Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 21: Thương lượng




Chương 21: Thương lượng

Thành Nhật Nam, Dương phủ,

Tuy rằng đều là người đứng đầu bang phái, nắm trong tay quyền thống trị thành Nhật Nam nhưng phong cách giữa bọn hắn đều có sự khác biệt, Buna Ban là người Lan Xang, tương đối cảnh giác với người Việt nên hắn đã lập trại ở vị trí ngoại thành, tiếp giáp với vùng núi phía tây, Mạnh Khiêm xuất thân giang hồ, đối với chuyện sinh hoạt cũng không để ý mấy, duy chỉ có Dương Thịnh, có yêu cầu rất cao đối với nơi sinh hoạt: hòn non bộ, đình hóng gió, tường vây cao, sân nhà cũng chiếm diện tích rất lớn, bên trong phủ thiết kế rất kỳ công, hiển nhiên đã được thiết kế tỉ mỉ, tạo cho người ta cảm giác cổ kính, trang nhã không khác các danh gia vọng tộc là bao.

“lão Dương, Mạnh Khiêm ta nể mặt ngươi mới đáp ứng việc này, nhưng ngươi cũng đừng có trêu chọc Mạnh Khiêm ta đây, ngươi nói trong vòng 5 ngày, chuyển vận sứ đương nhiệm sẽ đến, nhưng hiện tại mấy ngày rồi? liền bóng còn chưa thấy nói gì đến người.” Mạnh Khiêm nhíu mày nhìn Dương Thịnh nói: “Ta cũng không giàu có như Dương tiên sinh đây, anh em của ta tập hợp hơn 10 ngày không có chuyện gì làm, bọn hắn còn phải làm việc để nuôi gia đình chứ không thể lãng phí thời gian một cách vô ích như thế này.”

Mạnh Khiêm là một tráng hán tuổi gần 40, lưng hùm vai gấu, lông mày rậm, diện mạo dữ tợn, nhìn chỗ nào cũng chỉ cảm thấy đằng đằng sát khí, giờ phút này cảm thấy bực bội lên, toàn bộ sảnh đường của Dương phủ cũng bao trùm 1 áp lực vô hình.

“Mạnh Khiêm, đừng có gấp, chuyển vận sứ mới cũng không hề ở xa như ngươi nghĩ, chỉ là vẫn luôn dựng trại cách thành 20 km vẫn luôn không chịu vào thành, ta từng phái người theo ý của Dương Thịnh, cải trang thành bình dân bá tánh đi mời chuyển vận sứ vào thành, nhưng đến mặt của đối phương còn không thấy được, xem ra tên chuyển vận sứ kia đã cảnh giác. Quả thật là tên cáo già” Buna Ban cởi trần nửa người trên, có chút tức giận vuốt nhẹ đám tóc bù xù, bực bội nói.

“Buna Ban động chủ nói cẩn thận.” Dương Thịnh là một kẻ mập mạp, áo quần sang trọng, trên mặt mang theo nụ cười hàm hậu, lắc đầu nói: “Việc này không có quan hệ gì đến chuyển vận sứ, là ta quá mức vội vàng.”

“Nói đến chuyện này, còn không phải do ngươi.” Vừa nói đến chuyện này, Mạnh Khiêm liền có chút bực bội, căm tức nhìn Dương Thịnh nói: “Nếu ngươi không phái người tập kích nửa đường rồi còn bị người ta đấm lại, tên công tử bột kia làm sao có thể cảnh giác như thế này.”

Dương Thịnh lắc đầu cười khổ nói: “ta cũng không thể ngờ được rằng, hộ vệ của trịnh gia lại có thể mạnh mẽ tới mức này, để cẩn thận ta đã phái ra những bang chúng tinh nhuệ của chúng ta, thế nhưng vẫn dễ dàng bị đối phương đánh tan, đám hộ vệ này so lộ binh của các lộ trấn còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.”

“vậy bây giờ phải làm sao ? người ta không vào thành, cũng không lùi lại, bọn hắn chờ được, nhưng chúng ta còn phải duy trì sinh kế không có thời gian tiêu hao với hắn.” Dương Thịnh có chút bực bội nói: “Gần đây có một bang phái mới thành lập, vẫn luôn lăm le đoạt mối làm ăn của ta, trong bang không thiếu người đã chạy qua gia nhập, tiếp tục tiêu hao như thế này, 2 người các ngươi không có việc gì, nhưng thuộc hạ của ta có khi lại thành thuộc hạ của người khác.”

