Chương 27: Chiến đấu (1)
“Đừng có gấp, hiện tại tất nhiên là như thế, nhưng nếu như vậy ta dẫn theo thợ thủ công đến làm gì ? Hiện tại vấn đề duy nhất ta muốn biết là tên buna ban kia có chắc chắn sẽ đi đường này hay không ?” Trịnh Huy vẫy tay, một bên dẫn theo mọi người thăm dò địa hình, một bên nói với Dương Thịnh.
Dương Thịnh rất muốn hỏi một câu một đám thợ thủ công có thể làm nên chuyện gì? Nhưng mà mắt thấy Trịnh Huy đã bắt đầu triệu tập thợ thủ công còn có Mạnh Khiêm đã đưa người tới làm việc theo phân công của Trịnh Huy, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng bên cạnh Trịnh Huy nói : “Tuy rằng muốn vượt sông Lam để tới thành Nhật Nam có rất nhiều đường, thế nhưng để phát huy ưu thế của kỵ binh chỉ có con đường này, trang bị của bọn hắn kém hơn chúng ta và lại nếu đi đường hiểm trở chỉ sợ còn chưa đến thành Nhật Nam kỵ binh của bọn hắn đã tổn thất 2 3 phần.”
Trên mặt đất vẫn còn dấu chân và phân ngựa của đám người buna ban, lúc trước khi tên buna ban rời đi hắn đã lập tức mang người lan xang ở phụ cận thành nhật nam đi cùng.
Trịnh Huy yên tâm gật đầu, bắt đầu yêu cầu nhóm thợ thủ công chuẩn bị công tác.
Bọn họ lựa chọn vị trí ở chính giữa eo đất, ở giữa hẹp 2 bên cỏ cây um tùm, chỉ thấy Trịnh Huy ra lệnh cho các thợ mộc và thợ thủ công bố trí các loại bẫy ở 2 bên các bụi cỏ, cái này Dương Thịnh có thể hiểu được, chỉ là đối phương có thể dốc toàn lực đến trả thù, dù không đến mức tất cả già trẻ lớn bé đều tham chiến,nhưng chỉ bằng binh lực trong tay Trịnh Huy rất khó để bao vây đối phương .
Sau đó khi bố trí các loại bẫy, Trịnh Huy liền chỉ huy đám người tới vị trí giữa eo đất để đào.
Tất nhiên hố đào ra cũng không quá mức rộng lớn, mà chỉ là các hố có đường kính to không quá đường kính quả bóng, sâu không tới nửa mét, mặt trên giấu bằng lá cây khô và các cành cây, Trịnh Huy lại sai người đào các hố nhỏ này suốt dọc đường đi, càng gần sườn đồi hắn ra lệnh càng đào nhiều hố.
Trong mắt Dương Thịnh, những chướng ngại này thật ra vô cùng hữu hiệu trong việc ngăn cản địch nhân xông lên sườn đồi, chỉ là nhân số chênh lệch quá lớn, cho dù bọn hắn có chướng ngại, chỉ dựa vào số nhân mã này làm thế nào có thể ngăn cản đối phương ?
Mấy ngày kế tiếp, Trịnh Huy vẫn luôn ở lại để bố trí các loại bẫy, thậm chí còn lập trại để ăn ngủ nghỉ tại đây, mà trong mắt Dương Thịnh, dưới sự bố trí cũng như ngụy trang kín đáo của Trịnh Huy đã dần dần khôi phục nguyên dạng như ban đầu, ít nhất đi ở đoạn đường này, cho dù có là người quen thuộc địa hình, nếu không cẩn thận nhìn chăm chú cũng rất khó nhận ra có mai phục.
Ngày thứ 7, một người bị Trịnh Huy phái đi thám thính tình hình chạy như bay đến bên cạnh Trịnh Huy, khom người nói: “Đại nhân, bọn hắn tới!”
“Có bao nhiêu binh mã ?” Trịnh Huy hỏi.
“Bụi mù tràn ngập,thuộc hạ không nhìn rõ nhân số.”
“tiếp tục thăm dò!”
“vâng!”
Thám báo rời đi, Trịnh Huy nhìn về phía Đặng Hoàng nói: “Ngươi lập tức ra lệnh cho thợ thủ công và công tượng về thành .”
“vâng !” Đặng Hoàng nghe vậy, vội vàng cúi người hành lễ, bắt đầu mang theo một đám người nhanh chóng rút lui về thành Nhật Nam.
“Mạnh Khiêm.”
“Có !” Mạnh Khiêm tiến lên trước một bước.
“Dựa theo phương án lúc trước, các ngươi mỗi người mang theo lá chắn đã chế tạo, nhiệm vụ của các ngươi chỉ có 1, chính là ngăn cản mũi tên của đối phương bắn tới, mặt khác không cần ngươi quan tâm.”
“vâng!”
“Đặng Tất!”
“có !” Đặng Tất bước ra khỏi hàng, chắp tay hướng về phía Trịnh Huy.
“Bảo vệ tốt đường lui, nếu bên này chiến đấu có biến, ngươi phải đảm bảo đường lui không có sai lầm.”
“rõ !”
