Chương 25: Toan tính
“Mở trói.” Trịnh Huy nhìn thoáng dây thừng trên người đối phương, đạm nhiên nói.
“Đại nhân, người này hung ác dị thường!” Dương Thịnh nghe vậy không khỏi kinh hãi, vội vàng khuyên nhủ Trịnh Huy.
Trịnh Huy nghe vậy, nhìn thoáng qua vành mắt đen nhánh của Đặng Tất, gật đầu nói: “Không tệ, mở trói cho hắn đi, ta tin tưởng kẻ có thể trở thành thống lĩnh của một động, hẳn là sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn.”
“vâng !” Đặng Tất nghe vậy, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp mở trói cho buna ban.
“chó c·hết !” Buna Ban vừa mới được cởi dây trói liền gào lên một tiếng, lao về phía Trịnh Huy như hổ vồ mồi.
sắc mặt của Dương Thịnh trở nên kinh hãi, ngược lại khuôn mặt của Đặng Tất cũng không có biểu lộ gì, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, bình thản nhìn buna ban lao về trước người Trịnh Huy.
“bốp ~”
Một tiếng tát bỗng vang lên giữa sảnh, ở trước mặt Đặng Tất, Dương Thịnh và cả Buna Ban, Trịnh Huy một tát như đập ruồi vào mặt buna ban, thân thể cường tráng của buna ban xoay một vòng sau đó ngã xuống mặt đất, đầu của hắn lảo đảo đập mạnh xuống mặt bàn.
“ta nghĩ bây giờ có thể yên ổn nói chuyện.” Trịnh Huy cúi đầu, nhìn lằn đỏ của bàn tay mình trên mặt buna ban, mỉm cười nói: “Ta biết ý đồ của ngươi, chẳng qua là theo luật pháp của Đại Việt, người dân không được tụ tập binh lính, quá 200 người sẽ bị coi như tạo phản, ngươi lại ở trong 1 tòa thành của Đại Việt, tụ tập hơn 200 người được trang bị v·ũ k·hí, áo giáp đầy đủ, không biết lại có âm mưu gì ?”
“bọn tao là người Lan Xang, vì sao phải tuân theo quy củ của bọn mày !?” Buna Ban giãy giụa đứng dậy từ mặt đất, vẻ hung ác trên khuôn mặt cũng giảm đi phần nào, chỉ là vì mặt mũi hắn vẫn quật cường nói.
“Hỏi rất hay, ta, trấn sứ thành Nhật Namdo triều đình sắc phong, thành Nhật Nam này cũng là lãnh thổ của người việt mà không phải của người lan xang bọn mày người Lan Xang nếu đã muốn làm ăn ở đất Việt thì phải tuân theo luật pháp của Đại Việt. ngươi không hiểu lễ nghĩa, ta sẽ không quan tâm. Thế nhưng ngươi không hiểu chuyện, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là quy củ.” Trịnh Huy nhìn Buna Ban, mỉm cười nói.
“khốn nạn, ở cái thành Nhật Nam này, hoàn toàn dựa vào trâu bò, sản vật của người Lan Xang bọn ta mới náo nhiệt như ngày hôm nay, bọn mày chính là lũ vong ân bội nghĩa !” Buna Ban giận dữ nói.
“wao ~ còn biết vong ân bội nghĩa, trình độ văn hóa của thủ lĩnh Buna Ban quả thật không tệ.” Trịnh Huy kinh ngạc liếc nhìn buna ban, gật đầu nói: “ngươi nói không sai, thành Nhật nam hưng thịnh như ngày hôm nay chính xác bởi vì có công rất lớn của các ngươi nếu ngươi đồng ý, chúng ta vẫn có thể tiếp tục buôn bán với nhau, trước kia làm như thế nào về sau vẫn tiếp tục như vậy, chẳng qua có một số quy tắc, ngươi bắt buộc phải tuân thủ. Mặt khác, bản quan còn muốn nhắc ngươi một câu, chuyện làm ăn ngươi có thể làm, trên vùng núi nghệ an này có rất nhiều các mường động cũng có thể làm được, không có các ngươi, bọn ta có thể tìm người khác, nhưng không có chúng ta, động của ngươi có lẽ sẽ c·hết đói không ít người.”
“Ngươi……” Buna Ban hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thịnh, những lời này không khác Dương Thịnh nói là bao, những kẻ này quả thật khốn nạn như nhau.
Trịnh Huy quay đầu, nhìn về phía Buna Ban đạo: “chuyện cần nói ta đều đã nói, trở về suy nghĩ kỹ lại đi, ta thực ra là người rất dễ nói chuyện, chỉ cần tuân theo quy củ, mọi người có thể cùng nhau phát triển, nhưng nếu vượt qua ranh giới, đừng trách ta lấy ngươi ra g·iết gà dọa khỉ.”
Buna Ban xoay người đi tới cửa, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trịnh Huy: “Trịnh Huy, máu của người lan xang bọn ta sẽ không chảy vô ích.”
“Rửa mắt mong chờ.”
Trịnh Huy gật đầu, vẻ mặt đạm nhiên.
“Bắt lấy!” chỉ là Dương Thịnh lại không bình tĩnh như hắn, khuôn mặt của hắn trở nên dữ tợn, lạnh giọng quát lớn với đám binh lính ngoài cửa.
