Chương 24: Thu phục (2)
Dương Thịnh rất rõ ràng, Bởi vì hiện tại Trịnh Huy không có người để dùng hắn mới có thể leo lên vị trí tri huyện, một khi bỏ lỡ cơ hội này, chờ Trịnh Huy hoàn toàn ổn định ở thành Nhật Nam, hắn tuyệt đối sẽ không có cơ hội. Dù sao ở trong nội thành, những người có học thức, tài năng nhưng gia cảnh khó khăn cũng không ít.
“Ta thích nói chuyện với người thông minh.” Trịnh Huy nhìn về phía Dương Thịnh ánh mắt hiện lên sự hài lòng, tuy rằng không có lòng trung thành, nhưng khi không đủ lợi ích, loại người như tên Dương Thịnh này, tuyệt đối không có khả năng phản bội hắn. Dù sao đời trước lăn lộn trong tận thế, vô số kẻ đánh mất nhân tính hắn gặp mãi thành quen, tính cách âm hiểm, ác liệt hơn nữa hắn cũng đã từng quản lý qua. Dương Thịnh kẻ này trong mắt hắn không khác “ người tốt ” là bao.
“Không biết định xử lý tên Buna Ban như thế nào ?” Dương Thịnh dò hỏi.
“Ngươi có ý nghĩ gì?” Trịnh Huy không trả lời, mà là hỏi ngược lại.
“bẩm đại nhân, thuộc hạ cho rằng, người này không thể dễ dàng đụng vào.” Dương Thịnh khom người nói.
Trịnh Huy gật đầu, không nói gì, Dương Thịnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp : “Buôn bán dược liệu, trâu bò là nguồn thu lớn nhất của thành Nhật Nam, nếu như đem kẻ này đuổi đi, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta rất khó tìm được 1 động, mường giao dịch nhiều dược liệu và trâu bò giống với động của Buna Ban, còn về phía buôn bán nô lệ……”
Dương Thịnh ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Huy, hắn không dám nói tiếp bởi vì không hiểu được suy nghĩ của Trịnh Huy, nói cho cùng theo Quốc Triều Thông Chế buôn bán nô lệ đã bị cấm từ thời Lê. ở thời Trần các nô lệ tồn tại dưới một tên gọi khác là gia nô. Gia nô được nuôi nấng từ nhỏ và phục vụ cho giới sĩ tộc quan lại khá phổ biến. Bọn họ rất trung thành với chủ nhân và có tư tưởng chấp nhận thân phận. Một số gia nô được đào tạo khá tốt để có thể làm những việc của giới trí thức và võ sĩ. Điều này rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với tầng lớp nô lệ ở phương tây hay gần hơn là nhà Minh ở Phương Bắc. tuy Nhiên, đối với các nô lệ ngoại quốc như Lan Xang, Chiêm thành thì không được may mắn như vậy. Những nô lệ này thường được biên chế thành những làng để khai hoang, làm những công việc nặng nhọc nguy hiểm như khai khoáng, làm tiên phong trong những trận đánh. Nếu bọn hắn may mắn sống sót, trải qua một vài thế hệ, khi những nô lệ này được "Việt hóa" thì họ dần được coi như gia nô bình thường hoặc tự do hơn là nông dân của Đại Việt.
“việc buôn bán nô lệ cứ tiếp tục, nhưng mà nội dung buôn bán phải thay đổi một chút.” Trịnh Huy yên lặng suy tư một lát, sau đó chậm rãi nói.
“mời đại nhân nói rõ.” Dương Thịnh vội vàng khom người nói.
“thứ nhất, nô lệ người Việt, chỉ cần bọn hắn có trong tay, mặc kệ nhiều hay ít, chúng ta đều mua lại, đương nhiên, giá cả không phải do bọn hắn quyết định.” Trịnh Huy vươn ra hai ngón tay, tiếp tục nói: “thứ hai, mặc kệ là Lan Xang hay Chiêm Thành, chỉ cần là phụ nữ và trẻ em, bọn hắn dám bán, chúng ta dám mua.”
Dương Thịnh đợi một lát, thấy Trịnh Huy không bổ sung điều gì, chậm rãi gật đầu nói: “vậy còn những người Lan Xang ở đây……”
“g·iết những kẻ chống đối và đuổi những kẻ thức thời ra khỏi thành.” Trịnh Huy quay đầu nhìn về phía Dương Thịnh: “Một tòa thành của Đại Việt hơn phân nửa nhân khẩu là người ngoại tộc, Dương tiên sinh không cảm thấy quá nhiều sao?”
