Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tân Sinh Hậu Trần

Chương 22: Mắc bẫy




Chương 22: Mắc bẫy

“Đúng vậy.” Dương Thịnh gật đầu, vẻ mặt như một chuyện đương nhiên nói : “Năm ngoái Lan Xang bọn mày tụ tập hơn 4000 người c·ướp phá biên giới trấn Thanh Đô (thanh hóa ngày nay) lại bị trấn thủ sứ châu Cửu Chân Nguyễn Biểu dẫn 2000 quân g·iết đến đầu rơi máu chảy, phải bỏ trốn về vùng núi Nghệ An vội vàng xin hàng không dám ló đầu ra. Quân đội như vậy ta thật sự không nghĩ ra xứng với 2 chữ dũng sĩ ở chỗ nào ?”

“Hừ!” Buna Ban sắc mặt tím tái lên, xoay người liền bỏ đi, nếu hắn có cơ hội, hắn thề nhất định phải bằm thây tên người Việt khốn kiếp này ra làm mấy khúc.

“đúng là một lũ tự cao tự đại.” Nhìn Buna Ban bước ra cửa, Dương Thịnh cười lạnh lắc ống tay áo, quay đầu về phía người hầu rồi nói: “Người đâu, quét dọn chỗ này với lau bàn ghế một lần, tên Buna ban kia ngồi chỗ nào ngay lập tức thay một cái khác cho ta!”

“vâng.” Vài tên gia đinh vội vàng bước đến, làm việc theo sự phân phó của Dương Thịnh.

Dương Thịnh đợi ở trong phủ một lúc sau, một người tâm phúc của hắn tiến vào.

“tên Mạnh Khiêm phản ứng như thế nào?” Dương Thịnh gọi tên tâm phúc đến sát bên người, mở miệng dò hỏi.

“hắn đã trở về nhà, xem tình huống thì có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm, vẫn đang tập võ để giải tỏa sau sân nhà.” Người tâm phúc khom người nói.

“đúng là hữu dũng vô mưu, không làm được việc lớn!” Dương Thịnh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy nói: “Đi, mang theo vài người đi với tao đến khách điếm.”



ở trong Thành Nhật Nam, khách sạn lớn nhất chính là sản nghiệp của Dương Thịnh, nằm ở vị trí nội thành vô cùng đắc địa, trang trí cũng mười phần hào hoa xa xỉ, đáng tiếc bởi vì giá thành quá cao, thương nhân, người xứ khác muốn tìm chỗ nghỉ chân hiển nhiên không lựa chọn tiêu phí ở chỗ này.

“ngài là Dương tiên sinh? Bang chủ của chúng tôi đợi ở đây đã lâu .” Dương Thịnh vừa mới tiến vào khách điếm, Đặng Hoàng đã tươi cười thân thiết, vội vàng tiếp đón, vui mừng nói

“ừm.” Dương Thịnh lạnh lùng gật đầu, mang theo vài tên hộ vệ thân tín đi ở phía sau Đặng Hoàng, Dương Thịnh thả chậm bước chân, đi sát đám thuộc hạ, thấp giọng nói: “Hôm nay tên Triệu Minh kia đã ra ngoài lần nào chưa ?”

“Chưa từng, chỉ thấy thuộc hạ của hắn đến báo cáo một ít chuyện nội vụ của bang phái, ngoại trừ 1 người canh gác ở ngoài, những người khác đều đã rời đi.” Quản lý của khách điếm khom người nói.

“đây là chuyện khi nào?” Dương Thịnh nhíu mày hỏi.

“không lâu trước đây.” Người quản lý nghi hoặc hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì không?”

“Chỉ có một người?” Dương Thịnh nói.



“Xác thật chỉ để lại một người, hơn nữa cho dù bên cạnh Triệu Minh có mười mấy người, người của khách điếm chúng ta vẫn đủ để đối phó hắn.” người quản lý vội vàng nói.

“không cần khẩn trương quá mức.” Dương Thịnh lắc đầu, thầm nghĩ rằng có lẽ mình quá mức cẩn thận, khi hắn vừa đi theo Đặng Hoàng đến lầu 2 vẻ mặt ngưng trọng đã đổi thành nụ cười ngây thơ chất phác, hắn chắp tay đối với 1 thư sinh áo bào trắng không ai khác chính là Trịnh Huy, mỉm cười nói : “Triệu công tử, chúng ta lại gặp mặt.”

“Dương tiên sinh hôm nay hẹn ta tới đây, hẳn là có chuyện 10 phần quan trọng, nếu là vì chuyện giữa ta và Mạnh bang chủ, vậy liền mời tiên sinh trở về đi, Dương tiên sinh hẳn là rõ ràng, một núi không thể chứa 2 hổ, Thành Nhật Nam này không lớn, con đường kiếm tiền chỉ có vài chuyện như vậy, 2 người bọn ta rất khó giảng hòa.” Trịnh Huy mỉm cười nói, Triệu Minh là tên giả hắn sử dụng, đối với việc tổ chức bang phái, chắc chắn không làm khó được hắn.

“Ta có một chuyện không rõ.” Dương Thịnh nhíu mày nói.

“mời tiên sinh .” Trịnh Huy cười nói.