Đại khái khoảng hơn nửa tháng trước khi đám người chuyển vận sứ đóng quân ở ngoài thành, trong thành xuất hiện một bang phái nhỏ, đi khắp nơi chiếm đoạt địa bàn của Mạnh Khiêm, ngay từ đầu hắn cũng không quá để ý, rốt cuộc Thành Nhật Nam do 3 bang phái bọn hắn khống chế, còn chưa đến mức phải để ý một cái bang phái nhỏ, chỉ là đám người này những ngày gần đây không ngừng chiêu binh mãi mã, không ngừng thâu tóm các bang phái nhỏ khác, chỉ qua nửa tháng, thế mà đã lớn mạnh đến hơn 200 người, lại để tình trạng này tiếp diễn, chỉ sợ thành Nhật Nam sẽ xuất hiện Bang lớn thứ 4, điều quan trọng nhất chính là công việc bọn hắn làm giống như Mạnh Khiêm, hoàn toàn là kiếm việc làm cho những bình dân bá tánh, hơn nữa đãi ngộ cũng so với bang của hắn tốt hơn rất nhiều, thủ hạ của hắn đã không ít người gia nhập đám người này, việc này làm Mạnh Khiêm sinh ra cảm giác nguy cơ rất lớn.

“Tạm thời đừng nóng nảy.” Dương Thịnh tay nâng chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: “chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, chờ xử lý xong việc của chúng ta, ta sẽ phái người xử lý giúp người, 2 bang của chúng ta hợp lực chẳng lẽ còn sợ không đối phó được đám nghé con không sợ cọp này ?”

“Đây chính là chính miệng ngươi nói.” Mạnh Khiêm giơ ra 3 ngón tay, nhìn chằm chằm Dương Thịnh rồi nói: “3 ngày, nhiều nhất ta chỉ chờ 3 ngày nữa, nếu chuyện này 3 ngày nữa vẫn không có kết quả, vậy thì đừng trách ta không nể mặt, cáo từ.”

Phất tay với 2 người coi như chào hỏi, Mạnh Khiêm liền mang theo vài tên thuộc hạ quay về.

“Chuyện nội bộ người Việt bọn mày, bọn tao mặc kệ, nhưng ngươi phải đảm bảo chuyện làm ăn của tao không được ảnh hưởng, đây chính là cam kết lúc đầu.” Nhìn Mạnh Khiêm rời đi, Buna Ban cũng đứng lên nhìn Dương Thịnh, dùng tiếng Việt một cách bập bẹ chậm rãi nói.

“Buna Ban động chủ yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý tốt, chẳng qua ta hy vọng động chủ có thể cho ta mượn một ít người, người chuyển vận sứ mới này không đơn giản.” Dương Thịnh đạm nhiên nói.

“Có thể, ta sẽ cho ngươi mượn 200 chiến sĩ Lan Xang, nhưng mà … thù lao phải thêm 2 phần .” Buna Ban mỉm cười nói.

“Buna Ban, ngươi làm như vậy có chút không hợp quy củ.” Dương Thịnh nhíu mày nói.

“Ngươi phải rõ ràng, đây là các ngươi cần sự giúp đỡ của ta……” Buna Ban trong mắt lập loè sự kiêu ngạo nói: “ngươi hãy về nói với an phủ chánh sứ Người Lan Xang bọn ta chỉ tin tưởng lợi ích.”

“Hy vọng Buna Ban động chủ đừng quên, dược liệu, trâu bò của mường, động các ngươi phải nhờ ta mới có giá như hiện tại, mà các mặt hàng các ngươi cần như than, muối, sắt cũng phải nhờ ta mới có thể mua tới, nếu ngươi muốn bắt chẹt bọn ta, ta có thể lập tức dừng hoàn toàn các thương vụ hiện tại giữa 2 bên, ta tin tưởng trên vùng núi phía tây này, có rất nhiều mường động muốn hợp tác với ta.” Dương Thịnh cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói.

“Mày ……” Buna Ban quay đầu, căm tức nhìn về phía Dương Thịnh.

“Tuy rằng mày không phải người Việt bọn ta, nhưng quy của của Đại Việt, vẫn hy vọng Buna Ban động chủ tìm hiểu một chút, đừng có đem chính mình đặt ở vị trí quá cao, hơn nữa mày chẳng qua cũng chỉ là thủ lĩnh một mường động lấy đâu ra tự tin bắt chẹt người Việt bọn ta!?” Dương Thịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, gằn giọng nói: “ngươi phải biết rằng chỉ cần an phủ chánh sứ lộ Nghệ An chỉ cần ra lệnh một tiếng, mùa đông năm nay sẽ có bao nhiêu người Lan Xang ở cái thành Nhật Nam này đói c·hết hay không ?”

Buna Ban sắc mặt âm trầm nhìn Dương Thịnh, một lúc lâu sau mới nhổ một ngụm nước bọt, xoay người rời đi.

“trước khi trời tối, ta hy vọng có thể nhìn thấy 200 dũng sĩ, tuy rằng thành thật mà nói, ta thấy cái danh dũng sĩ có hơi đề cao bọn mày quá.” Nhìn bóng lưng Buna Ban Dương Thịnh đạm nhiên nói.

“mày giám sỉ nhục dũng sĩ Lan Xang bọn tao ?” Buna Ban quay phắt đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Dương Thịnh.