Chương 28: Chiến đấu (2)
Trịnh Huy nhìn kỵ binh Lan xang đang dần dần dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phạm mách nói: “thời cơ đến rồi, bắn tên!”
“vâng!” Phạm Mách đáp ứng một tiếng, vung tay lên, hơn 500 chiến sĩ lộ ra thân hình từ nơi ẩn nấp, giương cung nhắm bắn, mũi tên tựa như hạt mưa rơi xuống đám binh lính Lan Xang đang loạn thành một bầy.
Tuy rằng bọn hắn chưa từng được huấn luyện chuyên môn, nhưng mà binh lính Lan Xang thực sự quá đông quả thật là bia tập bắn, hơn nữa bọn hắn lại tụ tập thành một đám lớn, cho dù là người mù nhắm bắn cũng có thể bắn trúng địch, chỉ một lát, trên đường đã ngã xuống không ít t·hi t·hể của người Lan Xang, đáng tiếc số cung thủ quá ít, không thể bao trùm mưa tên quá dày đặc, nếu như binh lực ngang nhau, chỉ sợ 1 đợt tên đầu tiên binh lính Lan Xang đã tổn thất 8 9 phần 10.
Chờ đám người Trịnh Huy bắn được ước chừng 3 làn tên, Buna ban lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chỉ huy chiến sĩ Lan Xang sử dụng cung tên để phản kích, bọn hắn là nhiều đời sinh sống bằng săn bắt thú rừng, mặc kệ là già trẻ lớn bé, bọn hắn đều sẽ biết bắn cung, giờ phút này kịp phản ứng lại, một đám người nhanh chóng giương cung cài tên, trong khoảnh khắc liền có vô số mũi tên tựa như 1 làn sóng bay ngược lên sườn đồi.
“tấm chắn!” Trịnh Huy vung tay lên, Đặng Hoàng đứng ở một bên vội vàng gào rống.
400 người dân binh được mạnh Khiêm tạm thời trưng dụng vội vàng chui ra từ chỗ, dùng tấm chắn che chắn cho cung thủ và các chiến sĩ dưới làn mưa tên, ngoại trừ một số người tay chân vụng về hoặc tâm lý yếu giơ tấm chắn không kịp b·ị t·hương nhẹ ở tay chân, hầu hết mũi tên đều rơi vào tấm chắn hoặc bắn trúng công sự che chắn, một đám binh lính vội vàng núp kỹ sau tấm khiên và công sự, mặc kệ xạ kích của đối phương.
Buna ban chỉ huy binh lính bắn nửa ngày, ngoại trừ mấy n·gười c·hết vì quá đen đủi, binh lính của Trịnh Huy hầu như không có tổn thất gì quá lớn, trong lòng hắn càng nóng giận, chỉ huy một đám chiến sĩ Lan Xang, rít gào nói : “Bọn hắn có ít người, xông lên g·iết cho ta.”
“g·iếtttt ~”
Một đám chiến sĩ Lan Xang vứt bỏ cung tên, rút dao bầu ra, giục ngựa xung phong hướng tới sườn đất, chỉ là không chờ bọn hắn lao tới, một màn ngã ngựa lúc trước lại tái hiện, bốn phía sườn đồi, sớm đã bị đào vô số lỗ nhỏ, chiến mã đổ như đổ ra, một đám người ngựa ngã đè lên nhau, không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người Lan Xang, còn kèm theo một ít tiếng cầu xin.
“Những người này, sao nhìn có vẻ không thông minh cho lắm.” Trịnh Huy lắc đầu, vung tay lên, ở dưới sự dẫn dắt của Đặng Hoàng, một đám tướng sĩ lại hiện thân, tiếp tục bắn tên lần thứ 2 đối với đám binh lính Lan Xang.
Đám người Lan Xang dưới chân đồi, có kẻ bỏ ngựa cầm v·ũ k·hí tiếp tục xung phong, có kẻ sử dụng cung tên để phản kích, nhưng càng nhiều, lại bắt đầu quay người bỏ chạy.
liên tiếp trúng kế đã làm sĩ khí binh lính Lan Xang suy sụp, Trịnh Huy nhìn Buna Ban không ngừng gầm thét nhưng binh lính lại đang dần tụ tập lùi lại, khóe mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn. Ở phía sau, Đặng Tất đã bắt đầu đem quân q·uấy r·ối đường lui của quân Lan Xang, cũng phá hỏng cơ hội rút lui của bọn hắn, một trận đánh tới bây giờ, coi như đã chiến thắng.
“đại nhân, đây là thời điểm tốt nhất để g·iết xuống!” Phạm Mách vẻ mặt hưng phấn, chui lên từ chỗ ẩn nấp, hắn liếc nhìn đám người Lan Xang đang chật vật rút lui, phất phất cán đao đang cầm trên tay.
“Không được nóng nảy.” Trịnh Huy lắc đầu: “binh lính của ta chính là bảo bối, đừng nói 2000 kỵ binh Lan Xang, 3000 kỵ binh Lan Xang ta cũng không ham hố gì, tiếp tục bắn tên! Mặt khác, tìm 1 người hiểu tiếng Lan Xang lại đây, tý nữa có lẽ sẽ cần dùng.”