“Triệu gia đất Tuyên Quang tuy không phải thế gia sĩ tộc, nhưng cũng là hào môn vì sao lại ở nơi biên cương xa xôi như thế này lập nghiệp ?” Dương Thịnh nhìn chằm chằm Trịnh Huy nói.

“Đúng vậy, Dương tiên sinh cũng biết Triệu gia bọn ta cũng chỉ là hào cường một phương mà không phải là sĩ tộc, ta cũng không phải như sĩ tộc chỉ trọng danh tiếng mà coi thường tiền bạc, ở đâu có cơ hội làm ăn thì ở đó có bọn ta mà thôi.” Trịnh Huy cười nói.

“Tại hạ thời trẻ du học 4 phương, cũng đã từng đi qua Tuyên Quang, từng bái phỏng danh sĩ đất Tuyên Quang là Triệu An, cũng coi như có chút quen biết không biết bây giờ tình hình của ngài ấy ra sao?” Dương Thịnh cười, tay nâng nhẹ tách trà, bâng quơ nói.

“Triệu An?” Trịnh Huy trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt nhìn về phía Dương Thịnh, hoang mang nói: “Dương tiên sinh chẳng lẽ là bị người lừa dối ?”



“ý công tử là … ?” Dương Thịnh tỏ ra nghi hoặc nói.

“Đất Tuyên quang cũng chỉ có vài người xứng với cái tiếng danh sĩ, nổi danh có Lê Tắc học sĩ, đại nho Liễu Thịnh, ở trong Triệu gia bọn ta cũng có vài người tạm coi như có chút tiếng tăm nhưng cũng chưa dám tự coi là danh sĩ, Dương tiên sinh nói tới Triệu An lại là danh sĩ nơi nào ?” Trịnh Huy trong lòng cười lạnh, hắn tuy rằng cũng không phải thật sự là người họ Triệu, nhưng tiền nhiệm là học trò của Trương Hán Siêu, Trịnh gia truyền thừa 3 đời, coi như là tầng lớp sĩ tộc lâu năm, đối với danh sĩ, Đại nho khắp Đại việt, có thể nói là quen thuộc không bỏ sót 1 người, Dương Thịnh kẻ này rõ ràng đang lừa hắn.

“Có lẽ là tại hạ nhớ lầm.” Dương Thịnh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Triệu công tử nếu muốn thay thế Mạnh Khiêm cũng không phải là không thể, chẳng qua Triệu công tử nếu như chỉ nghĩ đến làm ăn, vì sao chỉ coi trọng mối làm ăn của Mạnh Khiêm, chuyện này nước sâu hơn Triệu công tử nghĩ.”

“tại hạ tới nơi này, trên thực tế là chỉ muốn tìm kiếm 1 con đường kiếm tiền, chẳng qua theo như ta tìm hiểu, các con đường kiếm tiền ở đây 9 phần nằm trong tay Dương tiên sinh, cho nên…… Hy vọng Dương tiên sinh cũng có thể suy xét cho Triệu gia bọn ta.” Trịnh Huy cười nói: “còn về phía Mạnh Khiêm, Dương tiên sinh nếu nể tình bạn cũ có chút không đành lòng, ta có thể thả cho hắn 1 con đường sống.”

“Không!” Dương Thịnh xua tay cười nói: “Triệu công tử không cần phải bận tâm tại hạ, Mạnh Khiêm người này chẳng qua chỉ là một thằng mãng phu không đầu óc, không hề tự mình hiểu lấy, Dương Thịnh ta gần đây cũng đang suy xét đến việc tìm kiếm người thay thế hắn chỉ là khó ở chỗ vẫn luôn không tìm được nhân tuyển phù hợp, còn bây giờ…… nếu Triệu công tử có ý muốn tiếp nhận công việc này, vậy thì công tử cứ tùy ý xử lý, tại hạ sẽ kiềm chế hắn 3 ngày, hy vọng trong vòng 3 ngày, Triệu công tử có thể xử lý mọi chuyện, còn về phía Mạnh Khiêm……”

Dương Thịnh trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, cười lạnh nói : “Ba ngày sau, nếu Triệu công tử có thể thay thế hắn, đầu của Mạnh Khiêm, Dương Thịnh ta sẽ tự mình đưa đến.”

“rầm ~”

Giọng nói còn chưa dứt, cửa phòng đột nhiên bị một người đá văng một cách thô bạo, Dương Thịnh vội vàng quay đầu, khi vừa nhìn thấy bộ dạng của người tới, không khỏi trợn tròn 2 mắt, vẻ mặt kh·iếp sợ nhìn về phía Trịnh Huy, lắp bắp hỏi : “Triệu công tử …… chuyện này…… Đây là ý gì!?”

Trong phòng bỗng nhiên rơi vào khung cảnh quỷ dị, cửa phòng ăn đã bị một người đạp nát, chỉ thấy một kẻ hung hãn, thân hình tựa như tháp sắt đang đứng không ai khác chính là Mạnh Khiêm, vẻ mặt hắn vặn vẹo tựa như một con dã thú đang nổi dận, nhìn chằm chằm Dương Thịnh một cách hung ác,lạnh giọng nói: “Họ Dương, đầu của tao ở đây, nếu mày có bản lĩnh có thể lấy ngay bây giờ.