Vấn đề chủ quyền mãi mãi là điều không thể dùng lòng nhân từ để quyết định. Thành Nhật Nam là cửa ngõ quan trọng ngăn cách người Lan Xang ở phía tây và người chiêm thành ở phía Nam xuôi quân ra Bắc, tuy rằng nhà hậu trần mục nát nhưng hổ c·hết dư uy vẫn còn. Lan Xang và Chiêm Thành vẫn còn có thể thành thành thật thật, chỉ dám lấn chiếm, thăm dò ở vùng biên giới . Thế nhưng, hắn không dám chắc khi khởi nghĩa Ngô Bệ diễn ra, bọn hắn liệu có còn kiêng dè như bây giờ hay không. Chưa cần nói đến những điều sâu xa, chỉ riêng việc hắn sắp phải quản lý châu Nhật nam, việc tồn tại số lượng lớn người Lan Xang, Chiêm Thành rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến sự quản lý và an toàn của hắn. đuổi những người đã đồng hóa với người Việt ra khỏi thành là phương án nhân đạo nhất mà hắn nghĩ tới vừa đảm bảo bọn hắn có thể sinh hoạt trong thời bình cũng như đảm bảo an toàn cả tòa thành trong thời chiến. Dù sao không ai đảm bảo bọn hắn sẽ đứng về phía Đại Việt nếu c·hiến t·ranh nổ ra.
“Thuộc hạ đã biết.” Dương Thịnh bỗng chốc cảm thấy mát lạnh trong lòng, hắn tuy rằng lúc trước cũng chẳng có thiện cảm với người Lan Xang là bao, thế nhưng chỉ một câu nói, liền có hàng trăm người bỏ mạng, vị chủ nhân mới này quả thật tàn nhẫn.
Thấy Trịnh Huy không phân phó chuyện khác, Dương Thịnh lập tức khom người rời đi.
Đêm hôm sau,
Phạm Mách liền mang theo binh mã vào thành dưới sự trợ giúp của Đặng Tất và Đặng Hoàng, ngoài thành chỉ để lại một doanh trại bỏ không, ngày vừa sáng bọn hắn liền nhận được mệnh lệnh của Trịnh Huy, liền lập tức mang theo quân tinh nhuệ g·iết vào doanh trại người Lan Xang ở trong thành, người Lan Xang phản ứng không kịp liền bị đuổi g·iết đến mức phải tìm cách ra khỏi thành, chỉ tiếc khi bọn hắn muốn thoát ra, cửa thành đã bị chặn kín bởi Mạnh Khiêm. 200 quân Lan Xang trải qua 1 giờ hỗn chiến, toàn quân bị diệt, khi Buna Ban biết tin muốn chạy tới cứu viện đã không còn kịp nữa rồi.
Thủ hạ của Dương Thịnh cũng hoàn toàn bị Trịnh Huy thu phục, nếu đây đã là địa bàn của hắn, điều hiển nhiên là không cho phép thế lực mình không khống chế được xuất hiện, Dương Thịnh được Trịnh Huy phong làm Tri Huyện, mà Mạnh Khiêm cũng được phong làm lệnh úy, còn về phía người của 2 bang phái, Trịnh Huy chọn lựa một số người gia nhập q·uân đ·ội, số người còn lại đều được phân công đến các ngành nghề khác trong thành Nhật Nam, và tất nhiên, các bang phái nhỏ cũng được phân công tương tự.
“Đại nhân, buna ban mang theo người cầu kiến.” Ngày kế tiếp, Trịnh Huy chính thức dọn đến phủ trấn sứ, còn chưa kịp thu dọn thỏa đáng, Dương Thịnh đã vội vã chạy vào, nói với Trịnh Huy.
“hmm ?” Trịnh Huy nghe vậy cũng không hề lộ vẻ ngạc nhiên, cả ngày hôm qua, vì chỉnh đốn lại các thế lực, hắn đã đóng cửa thành Nhật Nam cả ngày hôm qua, buna ban cho dù muốn cứu viện, nhưng chỉ bằng một đám kỵ binh Lan Xang, cho thành Nhật Nam có rách nát cỡ nào cũng rất khó t·ấn c·ông vào, không nghĩ tới hôm nay cửa thành vừa mới mở, bọn hắn đã khó lòng chờ được mà tiến vào. Có can đảm để hiên ngang vào thành, hiển nhiên cũng biết được Trịnh Huy mới nhậm chức sẽ kiêng dè các động mường của Lan Xang sẽ không muốn gây mâu thuẫn.
“Dẫn hắn vào, Đặng Tất, ngươi cũng đi theo, nếu thuộc hạ của hắn dám làm bậy, buna ban không cần g·iết, nhưng thủ hạ của hắn ngươi cứ tùy ý.” Trịnh Huy trong mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt, bình tĩnh nói.
“vâng !” Đặng Tất đáp ứng một tiếng, đi theo Dương Thịnh cùng nhau rời đi.
Trịnh Huy đang ngồi ở thư phòng suy xét những sự kiện vừa xảy ra, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đánh nhau, nhưng rất nhanh tất cả đều trở nên yên tĩnh. Chỉ chốc lát sau, Đặng Tất áp giải một nam nhân cường tráng đang bị trói gô đến trước mặt Trịnh Huy, chắp tay thi lễ trước mặt hắn.