“vâng!”
Dưới lệnh của Trịnh Huy, các chiến sĩ ở trên đồi hoàn toàn không có ý định g·iết xuống, mà tiếp tục vừa rút lui về hướng thành Nhật Nam, vừa bắn tên.
Người Lan Xang tuy rằng sĩ khí đã sụp đổ, thế nhưng bị dính bẫy liên tục chắc chắn trong lòng cay đỏ dé, nhân số cũng đông gấp mấy lần quân của Trịnh Huy, giờ phút này đổ quân đi vào là hành động không hề khôn ngoan 1 chút nào.
Một bên khác, Đặng Tất đã sai người dùng đá, khúc cây chặn đường lui của quân Lan Xang, mắt thấy quân Lan Xang không ngừng rút lui về hướng mình thậm chí muốn bơi vượt sông, hắn ra lệnh một tiếng, vô số mũi tên lại vung xuống, làm cho quân lan Xang khổ không thể tả.
Trịnh Huy mang theo binh lính tiến về hướng thành Nhật Nam, bắn tên lại chưa từng dừng lại, chẳng qua nhân số 2 bên quá chênh lệch, mặc cho bị tổn thất thảm trọng, số lượng người Lan Xang vẫn giữ ưu thế, chẳng qua sĩ khí bọn hắn đã mất, ưu thế này đôi khi lại trở thành nhược điểm có thể lợi dụng.
“dừng .” Trịnh Huy vung tay lên, một đám binh sĩ vội vàng ngừng bắn tên, đám người Lan Xang đang hỗn loạn có lẽ không phát hiện, nhưng Trịnh Huy cũng đã nhận ra, mũi tên phe mình bắn ra, lực độ đã bắt đầu giảm xuống, tầm bắn, tần suất cũng không ngừng hạ xuống, thể lực của binh lính đã hao tổn tương đối, vả lại mũi tên đã gần cạn kiệt. tiếp tục bắn hiệu quả cũng không cao mà chỉ tiêu hao thể lực quân mình.
“Đi!” Trịnh Huy quay đầu, nhìn về kẻ tinh thông tiếng Lan Xang, trầm giọng nói: “đừng có làm xấu mặt Đại Việt ta, sau trận chiến này, bản quan sẽ trọng thưởng cho ngươi.”
“vâng!”
Sau khi đáp ứng 1 tiếng, hắn chạy nhanh từ đỉnh đồi chạy xuống, quát lớn đám người Lan Xang ở dưới: “các vị dũng sĩ Lan Xang, đại nhân nhà ta có chuyện muốn nói.”
Nhìn đám người Lan Xang dần trở nên yên tĩnh, người này tiếp tục nói lớn: “các ngươi và ta đều nhờ vào thành Nhật Nam mới có cuộc sống phồn vinh ngày hôm nay, chỉ là đám người các ngươi không biết báo ân, lại muốn x·âm p·hạm thành trì của Đại Việt bọn ta. Đáng lẽ đại nhân nhà ta muốn một lưới bắt hết các ngươi, nhưng mà người Việt ta chú trọng 2 chữ nhân đức, niệm tình các ngươi sinh hoạt không dễ dàng, hơn nữa việc hôm nay cũng là do k·ẻ g·ian xúi dục, vậy nên các ngươi chỉ cần g·iết kẻ xúi dục mọi chuyện tự nhiên được giải quyết, hơn nữa, kẻ nào có thể lấy đầu của hắn đưa lên sẽ tiếp tục hưởng thụ quyền mậu dịch với thành Nhật Nam, ngoài ra còn được thưởng 1000 quan tiền.”
Không ít người lan Xang nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía buna ban trở nên không tốt, người thông dịch kia tiếp tục nói: “trước buổi trưa, nếu các ngươi còn không giao ra thủ cấp của Buna Ban, đại nhân nhà ta sẽ không tiếp tục nhân nhượng, đi con đường nào, hy vọng các vị dũng sĩ suy tính kỹ càng.”
Nói xong, hắn cũng không để ý phản ứng của người lan Xang, trực tiếp quay đầu, chạy lên sườn đồi. Trịnh Huy cũng yêu cầu mọi người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, lát nữa trường hợp xấu nhất là đám lan xang không bị châm ngòi ly gián, chỉ sợ lại phải đấm nhau cận chiến.
Chẳng qua, Trịnh Huy hiển nhiên hơi đánh giá cao lòng trung thành của đám người này, nói cho cùng động của buna ban chỉ mới nổi lên mấy năm gần đây, trong động không ít người là từ các động khác gia nhập vì kiếm miếng ăn, lúc trước có sự bức bách uy h·iếp của buna ban nên không dám lỗ mãng, nhưng giờ phút này thân kẹt giữa vòng vây, lại bị Trịnh Huy châm ngòi, không ít người nhìn về phía buna ban đã hiện lên sự tham lam.