Lập tức có rất nhiều binh lính tiến đến, đem Buna Ban vây quanh.
“Làm gì vậy?” Trịnh Huy nhíu mày nói.
“đại nhân, không thể thả kẻ này đi!” Dương Thịnh chắp tay đối với Trịnh Huy, khuôn mặt lo lắng nói : “động của Buna Ban là một trong những Động lớn nhất trên mạn Tây Nghệ An này, mấy năm nay bọn hắn dựa vào lợi nhuận từ thành Nhật Nam phát triển lớn mạnh, trong tộc xấp xỉ 4000 người, chỉ tính riêng trai tráng đủ sức cầm v·ũ k·hí đã hơn 2000 người, hôm nay nếu thả bọn hắn rời đi, ngày nào đó bọn hắn kéo cả động đến trả thù đối với thành Nhật Nam có thể nói là đả kích hủy diệt !”
“Ta nói thả, vậy thì cứ thả, thân là trấn sứ Nhật Nam không thể thất hứa với người khác!” Trịnh Huy nghe vậy, ánh mắt sáng lên, hắn không sợ đối phương mạnh, chỉ sợ đối phương không đủ mạnh.
“chuyện này……” Dương Thịnh nghe vậy, khuôn mặt không khỏi tái lại.
“Như thế nào, ta nói,các ngươi không nghe?” Trịnh Huy nhìn vài tên binh lính, nhíu mày nói.
“vâng !” Mọi người nghe vậy, lập tức tản ra.
“Hừ!” Buna Ban căm hận liếc nhìn đám người, xoay người bỏ.
“đại nhân, việc này nguy rồi!” Nhìn Buna Ban rời đi, Dương Thịnh đau xót nói.
“Không sai, chuyện này nguy hiểm, nhưng nguy hiểm thường kèm theo kỳ ngộ, lại nói chuyện này ta có tính toán.” Trịnh Huy xua tay, quay sang đám thuộc hạ nói: “Bản đồ!”
“vâng!” Đặng Hoàng đứng một bên vội vàng kêu lên, lấy một tấm bản đồ từ ngực ra, trải rộng ở trên bàn.
“Dương tiên sinh, ngươi lâu nay sinh sống tại thành Nhật Nam, đối với địa hình ở đây rõ như lòng bàn tay, không biết động của buna ban lại nằm ở chỗ nào ?” Trịnh Huy quay sang Dương Thịnh hỏi.
“người lan xang chủ yếu dựa vào săn bắt làm rẫy để sinh sống, phần lớn người Lan Xang thường sinh sống ở sườn tây vùng núi nghệ an, chẳng qua động của Buna ban mấy năm gần đây nương nhờ thành Nhật Nam phát triển lớn mạnh đã di dời, chỉ là dời đến nơi nào cũng chưa biết.” Dương Thịnh thở dài, nhìn về phía Trịnh Huy nói: “Ta biết đại nhân muốn mượn nhờ chiến công ở đây, đạt được trọng dụng của triều đình, chỉ là phương án này quá mức nguy hiểm, Buna Ban mấy năm nay vì phòng ngừa có biến, Mạn bác thành Nhật Nam đã sớm bị hắn phá nát, căn bản không thể phòng ngự.”
“Ta chỉ muốn biết, buna ban sau khi rời đi, mấy ngày nữa có thể mang quân đến đây?” Trịnh Huy lắc đầu, dò hỏi.
“Tuy không biết ở nơi nào, nhưng cho dù gần nhất, cũng bắt buộc phải đi qua sông Lam, địa thế châu Nhật Nam mười phần hiểm trở, sông lớn nước chảy xiết không tiện làm bè, thú dữ trùng độc nhiều không kể xiết. bọn hắn muốn hành quân đông người phải hết sức cẩn thận. tính toán một cách sơ bộ cũng phải ít nhất 5 ngày!” Dương Thịnh nói.
“tốt, vậy thì lấy ít nhất 5 ngày, nếu bọn hắn bắt buộc phải qua sông, chúng ta sẽ chọn chiến trường ở mạn đông của sông, Phạm Mách!”
“có.” “Đi gọi tất cả thợ mộc, thợ đá của chúng ta gọi đến, cùng ta đi mạn đông của sông tìm hiểu.” Trịnh Huy nói.
“vâng!” Phạm Mách nghe vậy, xoay người rời đi.
“Mạnh Khiêm!” Trịnh Huy lại nhìn về phía Mạnh Khiêm.
“có!”
“tập hợp tất cả bang chúng ngày xưa của ngươi lại, những kẻ có thể đánh gom lại thành một đội, tùy thời chờ lệnh.”
“vâng!”
Nhìn hai người rời đi, Dương Thịnh biết Trịnh Huy quyết tâm muốn đánh một trận, cười khổ nói: “Vô dụng, ngày xưa ta cùng với Mạnh khiêm tuy rằng nhìn vào có hơn ngàn người dưới trướng, nhưng nếu chỉ tính sự tinh nhuệ, so không được với quân Lan Xang, binh sĩ dưới trướng đại nhân tuy hơn xa nhưng số lượng lại không bằng số lẻ của đối phương, lần này tên buna ban chỉ sợ sẽ dồn tất cả người đến trả thù, quân của lộ Nghệ an vốn thuộc biên chế của chánh sứ Đỗ Văn Hùng, chỉ sợ……”