Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 26: Quy tâm




Chương 26: Quy tâm

“Đỗ Văn Hùng không bóp dé ta đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, ta cũng chẳng trong mong vào việc hắn sẽ giúp ta, hãy chờ xem, ta muốn mượn tên Buna Ban này, thể hiện uy danh của Trịnh gia ta !” Trịnh Huy cười lớn, vỗ vai Dương Thịnh nói: “Nếu sau trận chiến này, ngươi thật sự cảm thấy Trịnh Huy ta không đủ tài năng, ngạo mạn, đến lúc đó cứ việc rời đi, hiện tại đi chuẩn bị đi, nhìn chằm chằm đám người Lan Xang ngoài thành, đừng để bọn hắn gây thêm chuyện.”

“vâng ” chuyện đến mức này, hơn nữa Buna Ban cũng đã chạy, Dương Thịnh cũng không thể nói gì hơn, chỉ đành phải khom người cáo từ rời đi, trong phòng, chỉ còn lại có 2 người là Đặng Hoàng và Đặng Tất.

“Đặng Hoàng, ngươi cũng lui xuống.” Trịnh Huy phất tay nói.

“Đặng Tất, suốt dọc đường này ta đối xử với ngươi như thế nào?” sau khi nhìn Đặng hoàng khuất khỏi tầm mắt, Trịnh Huy quay đầu nhìn về phía Đặng Tất, bỗng nhiên hỏi.

“đại nhân đối xử với ta không tệ.” Đặng Tất chắp tay nói.

“vậy ta có làm bất cứ chuyện sai trái nào để ngươi phải căm phẫn trong lòng hay không ?” Trịnh Huy lại hỏi tiếp.

“Chưa từng.” Đặng Tất lắc đầu: “đại nhân dọc đường đi đối với dân chúng chưa hề hách dịch, phá rối, dưới cái nhìn của thuộc hạ, đại nhân tuyệt đối xứng với mấy từ liêm khiết, thương dân.”

“ta đối đãi ngươi không tệ, cũng không tính là tham quan, xin hỏi Đặng tất ngươi đã gọi ta là đại nhân tại sao vừa rồi buna ban làm khó dễ ta ngươi không ngăn trở ?” Trịnh Huy hỏi.



“đại nhân cần gì ta phải hỗ trợ ?” Đặng Tất có chút tự giễu nói, tên buna ban kia thể trạng cường tráng như trâu lại lâu dài sinh sống ở miền rừng núi, cho dù là hắn nếu sơ suất cũng có thể bị đối phương đấm như thường, 1 người như vậy, lại bị Trịnh Huy tát nằm đất như tát ruồi, chỉ tính riêng sức mạnh, bản thân Đặng Tất hắn cũng tự thẹn không so bì được.

“Ta có thể tự vệ hay không đó là chuyện của ta, nhưng làm bề tôi, nếu đổi thành Ngô Bệ liệu ngươi có thờ ơ như vừa rồi ?” Trịnh Huy quay đầu nói.

Đặng Tất bất đắc dĩ thở dài, cúi người xuống trầm giọng nói : “nếu đại nhân cảm thấy ta không đủ trung thành. Muốn chém muốn g·iết mặc ngài xử lý.”

Trịnh Huy tựa nhẹ lên bàn, 10 ngón tay đan vào nhau, nhìn Đặng Tất, bình thản nói: “Tính toán, lúc trước bức bách ngươi phản bội nghĩa quân, ta cũng chỉ dùng quỷ kế đa đoan mà không phải hành động của người quân tử, nhưng đó về sau dọc suốt đường đi, ngươi vẫn luôn cẩn trọng chức trách, chưa từng có chút bất mãn, hiện giờ ngươi bỗng nhiên thay đổi thái độ, xem ra là người của nghĩa quân đã bí mật gặp mặt ngươi.”

Đặng Tất đem đầu gục xuống, lúc trước Trịnh Huy chỉ nhìn ánh mắt, thần thái của hắn đã suy đoán được đại khái mọi chuyện, bản lĩnh này hắn đời này khó quên.

“Xem ra là sự thật.” Trịnh Huy bất đắc dĩ lắc đầu: “thật ra cũng do ta sơ suất, Đặng hoàng quy hàng dưới trướng của ta, lấy tai mắt của nghĩa quân chắc hẳn đã phát hiện nhiều điều không ổn, xem ra là nghĩa quân muốn lôi kéo ngươi trở về, mà điều kiện chính là g·iết c·hết ta.”

Đặng Tất nghe vậy sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi.

Trịnh Huy nhíu mày nói: “Chỉ là ta rất tò mò, trước đây ngươi có rất nhiều cơ hội để g·iết ta, vì sao lại chậm chạp không động thủ, ngược lại phải mờ mịt sử dụng kế mượn đao g·iết người, ở trong mắt ta, ngươi chính là một người quang minh lỗi lạc, xứng đáng với 2 từ quân tử.”



“Không thể hạ thủ được.” Đặng Tất trầm mặc nửa ngày, mới đượm buồn nói: “Đại nhân dọc đường đối xử với ta hết mực tử tể, càng có ý bồi dưỡng tài học, ta tuy gia đạo sa sút nhưng khinh thường làm chuyện vong ân bội nghĩa như thế này.”

