Huy g·iết người rồi!” Lão tứ còn chưa hoàn toàn ngã xuống, nhưng đám d·u c·ôn đầu đường xó chợ đi theo lão tứ mặt đã trắng bệch không có chút máu, bọn hắn ngày bình thường uy h·iếp, bắt chẹt người bình thường thì được chứ chưa bao giờ trải qua cảnh tượng trước mắt, mắt thấy máu tươi đã chảy đầy đất dưới chân lão Tứ, đám người vừa hét chói tai vừa chen nhau chạy khỏi Trịnh phủ, quả thật là khác lúc trước một trời một vực.
“uỵch uỵch ~”
Dường như cùng thời điểm đó, từng tiếng bước chân xen lẫn tiếng v·a c·hạm của áo giáp vang lên bên ngoài cổng trịnh phủ, một đại đội quan binh mặc giáp, tay cầm trường thương, khuôn mặt nghiêm nghị, đem nơi ở của trịnh huy bao quanh chặt như nêm cối.
“hiệu suất cao đấy!” lấy tay đẩy ra t·hi t·hể của lão tứ, Trịnh huy mặc kệ sự cản trở của lão Trương, bước nhanh ra cửa phòng, liếc mắt nhìn hàng loạt đầu mâu đang chỉ hết vào mình, hắn lại không sợ hãi chút nào, cười lạnh nói: “lúc trước đám lưu manh làm nhục Trịnh gia, bắt nạt người già,bức h·iếp nữ quyến trong phủ sao không thấy các vị có mặt ?”
“Trịnh công tử, ngươi g·iết người!” Viên võ tướng cầm đầu đám quan binh nhìn t·hi t·hể Lão Tứ trên mặt đất, nói với sắc mặt rất bất thiện.
“g·iết thì đã sao?” Trịnh Huy cười lạnh.
“Dựa theo pháp luật của Đại Việt ta g·iết người chính tội c·hết!” Võ tướng trầm giọng nói.
“Phương trấn phủ, bọn người này tự tiện xông vào……” chú Trương vội vàng bước ra khỏi phòng muốn biện hộ cho trịnh huy nhưng lại bị hắn lấy tay cản lại.
“Người này chưa được cho phép, tự tiện xông vào trịnh phủ, ý đồ h·ành h·ung, ta chỉ có thể bất đắc dĩ phải tự vệ, phương trấn phủ, dựa theo luật pháp của Đại Việt ta, tự tiện xông vào nhà dân lại có ý đồ h·ành h·ung, phải chịu tội gì?” trịnh huy lạnh giọng hỏi.
“Này……” Phương trấn phủ nhíu nhíu mày: “tội c·hết !”
“Ta chẳng qua là bị buộc bất đắc dĩ, lỡ tay đ·ánh c·hết 1 kẻ đáng c·hết, xin hỏi có tội gì?”
“Này……” Phương trấn phủ nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào.
“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi tên là Phương Doãn, trấn phủ sứ của châu Đông Lai ?” Trịnh Huy hỏi lần nữa, đầu óc lại không ngừng tìm kiếm tin tức trong trí nhớ
“Đúng vậy.”
“Quốc Triều Thông Chế có văn bản rõ ràng quy định, chưa có sự cho phép của triều đình, cấm tự tiện tiến vào chiếm giữ thành trì, phương trấn phủ, xin hỏi ngươi đã nhận được điều lệnh của triều đình, hoặc là binh phù hay không?” Thiếu niên từng bước ép sát.
“Chưa nhận được điều lệnh của triều đình, cũng không có binh phù.” Phương Doãn thở dài, thứ này chính là quy tắc ngầm, Quốc Triều Thông Chế truyền tới bây giờ nhiều điều luật đã bị bỏ qua không sai biệt lắm, trấn phủ sứ điều động binh lính tiến vào thành, kỳ thật cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng hiện giờ lấy Quốc Triều Thông Chế đến để xem xét hắn hiển nhiên là người đuối lý nghiêm trọng có thể bị coi như dẫn quân chiếm thành tạo phản.
“Đã không có điều lệnh, lại cũng chẳng có binh phù, Phương Doãn, ngươi tự tiện dẫn quân vào thành, chẳng lẽ lại muốn tạo phản?” ánh mắt của Trịnh Huy đột nhiên trở nên sắc bén.
