Chương 29: Hậu chiến
“Các ngươi muốn làm gì!?” buna ban nhìn ánh mắt của đám người, trong lòng kinh hãi vội vàng lui về phía sau vài bước, thuộc hạ thân tín của hắn đã bắt đầu tụ tập quanh hắn, cảnh giác nhìn 4 phía. Chẳng qua hành động như vậy chẳng khác nào bộc lộ sự lo sợ của buna ban, đám người lúc đầu còn có chút do dự trước uy quyền của buna ban giờ phút này thấy buna ban sợ hãi lùi bước, bọn hắn lập tức phấn khích lên.
“Giết hắn!” Trong đám người, không biết là ai bỗng dưng quát lớn 1 tiếng, 1 mũi tên bay ra g·iết c·hết 1 tên thân tín của buna ban, cũng chính thức mở ra cuộc n·ội c·hiến.
“g·iết!”
Trên sườn đồi, nhìn đám người không lâu trước đây vẫn còn là đồng chí, hiện giờ lại chém g·iết nhau như kẻ thù không đội trời chung, Dương Thịnh trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm thán. Hắn quay đầu hướng về phía trịnh huy, khom người hành lễ: “đại nhân liệu sự như thần, thuộc hạ bái phục.”
“Là tên buna ban này không biết trời cao đất rộng .” Trịnh Huy tìm 1 tảng đá ngồi xuống, liếc nhìn đám người đang đánh thành 1 đoàn dưới đồi, lắc đầu nói: “hắn dẫn quân trong khi lòng đang giận dữ, tự cao cho mình vũ dũng hơn người mà coi thường địch nhân, nhân số tuy đông mà nhân tâm không đồng lòng, thuận lợi thì tất nhiên thế như chẻ trẻ, nhưng một khi gặp khó khăn sẽ trở thành 5 bè 7 mảng, người này nếu như có thể thành công đánh chiếm thành Nhật Nam, vậy có phải quá coi thường mấy từ “điều binh khiển tướng” hay không ?”
Phải đối phó với buna ban, cũng không phải là chuyện 1 sớm 1 chiều, từ lúc hắn âm thầm ẩn nấp ở thành Nhật Nam, Trịnh Huy đã nghiên cứu kỹ thế lực của Buna Ban, đối với khuyết điểm của động buna ban đã rõ như lòng bàn tay, nếu không cho dù tự tin đến mấy, hắn cũng không dám dùng mấy trăm quân của mình đánh lại 2000 kỵ binh lan xang, sơ sẩy 1 cái chỉ sợ đến hắn còn chẳng còn nói gì cái nịt.
“đại nhân thật sự muốn hợp tác với động của Buna ban?” Dương Thịnh cẩn thận nhìn về phía Trịnh Huy: “Thuộc hạ lo lắng sẽ giẫm lên vết xe đổ .”
“Dùng đương nhiên phải dùng, trải qua trận chiến này, động của buna ban tổn thất nghiêm trọng, là thời điểm suy yếu nhất, cho dù không có bọn hắn, việc buôn bán dược liệu, trâu bò, ngựa của chúng ta vẫn phải tiếp tục làm. Thay vì hợp tác với 1 con hổ dữ mà chúng ta chưa biết, chi bằng tiếp tục hợp tác với con hổ b·ị t·hương này, nhưng nói đi cũng phải nói lại, để không dẫm lên vết xe đổ như hôm nay. Chờ thành Nhật Nam ổn định, phải liên hệ với các tộc người lan xang khác, thậm chí là người Chiêm thành để bọn hắn đấu với nhau. Chỉ khi bọn hắn mâu thuẫn với nhau thành Nhật Nam mới có thể an toàn.” Trịnh Huy cười nói.
“đại nhân nhìn xa trông rộng, ta thật không thể nào so sánh bằng.” Dương Thịnh nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, nếu chuyện này xảy ra, thành Nhật Nam không chỉ là nơi nguy hiểm, thậm chí có thể trở thành nơi hốt vàng !
“đừng có nói mấy chuyện sau này, trước mắt ngươi phái người đi kiểm kê chiến mã, nếu không bị tổn thương có thể giữ lại, không dùng được thì xẻ thịt làm lương thực, sau trận chiến này thành Nhật Nam cần gia tăng binh lực.” Trịnh Huy cười nói.
Hắn nắm giữ binh quyền 1 châu hơn 3000 người, hiện giờ mới chỉ không đến 500 mà việc thì còn rất nhiều. Chờ trận chiến này qua đi, hắn muốn bủ sung đầy đủ biên chế. Có q·uân đ·ội trong tay, hắn mới có thể tự tin uy h·iếp người chiêm thành không dám x·âm p·hạm.
“vâng!”
2 người nói chuyện với nhau, chiến sự phía dưới cũng trở nên kịch liệt, trên người buna ban đã trúng vài mũi tên, hắn cho đến bây giờ cũng nghĩ không ra, lúc đầu là muốn kiếm Trịnh Huy rửa hận, vì sao cuối cùng lại trở thành người 1 nhà đánh nhau ?