“Xem ra, ta làm người còn không tính là thất bại.” Trịnh Huy tự giễu cười, phất tay nói: “Nếu chí hướng ngươi không ở nơi này, cố giữ ngươi lại cũng vô dụng, ngươi đi đi.”

“Đại nhân không g·iết ta?” Đặng Tất ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía Trịnh Huy.

“Ngươi đầu hàng ta, vốn chính là chuyện bất đắc dĩ, mà cách làm người của ngươi, cũng làm Trịnh Huy ta nể phục, nếu không làm được chủ – thần, cũng không đến mức dùng đao kiếm đối mặt nhau, nếu ngươi không xuống tay với ta được vậy ta cũng thả ngươi rời đi, chỉ là ta có một lời muốn khuyên với ngươi, còn nghe hay không là sự lựa chọn của ngươi.”

“Thỉnh đại nhân nói rõ.” Đặng Tất khom người nói.

“Khởi nghĩa nông dân không làm nên chuyện lớn, thiên thời, địa lợi, bất luận thứ gì cũng không ủng hộ bọn hắn, đây là chuyện đáng buồn nhưng không thể thay đổi. bọn hắn có lẽ hưng thịnh nhất thời, nhưng cũng chỉ dã tràng xe cát mà thôi. Ngươi hiện giờ không muốn về dưới trướng của ta, nhưng ta hy vọng, 1 ngày nào đó khởi nghĩa suy tàn. Nếu vẫn nhớ tới lời này, nếu ngươi cảm thấy ta có thể tin tưởng được có thể quay lại dưới trướng ta.” Trịnh Huy cười nói.

Đặng Tất yên lặng, cúi người trước Trịnh Huy. Hắn xoay người về phía sau đi hai bước, chần chừ giây lát, đột nhiên lại xoay người, quỳ xuống trước mặt Trịnh Huy.

“đây là ý gì ?” Trịnh Huy vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh hỏi.



“Đại nhân có thể đáp ta một chuyện hay không ? nếu Đặng Tất ta nguyện trung thành với đại nhân, ngày sau đại nhân nếu đối địch với nghĩa quân, không bắt Đặng Tất ta phải ra tay với đồng chí ngày xưa ?” Đặng Tất trầm giọng nói.

“Đây là chuyện tất nhiên.” Trịnh Huy nhẹ nhàng gật đầu nói.

“Đặng Tất nguyện trung thành với đại nhân, hi vọng đại nhân không ghét bỏ .” Đặng Tất nói.

“Không có lần sau.” Trịnh Huy đứng dậy, hướng về phía ngoài cửa, vừa bước ra, hắn quay đầu nhìn về phía Đặng Tất nói: “Còn không mau thu dọn đồ đạc, theo ta đi khảo sát sông lam.”

“vâng !” Đặng Tất nghe vậy vội vàng đứng dậy, đi phía sau lưng Trịnh Huy.

-----------------------------

ngoại thành Nhật Nam

Sông lam một nguồn chảy ra từ các núi phủ Trấn Ninh xứ Nghệ (nay thuộc Lào) chảy về phía Đông đến phủ Tương Dương xứ Nghệ qua núi Thành Nam gọi là nguồn Tương. Nguồn kia bắt đầu từ vùng núi huyện Thúy Vân xứ Nghệ chảy về phía Đông Nam vào phủ Quỳ Châu gọi là nguồn Hiếu.

2 nguồn giao nhau tại một vùng đất giáp núi, thế đất tựa sông, nơi này tuy có vùng núi, nhưng địa thế không cao, cũng chẳng có kỳ quan kì vĩ, miễn cưỡng có thể coi như một bãi bồi ven sông, địa hình từ tây sang đông tương đối bằng phẳng lại nhờ thế nước mà cỏ cây um tùm, hướng đông 30 km hơn đó là thành Nhật Nam, địa thế không tính là hiểm yếu, thuận dòng nước mà đi thì đất đai bằng phẳng, 10 phần thích hợp kỵ binh. Lại nói riêng về giống ngựa ở Đại Việt. Ngựa là loài chạy nhanh trên nền đất cứng để dễ lẩn tránh thú ăn thịt vì vậy bản thân chúng có sự khác biệt về ngoài hình tùy theo nơi sinh sống. Ví như ở vùng thảo nguyên rộng lớn của hoa hẹ phương bắc, vì phạm vi hoạt động lớn mà địa hình lại bằng phẳng nên ngựa trên thảo nguyên thường có thể trạng to lớn, sức bộc phát kinh người để tránh thú ăn thịt. Ngược lại, ngựa ở Đại Việt sinh sống ở địa hình đồi núi là chủ yếu nên thể trạng nhỏ nhắn hơn, sức bộc phát tuy không khỏe bằng nhưng độ dẻo dai và khả năng di chuyển địa hình gập ghềnh lại vô cùng xuất sắc.

“đại nhân, ngài muốn chặn đánh buna ban ở đây !?” Dương Thịnh nhìn về phía Trịnh Huy, ánh mắt của hắn tựa như nhìn thằng điên, lớn tiếng nói: “Nơi này địa thế trống trải, cũng tương đối bằng phẳng, chính là chỗ thích hợp để kỵ binh lao nhanh, thuộc hạ tuy không hiểu binh pháp, nhưng dám ở đây solo kỵ binh, hơn nữa còn lấy ít đánh nhiều, không khác tự tìm c·hết là bao !”