“Phạm Mách, Dương Thịnh, hai người các ngươi đi bên cạnh ta, tùy thời nghe mệnh lệnh!” Trịnh Huy trầm giọng nói.
“vâng!”
Trịnh Huy vung tay lên, mọi người di chuyển theo kế hoạch, từng người thực hiện nhiệm vụ của mình, Trịnh Huy mang theo binh lính còn lại trốn trong các vị trí ngụy trang trên sườn đồi.
……
Buna ban điên cuồng ra roi chiến mã,ánh mắt nhìn chằm chắm về phía trước, phảng phất tràn ngập ngọn lửa, ở Thành Nhật Nam, hắn chịu quá đủ rồi, đầu tiên là Dương Thịnh, tiếp đến lại là Trịnh Huy, mấy năm nay, động của hắn mượn nhờ tài nguyên từ thành Nhật Nam để không ngừng lớn mạnh, hiện giờ đã là một trong các động lớn nhất ở mạn tây Nghệ an, thân phận thay đổi sẽ dẫn tới tâm thái thay đổi, trước kia hắn chỉ là thủ lĩnh động nhỏ, vẫn còn hiểu được đạo lý người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng hiện giờ, động của hắn đã hơn 4000 người, chỉ tính riêng số người có thể cầm v·ũ k·hí chiến đấu, đã có khoảng 2000 người. Đặt ở đại việt, có thể so với binh lực của 1 châu, làm sao có thể chịu được cơn giận này, giờ đây hắn phải huyết tẩy thành Nhật Nam mới thỏa mối hận thù.
địa thế Trước mắt đột nhiên trống trải, nhưng cơn giận của hắn không có chút nguôi ngoai nào, ngược lại khi khoảng cách càng ngày càng gần thành Nhật Nam lửa giận trong hắn lại càng cháy hừng hực, chỉ cần đi qua đoạn bãi bồi sông lam này, thành Nhật Nam sẽ ở trước mắt, chỉ mới trải qua 7 ngày, đối phương tuyệt đối không thể nào sửa chữa được tường thành, lúc này hắn phải dùng máu tươi của người Việt để rửa sạch khuất nhục.
chiến mã của hắn tựa như hiểu được nỗi lòng của chủ nhân, không ngừng gia tăng tốc độ
“Hí … rầm ~”
Bỗng nhiên, vài chiến mã của kỵ binh lan xang các tiếng hí hỗn loạn, người trên ngựa văng từ lưng ngựa xuống mặt đất.
Buna ban có chút nghi hoặc nhìn lại, không biết chiến mã của đám thuộc hạ sao lại đột nhiên có chuyện, chỉ là chưa kịp để hắn suy xét, vị trí ngồi của hắn bỗng chốc thấp xuống, Buna ban trong lòng kinh hãi, bản năng kéo lại dây cương ngựa, 2 chân đạp mạnh bàn đạp, nhảy cao lên từ trên lưng ngựa, chỉ thấy ngựa của hắn bỗng chốc 2 chân trước quỳ dưới đất, đầu cúi gục xuống. dưới tác dụng của lực quán tính, hắn văng ra đất 1 – 2 m, cỏ khô trên mặt đất vì thế bị cào đi, lộ ra những chiếc hố lởm chởm trên mặt đất. Buna ban giật mình phát hiện, trước mặt hắn, trên mặt đất đâu đâu cũng thấy một đống hố tròn, nhìn từ trên cao không khác gì 1 tổ ong lớn.
“Thủ lĩnh cẩn thận!” trong lúc buna ban đang mờ mịt, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng xé gió rít gào, lại thêm một tên bộ hạ vì tránh đâm phải người nhà, hắn bằng vào kỹ nghệ rèn luyện lâu năm thúc ngựa nhảy lên, chỉ là tuy rằng hắn lướt qua 1 người, lại lao thẳng vào hướng của Buna Ban.
Không cần người khác nhắc nhở, Buna ban vội vàng lăn người về vị trí bên cạnh, may mắn né tránh v·a c·hạm, nhưng những người khác không được may mắn như vậy, không ít người trực tiếp bị ngựa của người phía sau húc bay lên trời, có người lại bị ngựa của người khác dẫm thành thịt nhão.
Buna ban lúc này cuối cùng cũng hiểu vì sao xảy ra tình huống này, chỉ thấy 1 con chiến mã đang lao nhanh, sau đó bất chợt dẫm phải 1 hố sâu. sau đó cả con ngựa theo quán tính liền mất thăng bằng ngã về phía trước, đầu ngựa chúi xuống đất.
“lũ người Việt đê tiện, mau dừng lại!” Buna ban khóe mắt trừng lên tựa như nứt ra, hắn dùng hết sức lực, 2 tay cản lại con ngựa đang lao đến, lạnh giọng rít gào.
Phía trên sườn đồi, Dương Thịnh trợn mắt há hốc mồm nhìn kỵ binh ngã như đổ rạ trước những cái hố nhỏ, những việc hắn nghĩ là thừa thãi không có mấy tác dụng, giờ phút này lại trực tiếp xóa bỏ đi ưu thế kỵ binh của người Lan Xang, hắn quay đầu nhìn về phía Trịnh Huy, trong lòng sinh ra một cảm giác khâm phục không thôi.