“Trịnh công tử nói cẩn thận!” Phương Doãn nghe vậy, sắc mặt vô cùng kinh hãi, đây cũng không phải chuyện nhỏ, một khi tội danh này úp lên đầu hắn, mất quan mất chức chẳng qua là chuyện nhỏ, liên hệ đến người nhà mới thực sự là chuyện lớn
Trịnh Huy đột nhiên buông lỏng sắc mặt, lắc đầu cười nói:
“Yên tâm, ta biết việc này tuyệt đối không phải ngươi chủ đạo, dẫn đường, chúng ta đi thủ phủ của chánh sứ, trương thúc, đi mời tất cả trưởng giả đức cao vọng trọng trong thành đến, Trịnh gia chúng ta tuy không phải danh môn vọng tộc, lại cũng là hậu đại của bậc trung lương hi sinh nơi biên cương đất nước, thế mà hôm nay lại bị lũ côn đồ cắc ké phá phách tận cửa, binh lính của trấn vậy mà thiên vị lũ d·u c·ôn, việc này, ta không thể để yên được, Huân Nhi, ngươi cầm danh th·iếp của ta, đi khách điếm bái kiến thầy của ta, Trịnh gia chúng ta mặc dù sa sút, nhưng cũng không phải ai cũng có thể làm nhục, việc ngày hôm nay, nếu Hồ Hiển không cho chúng ta 1 câu trả lời hợp lý, cho dù liều c·hết ta cũng sẽ bẩm báo việc này lên triều đình, mời hoàng thượng lấy lại công đạo cho Trịnh gia ! ”.
Nhìn thanh niên bình tĩnh đi giữa hàng chục binh lính đang vây quanh, sự việc hôm nay, sợ là không dễ giải quyết, Phương Doãn thở dài trong lòng, tuy rằng đã âm thầm phái người bí mật đi thông báo cho phủ Chánh Sứ, nhưng hôm nay biểu hiện của vị thiếu gia họ trịnh có thể nói là khác trước đây một trời một vực, Phương Doãn mơ hồ có cảm giác, việc xảy ra hôm nay Chánh Sứ chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi, đương nhiên mọi người trong lòng hiểu rõ sự việc hôm nay cùng lắm chỉ có thể khiến chánh sứ gặp chút phiền phức mà thôi, rốt cuộc Hồ gia chính là đại tộc tham dự triều chính, Trịnh gia lại chỉ là 1 gia tộc đang xuống dốc làm gì có cửa với Hồ gia ? nhưng vấn đề ở chỗ thầy của Trịnh Huy – Trương Hán Siêu, cho dù ông đã từ chức về quê, nhưng lực ảnh hưởng ở trong triều thậm chí toàn bộ Đại Việt là không thể xem thường, nếu Trịnh Huy thật sự có thể mời ông đến cho dù là Hồ Hiển lưng dựa gia tộc cũng khó mà có thể ngăn cản.
ở trung tâm của đám quan binh đang ‘tạm giam’ chính mình, Trịnh Huy lại không hề cảm thấy áp lực một chút nào, cúi đầu đôi bàn tay trắng nõn nà mảnh khảnh như những búp măng của mình, lông mày của hắn không khỏi cau lại, đến tận bây giờ, hắn đã sớm tiếp nhận việc chính mình xuyên không, nhân sinh của hắn đã trải qua vô vàn sóng gió, số lần cận kề c·ái c·hết càng đếm không hết được, khả năng tiếp thu cũng như thích ứng của hắn đã cao không hợp thói thường chỉ là chút “chuyện nhỏ” như xuyên không cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, vấn đề duy nhất ở đây, chính là cỗ thân thể mới này quá mức yếu đuối, nói công tử bột vẫn còn có chút nói giảm nói tránh.
Thứ cảm giác vô lực và gầy yếu này, cũng chỉ có thể xuất hiện trước khi xảy ra tận thế, chính bản thân hắn lúc còn là nhân viên văn phòng mới có cảm giác này, chỉ là đoạn ký ức kia, trải qua vô số lần vào sinh ra tử đã biến mất không còn dấu vết, hiện giờ bỗng nhiên cảm nhận lại làm hắn cảm giác vô cùng khó chịu .