“Các ngươi điên rồi !” Buna ban múa đao chém c·hết 1 tên đang vật lộn với thân tín của hắn, nhìn một đám người Lan xang đang đỏ mắt lao về phía hắn, giờ phút này số lượng thuộc hạ trung thành với hắn càng lúc càng ít, trong lòng dâng lên 1 nỗi khuất nhục không kể xiết, hắn rít gào với mọi người xung quanh.
“vèooooo ~”
Một mũi tên bỗng xuyên thủng yết hầu của buna ban, buna ban mở trừng hai mắt, đao trong tay vô lực rơi trên mặt đất, 2 tay ôm chặt cổ đang đổ máu giàn giụa, trong mắt hiện lên sự không cam lòng.
“Phốc phốc phốc phốc ~”
Chỉ trong chớp mắt, đã có vài lưỡi đao chém vào thân thể hắn, thân hình cường tráng của buna ban run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm l·ên đ·ỉnh đồi, một người dũng sĩ Lan xang thân hình vạm vỡ đi đến gần buna ban, người xung quanh thấy thế vội vàng lùi lại, chỉ thấy tên này kêu lên 1 tiếng rồi giơ tay chém xuống, đầu của buna ban đã rụng trên mặt đất.
Thuộc hạ của buna ban thấy thế, cũng dần từ bỏ chống lại, tên dũng sĩ lan xang kia nhặt đầu buna ban từ dưới đất, đi nhanh từ trong đám người, một chân dẫm vào hố nhỏ, ném đầu buna ban vào 1 hố khác. Xong việc, hắn quỳ một chân xuống đất, tay phải đập trước ngực.
Trịnh Huy đứng lên từ tảng đá, mang theo mọi người đi ra công sự che chắn để xuống dưới chân đồi, liếc nhìn 1 tên lan xang to vạm vỡ, Trịnh Huy duỗi tay nâng hắn dậy, mỉm cười nói: “Tài bắn cung không tệ, ngươi tên là gì?”
“bẩm đại nhân, tại hạ tên là kach huan, nguyện trung thành với đại nhân.” kach huan dùng tiếng Việt 1 cách trúc trắc nói lớn.
“tốt, bọn ta là người việt, luôn chú trọng chữ tín, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thủ lĩnh của động này, hơn nữa mậu dịch với thành Nhật Nam không có sự thay đổi, chỉ là bản quan hy vọng, việc giống như thế này sẽ không phát sinh 1 lần nào nữa.” Trịnh Huy nhìn người Lan Xang trước mặt, vẻ mặt vừa lòng, gật đầu nói.
“Chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, Kach Huan nguyện mang cả động quy hàng.” Kach Huan trầm giọng nói.
“Có ý này là tốt, nhưng người muốn quy hàng không phải ai cũng có thể, trước mắt ngươi phải thể hiện được giá trị của mình.” Đối với thái độ của Kach Huan, Trịnh Huy thực sự rất vừa lòng, chẳng qua hắn chỉ có thể hợp tác với kach Huan mà không thể đồng ý việc quy hàng của bọn hắn, thứ nhất là cho dù trải qua thất bại này động của kach huan vẫn có hơn 3000 người, nếu ngay lập tức biên chế vào thành Nhật Nam sẽ làm tăng sức ép về hành chính, trị an lên rất nhiều, thứ 2 là hệ thống phòng thủ của thành Nhật Nam hiện tại có thể nói là có như không, một khi bọn hắn vào thành rồi nổi lên tâm tư khác, cho dù là có Trịnh Huy cũng không có biện pháp trấn áp trong khoảng thời gian ngắn.
“Thỉnh đại nhân nói rõ !” Kach Huan khom người nói.
“Thành Nhật Nam cần dân cư, rất nhiều dân cư, nghe nói các động của lan xang có không ít nô lệ là người Việt, ta nguyện ý dùng muối, sắt hoặc bất cứ thứ gì nằm trong phạm vi bọn ta xem xét sẽ đem ra trao đổi. trừ chuyện này ra, buôn bán dược liệu và trâu, bò, ngựa .. vẫn tiếp tục như trước, chẳng qua các giao dịch sau này có thể sử dụng v·ũ k·hí và lương thực để trao đổi, chờ dân cư của thành Nhật Nam hơn 9000 10.000 hộ, đến lúc đó ta chẳng những cho phép động của các ngươi quy hàng, thậm chí có thể phong quan cho ngươi.” Trịnh Huy mỉm cười nói.
“đa tạ đại nhân!” Kach Huan khom người hướng về phía Trịnh Huy nói.
“Mang theo người của các ngươi trở về đi.” Trịnh Huy nhìn thoáng qua đám người Lan Xang ở nơi xa, mỉm cười nói: “cẩn thận bị người đánh lén.”
“vâng, Kach Huan xin cáo lui.” Kach Huan lại lần nữa khom người, lúc này mới chỉ huy người dọn dẹp hậu chiến.